- Sao không nói gì nữa? Lý Thanh nói không đúng sao?
Tô Tín nhìn mọi người đang im lặng ở bên dưới hỏi.
Lý Thanh dụi dụi khóe mắt ửng đỏ, cười giễu nói:
- Lão đại đừng để bụng, chỉ là vì ta oán thán nên nói bừa thôi.
- Lý Thanh, ngươi không nói bừa, vì tiền thì có gì sai? Tô Tín ta hôm nay cũng nói thành thật, ta gia nhập Phi Ưng bang cũng là vì tiền và vì quyền!
Nhìn về phía dưới, Tô Tín nói lớn:
- Đều là nam nhi khỏe mạnh, có ai lại muốn cả đời bốc vác, nhìn người khác ăn uống rượu thịt trong khi mình đến cơm rau cũng không được no bụng chứ!
- Bước chân vào giang hồ đầy sóng gió, nhưng Lý Thanh bằng lòng dùng sinh mệnh mình ra đặt cược chỉ để có được giọt máu sau này cho nhà họ Lý, các ngươi có dám hay không!
- Dám!
Những bang chúng bên dưới đều đỏ hồng mắt, kể cả những người đã vào Phi Ưng bang từ rất lâu, cũng bị lời nói Tô Tín làm cho kích động mà hét lớn.
- Dám thôi cũng chưa đủ! Các ngươi cần có thực lực! Nếu không dù các ngươi có lòng muốn ăn thịt nhưng cũng không còn mạng để mà ăn đâu!
Tô Tín rút trọng kiếm ở thắt lưng ra, găm mạnh xuống đất, tảng đá dày đến ba tấc bỗng nhiên nát vụn!
- Có thực lực mới có được dã tâm, Tô Tín ta có được địa vị ngày hôm nay không phải dựa vào vận may mà chính là nhờ vào thực lực!
Tô Tín dùng tay chỉ về hướng đông:
- Xương Đức phường có Thịnh Long lầu bảy tầng, đó là tửu lâu cao nhất Thường Ninh phủ, trước kia chỉ có vương tôn công tử có thể đứng ở tầng cao nhất, nhìn xuống giang sơn.
- Giờ ở Thường Ninh phủ này, số người có tư cách lên được Thịnh Long lầu chỉ đếm trên mười đầu ngón tay. Nhưng hôm nay Tô Tín ta thề rằng, trong ba năm ta sẽ lên được đó, giẫm hết cả Thường Ninh phủ ở dưới chân mình!
Bá đạo!
Lời nói của Tô Tín khiến cho những bang chúng bên dưới nhiệt huyết sục sôi.
Nếu là những người khác nói ra lời này, khó tránh khỏi bị người ta cười chê vì không biết tự lượng sức mình.
Nhưng Tô Tín chỉ trong một tháng đã có địa vị vững chắc ở Khoái Hoạt Lâm, đồng thời thích sát được Đới Xung, trở thành anh hùng của Phi Ưng bang sẽ có tư cách để nói những lời này.
Đúng như lời Tô Tín đã nói, cậu có được địa vị như ngày hôm nay đều không phải nhờ vào vận may mà là dựa vào thực lực!
- Kể từ ngày hôm nay, ta sẽ luân phiên dạy mọi người nội công và võ kỹ, muốn trèo lên trên thì trước tiên các ngươi cần có đủ thực lực!
- Hãy nhớ, Tô Tín ta không nuôi những thuộc hạ phế vật, muốn ăn thịt uống rượu, muốn đứng ở vị trí cao hơn thì cần phải dốc sức rèn luyện, dốc sức chiến đấu!
- Nếu chỉ muốn kiếm tiền lương mỗi tháng, vậy đừng trách Tô Tín ra không nể mặt, hãy cút ngay cho ta! Đi đến cổng thành mà khuân vác kiếm cơm sống qua ngày!
- Giờ ta hỏi một câu cuối cùng, các ngươi muốn ăn thịt, hay là muốn quay trở về cái chòi ở Trường Lạc phường chạy ăn từng bữa!
- Ăn thịt!
- Ăn thịt!
