Mục lục
[Dịch] Tối Cường Phản Phái Hệ Thống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Kinh Bình chần chờ nói:

“Vạn nhất Niên Bang bên kia nói ra thì làm sao bây giờ? Dù sao những năm qua đều là chúng ta giao dịch với Niên Bang.”

Lôi Viễn lắc lắc đầu nói:

“Ngươi nói sai rồi, ta nói rồi, giao dịch với Niên Bang chính là Kim Vũ Lâm, chuyện này có quan hệ gì với chúng ta chứ?”

“Trừ phi người Niên Bang đứng về phía Tô Tín và xác nhận là chúng ta làm, nếu không chuyện này không có người biết rõ, nhưng ngươi cho rằng người Niên Bang sẽ giúp Tô Tín sao?”

Vương Kinh Bình suy nghĩ và lắc đầu, nói:

“Dường như không thể, ta nghe nói Tô Tín từng xung đột với Tiêu Ma Vân đệ tử đàn chủ Hạ đàn Bất Nhị Đao Kim Khả Tín tại Tương Nam đạo, Niên Bang không có khả năng giúp hắn.”

Lôi Viễn cười lạnh nói:

“Vậy mới đúng, ngươi còn lo lắng cái gì chứ? Ta nói ra chuyện này chỉ muốn Tô Tín đi gây phiền toái với Niên Bang, ta cũng muốn xem Tô Tín có đi hay không?”

“Không đi Tô Tín mất hết hi vọng, mọi người cũng có thể nhìn rõ Tô Tín chỉ dám bạo ngược trong Lục Phiến Môn mà thôi.”

“Nếu như đi, ta đoán Tô Tín còn không thể vào được cửa Thu đàn Niên Bangđối phương chính là đàn chủ Thu đàn Niên Bang Cửu Sơn Thần Đổng Bất Nghi, chỉ bằng thực lực của Tô Tín, cho dù hắn là tổng bộ đầu Giang Nam đạo cũng vô dụng.”

Vương Kinh Bình suy nghĩ chốc lát liền nói:

“Được, nhưng chúng ta còn phỉa đi tìm vài người sau đó nói rõ vấn đề này trước mặt tất cả mọi người, bọn họ cũng biết việc này từ trước, bọn họ lại không biết chúng ta có giao dịch với Niên Bang mà thôi.”

Lôi Viễn nghĩ lại và nói:

“Không cần tìm Triệu Nhất Minh làm gì, tính tình hắn quá thối, trước kia ta từng có thù với hắn, hắn sẽ không tới giúp ta.”

“Lục Tục cũng vậy, gia tộc hắn kinh doanh tại Giang Nam đạo còn dài hơn ta, cho dù người nào làm tổng bộ đầu cũng phải trọng dụng hắn, cho nên hắn cũng không tham dự vào tranh đấu giữa chúng ta và Tô Tín.”

Lão giả hỏa trần Bách và Lưu Hạo còn có thể lôi kéo một phen, cho bọn họ một ít chỗ tốt, bọn họ chắc chắn đảo hướng chúng ta.

Hai người thương lượng xong sau đó lập tức quyết định đi tìm hai người Trần Bạch và Lưu Hạo.

Trần Bách là lão tổng bộ đầu trong Lục Phiến Môn lão, hắn có thể từng bước bò lên vị trí tổng bộ đầu châu phủ, dựa vào không phải thực lực, hắn dựa vào quan hệ và kinh doanh thế lực nhiều năm.

Chính bởi vì như thế, Trần Bách có giao hảo với Lôi Viễn nhưng hắn không có triệt để đầu nhập vào Lôi Viễn, đương nhiên hắn cũng thập phần mâu thuẫn với Tô Tín.

Hắn là võ giả đã già, hắn đi mỗi bước đều phải suy nghĩ, đời này hắn không có hi vọng tấn chức Nguyên Thần Cảnh, quan chức cao hơn nữa cũng chỉ làm tới vị trí tổng bộ đầu châu phủ mà thôi.