- Ăn thịt!
Một đám bang chúng đỏ hồng đôi mắt hét lớn, những người ở đây ngoại trừ Lý Hoại, ngay cả Hoàng Bính Thành giảo hoạt cũng đỏ mắt hét lớn.
Những lời Tô Tín nói với bọn họ hôm nay, từ trước đến giờ đều chưa từng có ai nói vậy với bọn họ.
Đến những bang chúng gia nhập Phi Ưng bang đã lâu cũng chưa từng được nghe ai nói những lời này.
Bên trên Phi Ưng bang chỉ biết nói bọn họ cần tận trung vì bang phái, bang phái sẽ không để họ chịu thiệt, rồi sau đó bọn họ cũng học được thói giảo hoạt, học được tính tham sống sợ chết.
Còn giờ Tô Tín lại nói cho bọn họ biết dã tâm là gì!
Mà hạt giống này có thể giúp họ đi được càng xa hơn, dù cho tư chất đời họ có hạn, nhưng chỉ cần hạt giống này nảy mầm, họ tuyệt đối có thể khác với cuộc đời tầm thường vô dụng trước kia.
Bên trên Phi Ưng bang không dám nói những lời này bởi vì kẻ trung thành chắc chắn sẽ dễ chế ngự hơn người có dã tâm, tuy kẻ trung thành đôi khi cũng đầy sự đe dọa.
Nhưng Tô Tín không sợ, đối với cậu, chỉ cần thực lực bản thân đủ mạnh, dù những người khác có mạnh đi chẳng nữa thì cũng chỉ có thể đứng dưới ngước lên nhìn mình.
Trong đường viện, hạt giống dã tâm dần dần nảy mầm, không khí hoàn toàn sôi nổi hẳn lên khiến Tô Tín cười thầm trong lòng.
Những người này cũng dễ bị lay động, nên nói là hơi đơn thuần một chút, vài câu nói đã có thể khơi gợi được dục vọng trong lòng bọn họ.
Kiếp trước Tô Tín từng tổ chức cuộc họp vận động mấy trăm nhân viên.
Nói về mọi thứ như lý tưởng, cuộc đời, phấn đấu, thăng chức, tăng lương, lấy vợ giàu đẹp… lúc đó nói gần một giờ đồng hồ, nhưng khó khăn lắm mới tạo được một chút bầu không khí.
So với những con người được rèn giũa sự giảo hoạt khôn ngoan của kiếp trước, những bang chúng xuất thân từ dân nghèo trong đó có một số còn không biết chữ này dễ đối phó hơn nhiều.
- Kể từ ngày hôm nay, một phần ba số người đi tuần tra Khoái Hoạt Lâm như thường, hai phần ba số người còn lại đến sân luyện võ tu luyện nội công và võ kỹ, Lý Hoại sẽ chịu trách nhiệm hướng dẫn cho mọi người lối chiến đấu thực sự.
Chuyện làm thế nào để sắp xếp cho gần hai trăm người thay ca nhau, hôm qua Hoàng Bính Thành đã làm xong, cho những người cần đi tuần ra đi làm, số người còn lại toàn bộ đều đến sân luyện võ đằng sau đường viện.
Sân tập võ này vốn chỉ là một hậu viện, nhét hơn một trăm người rõ ràng có chút chật hẹp, có điều cũng miễn cưỡng luyện được.
- Lão Hoàng, lát nữa đến nói với chỗ ông chủ Lưu một tiếng, chi tiền ra thuê lại hậu viện của họ, dù sao bên đó cũng không dùng đến.
Bên cạnh đường viện Khoái Hoạt Lâm chính là nhà trọ của Túy Nguyệt lâu, hậu viện chẳng dùng làm gì, chỉ để một số tạp vật mà thôi, Tô Tín mà mở miệng e là không cần tiền cũng dùng được.
Buổi sáng Tô Tín không dạy nhiều cho bọn họ, chỉ để bọn họ học thuộc lòng tâm pháp của nội công rồi về nhà từ từ tu luyện, dù sao thứ này cũng dựa vào thiên phú, tuy ai cũng luyện được, nhưng kết quả sau cùng lại khác nhau vì điều đó.Giống như Hổ tam gia và ba vị đường chủ vậy, tuổi đời bọn họ xấp xỉ với nhau, nhưng Hổ tam gia mất mấy mươi năm không đả thông được ba mươi sáu huyệt vị, còn ba vị đường chủ lại đều có thể đả thông được bảy mươi hai huyệt vị và trở thành võ sĩ hậu thiên trung kỳ.
Hôm qua Tô Tín bảo Hoàng Bính Thành đi tìm mấy tiệm rèn cùng chế tạo gậy ngắn có mũi nhọn nay đã xong tất cả, giờ mỗi người một gậy bắt đầu luyện Đả Cẩu Bổng Pháp.
Khẩu quyết của Đả Cẩu Bổng Pháp rất đơn giản, nhưng muốn đạt sự thuần thục thì lại cần thời gian dài luyện tập.
Trọng tâm thực sự là vào buổi chiều, đó là lúc Lý Hoại bắt đầu dạy cho bọn họ đánh đấm sinh tử thực sự.
Lý Hoại từng nói, hắn không học kiếm pháp gì cả, võ công hiện giờ của hắn đều luyện nên từ trong những trận quyết chiến sinh tử, chỉ gói gọn trong ba chữ nhanh, độc, chuẩn.
Ba điểm này lại là cơ sở của bất kỳ loại võ kỹ nào, đơn giản mà thực dụng.
Thủ pháp này cũng giống với Kinh Vô Mệnh Khoái Kiếm, Tô Tín cũng từng nghĩ đến việc tặng cho hắn bộ võ này.
Có điều bộ võ này quá đặc biệt, những người khác tu luyện nó cơ bản sẽ không tài nào nhập môn được, nếu Tô Tín không được tặng 5% độ thuần thục thì có lẽ cũng sẽ không thể học được.
Còn Tu Di Đại Kiếm Pháp lại không hợp tính cách của Lý Hoại, ép buộc luyện không những chỉ có thể tăng được ít lực chiến mà có khi còn ảnh hưởng đến lối chiến đấu của bản thân hắn.
Chỉ có mỗi hai loại võ kỹ này nhưng Lý Hoại lại đều không tu luyện được, thế nên Tô Tín đành đợi có được võ kỹ nào thích hợp rồi đưa cho hắn.
Cậu không hề sợ Lý Hoại phản bội, bởi vì Lý Hoại chưa từng là người của Hổ tam gia.
Hổ tam gia và Lý Hoại nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ lợi dụng qua lại mà thôi, Lý Cương mới là người của Hổ Tam Gia.
Còn với tính cách của Lý Hoại, e là rất khó có người chủ nào sẽ chọn bồi dưỡng hắn thành tâm phúc.
Cũng chỉ có Tô Tín là không nghĩ vậy, theo cậu thấy người có tính cách như Lý Hoại ngược lại lại an toàn nhất, bởi vì thứ hắn cần rất ít, nếu không có dụ hoặc gì to lớn cùng cực, hắn sẽ không dễ dàng phản bội.
Kiếp trước Tô Tín quản lý đến mấy trăm người, với kinh nghiệm gần mười năm quản lý ấy, có loại người nào là cậu chưa từng gặp qua chứ?
Kỳ thực những kiến trúc sư lâu năm cậy tài khinh người lại dễ dàng quản lý nhất.
Ngược lại những người suốt ngày cười hì hì, cung kính với bạn mới là người dễ dàng nhân lúc bạn không chú ý tàn nhẫn đâm bạn một dao.
Cách thức Lý Hoại dạy cho bang chúng rất tàn khốc.
Có thể nói không phải là dạy mà là ngược đãi mới đúng.
Hắn trực tiếp cho năm bang chúng cầm năm cây gậy đứng ra tấn công hắn, còn trong tay Lý Hoại hắn chỉ có một thanh kiếm gỗ.
Năm đấu một, nhưng cả năm bang chúng đó đều bị Lý Hoại hạ gục liên tiếp, bị đánh đến nỗi phải kêu la.