Cho nên hắn thà rằng an an ổn ổn giống như trước đồng dạng không lý tưởng, mà không phải như là Tô Tín theo như lời như vậy, trong mỗi ngày liều chết liều sống hoàn thành nhiệm vụ, mạo hiểm cùng Giang Nam đạo võ lâm thế lực trở mặt phong hiểm đi giám sát bọn hắn để đổi lấy tu luyện tài nguyên.

Đợi đến lúc Lôi Viễn và Vương Kinh Bình tìm tới nói chuyện với Trần Bách, Trần Bách không chút suy nghĩ lập tức lắc đầu cự tuyệt.

“Lôi huynh, không phải ta không giúp ngươi, mà là Tô Tín quá mức cường thế, ngươi cũng nhìn thấy bộ dạng hắn ngày hôm nay, thực chọc giận hắn, ngươi cho rằng hắn không dám giết ngươi?”

“Trần Bách ta đã già, không muốn giày vò, đứng phía sau phất cờ hò rao giúp các ngươi còn được, bảo ta ló mặt đứng ra tranh đấu thì thôi đi.”

Lôi Viễn thản nhiên nói:

“Trần huynh, ngươi đến bây giờ còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao? Tổ chim bị phá không có trứng lành, hiện tại không làm Tô Tín mất quyền lực hoặc đuổi hắn đi, ngươi còn nghĩ sống an nhà đươc hay sao?”

Trần Bách lắc lắc đầu nói:

“Cường giả bài danh mười lăm Nhân Bảng dễ dàng mất quyền lực như vậy sao? Chọc giận Tô Tín, người ta cùng lắm cá chết lưới rách, chúng ta bồi tính mạng của mình, dù sao ta không dám đi đánh bạc.”

“Còn ngươi nói đuổi hắn đi, lấy cái gì đuổi? Tô Tín là cấp trên bổ nhiệm làm tổng bộ đầu, sau lưng có quan hệ Thiết gia, đuổi hắn đi dễ dàng hay sao?”

Lôi Viễn lắc lắc đầu nói:

“Trần huynh nói lời này là nói sai rồi, mặc dù sao lưng Tô Tín có người Thiết gia, nhưng Thiết gia không thể một nhà độc đại trong Lục Phiến Môn, còn có những người khác nhìn chằm chằm vào a.”

“Tô Tín dùng thực lực Thần Cung Cảnh có thể ngồi lên vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo, Lục Phiến Môn có nhiều lão nhân bất mãn.

“Nếu như trong thời gian ngắn Tô Tín còn không làm ra thành tích gì trong Giang Nam đạo, còn làm Lục Phiến Môn Giang Nam đạo rối loạn không chịu nổi, cấp trên chắc chắn có người lên tiếng, đến lúc đó không cần chúng ta ra tay, Tô Tín sẽ xéo đi.”

Lôi Viễn nói đúng là có đạo lý, nhưng Trần Bách cẩn thận thành quen, hắn vẫn còn do dự.

Nhìn thấy Trần Bách vẫn không quyết định, Lôi Viễn lạnh lùng nói:

“Trần huynh, ngươi cũng đừng quên tình huống bản thân ngươi, ngươi không phải người cô đơn, Trần gia các ngươi còn khai chi tán diệp tại Giang Nam đạo, không có tài nguyên Lục Phiến Môn thì có thể làm sao?”

“Những năm qua tài nguyên Lục Phiến Môn chia đều cho mọi người, không cần phế một tia khí lực vẫn có thể nhận nhiều tài nguyên tu luyện, hơn nữa ngươi còn tham ô trong đó không ít, bộ khoái thủ hạ dưới tay oán hận nha.”

“Thời điểm Kim Vũ Lâm tại vị không quản những chuyện này, nhưng hiện tại Tô Tín thượng vị, ngươi nói hắn có quản hay không?”

“Nếu chuyện ngươi làm bị Tô Tín phát hiện, tùy tiện một tội cũng có thể lấy đầu ngươi, thuận tiện giết gà dọa khỉ, ngươi bây giờ còn cho rằng việc này không liên quan tới ngươi, có thể an an ổn ổn ngồi trên cao sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Trần Quốc Tài
24 Tháng ba, 2018 04:06
Truyện quá hay đi, tiếp tục đi lão bản, ta ủng hộ bằng hai tay, thực sự quá đặc sắc
BÌNH LUẬN FACEBOOK