Dù là kiếm gỗ nhưng với sức mạnh của Lý Hoại, mũi kiếm đâm ra mạnh mẽ, nó như một đường huyết ấn, đánh đến đâu chỗ đó tím bầm.
Năm bang chúng đó bị đánh bầm tím xong, hắn mới nói cho bọn họ cần đánh như thế nào, sau đó lại đánh tiếp một trận, lặp lại một lần như vậy nữa, cho đến khi năm người đó có thể tiếp được mười chiêu của hắn mới bắt đầu đổi người.
Cách dạy này khiến mọi người than trời than đất, nhưng vì lời Tô Tín đã nói nên dù bọn họ có đau cũng gắng chịu đựng.
Bởi vì không có người nào muốn trở về nơi nghèo khó đó kiếm ăn qua ngày cả!
Xem suốt một buổi chiều, tuy có người kêu đau nhưng lại không có ai oán trách, Tô Tín hài lòng gật đầu.
Phương pháp này của Lý Hoại tuy rất tàn khốc nhưng cũng có hiệu quả.
Thứ mà thuộc hạ của cậu có đó là tuổi trẻ tráng kiện, nhưng giao đấu thật thì e là chưa đủ sức để đánh đấm ẩu đả.
Cơ bản quá kém nên chỉ còn cách dùng phương pháp đốt cháy giai đoạn để giúp bọn họ nhanh chóng trưởng thành lên mà thôi.
- Lão Hoàng, lát nữa bảo mọi người rằng không cần về nhà ăn cơm, luyện xong thì ở lại đây ăn cơm luôn, mỗi ngày đầy đủ thịt và màn thầu nhưng sẽ không có rượu.
Tô Tín gọi Hoàng Bính Thành đến căn dặn.
- Đám tiểu tử này gặp được lão đại người đúng là vì đã tích đức từ kiếp trước mà.
Hoàng Bính Thành lại bắt đầu nịnh hót.
Tô Tín lắc đầu khẽ nói:
- Cũng chưa chắc, có khi là do bọn họ tạo nghiệt ở kiếp trước cũng nên?
Lúc Hoàng Bính Thành đang vò đầu thì Tô Tín đã rời đi.
Những ngày huấn luyện sau đó đều được thực hiện theo kế hoạch, buổi sáng do Tô Tín phụ trách, buổi chiều do Lý Hoại dạy kỹ năng chém giết.
Những bang chúng tuy bị tôi luyện vô cùng khổ sở, nhưng đã nhanh chóng thấy được hiệu quả.
Ít nhất khi gọi bất kỳ ai trong gần hai trăm bang chúng này ra một đấu một với Lý Hoại thì họ đều có thể tiếp đến mười chiêu trở lên.
Nếu là mấy ngày trước thì cả năm người bọn họ hợp lại, miễn cưỡng lắm mới tiếp được đến mười chiêu của Lý Hoại.
Đồng thời trong khoảng thời gian này cũng có người muốn gia nhập vào Khoái Hoạt Lâm, nhưng đa phần đều bị Tô Tín từ chối, chỉ giữ lại khoảng hai mươi người có sức khỏe tốt.
Không phải vì cậu không muốn thêm người, nhưng thêm nhiều người e là sẽ gây ra một số chuyện rắc rối.
Thuộc hạ của tiểu đầu mục bình thường chỉ có mấy mươi người, nhiều nhất cũng chỉ hơn một trăm người mà thôi
Thuộc hạ của Tô Tín hơn hai trăm người đã là vượt quá số lượng nghiêm trọng, bởi vì thuộc hạ của Hổ tam gia cũng chỉ có sáu trăm người mà thôi.
Số lượng thuộc hạ của một tiểu đầu mục như cậu đã sắp vượt hơn cả một đại đầu mục, là muốn làm gì chứ? Hổ tam gia có thể để yên hay sao?
Hiện giờ Tô Tín chưa muốn trở mặt với Hổ tam gia, tuy hai người giờ đã thành bằng mặt không bằng lòng rồi, nhưng ít nhất vẫn cần tôn trọng thể diện ông ta.