Trong hậu đường tổng bộ Lục Phiến môn, đám người Hoàng Bỉnh Thành tâm phúc của Tô Tín đều tập trung tại đây.
Lúc này cấp trên phái người xuống “hái quả đào” làm cho đám người Hoàng Bỉnh Thành không vui, hôm nay Hoàng Bỉnh Thành cố ý nói những lời như vậy là vì ra oai phủ đầu với Duẫn Tịch.
Hoàng Bỉnh Thành bĩu môi nói:
- Nhìn bộ dạng Duẫn Tịch ngày hôm nay còn muốn chỉ điểm chúng ta, hay là chúng ta tìm cơ hội trực tiếp tiêu diệt hắn đi, nói hắn là dư nghiệt Ngô quốc sau đó động thủ.
Hoàng Bỉnh Thành vừa nói ra lời này đám người Lục Tục đồng ý.
Nếu chúng ta quang minh chính đại không được, chẳng lẽ không thể làm mờm hay sao?
Dù sao sự kiện dư nghiệt Ngô quốc vừa mới qua không bao lâu, tất cả đều đẩy lên người bọn chúng là được.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Không nên xem người tổng bộ Lục Phiến môn thành những người ngu ngốc, chuyện đơn giản như thế chúng ta có thể làm, tại sao bọn họ không phòng?
- Giết Duẫn Tịch đơn giản, các ngươi cam đoan không tiết lộ tin tức ra ngoài sao?
- Đừng quên mật thám trong Giang Nam đạo hiện tại đã thay đổi rồi, nói không chừng trong đó có ánh mắt đang chờ chúng ta động thủ đấy.
- Bất kỳ nơi nào đều có quy củ của mình, Lục Phiến môn càng phải như vậy.
- Các ngươi trước kia không đặt hắn vào trong mắt, mắng hai câu cũng thôi, nếu quả thật động thủ tiêu diệt hắn, cấp trên sẽ tìm được cớ động chúng ta.
Mấy người liếc nhau, đúng là không thể động thủ với Duẫn Tịch mà không tiết lộ tin tức, lỡ như bị phát hiện thì người ta sẽ lấy cớ đấy.
- Chúng ta làm sao bây giờ? Nhìn tên kia gây sự trong Lục Phiến môn hay sao?
Hoàng Bỉnh Thành không cam lòng nói một câu.
Lần này đám người Lưu Phượng Vũ buồn nôn Thiết gia, lại nặn ra chức tuần sát sứ địa vị ngang với tổng bộ đầu.
Duẫn Tịch vận dụng thân phận này gây sự tại Lục Phiến môn Giang Nam đạo, nói không chừng thật có một vài người mang dị tâm muốn làm chuyện mờ ám gì đó.
Tô Tín nói:
- Các ngươi cho rằng tổng bộ đầu châu phủ Lục Phiến môn Giang Nam đạo hiện tại có nhị tâm hay không?
Đám người Hoàng Bỉnh Thành nhìn nhau, cho dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu.
Tình huống Lục Phiến môn Giang Nam đạo hiện tại, những tổng bộ đầu châu phủ không có nhị tâm mới là kỳ quái.
Hiện tại tổng bộ đầu châu phủ Lục Phiến môn chia làm hai bộ phận, một phần là đạo phỉ, một phần là tổng bộ đầu châu phủ lâu năm của Lục Phiến môn.
Tô Tín mời chào đám đạo phỉ đều dùng ân uy tịnh thi, cộng thêm trước kia giết gà dọa khỉ một đám đui mù nên bọn chúng trung thực rất nhiều, dù sao Lục Phiến môn hiện tại có nhiều hạn chế nhưng ít ra còn tốt hơn lúc làm đạo phỉ ăn bữa nay lo bữa mai nhiều lắm.
Mặc dù nói như vậy nhưng nói không chừng trong đó sẽ có một đám lòng tham không đáy.
Hơn nữa tổng bộ đầu bảo tồn của Lục Phiến môn chính là tai họa càng lớn.
Lúc trước Tô Tín ra tay ác độc thanh trừ đám người Lôi Viễn, đám người Lục Tục cờ xí rõ ràng đứng về phía mình, còn thừa lại hơn mười người kỳ thật lựa chọn trung lập, bọn họ cũng không đứng về phía Tô Tín, càng không đi giúp Lôi Viễn.
Cho nên về sau dù Tô Tín bỏ qua cho bọn họ nhưng nội tâm vẫn có cảm giác không an toàn, sợ Tô Tín tính sổ.
Đặc biệt sau khi Lục Phiến môn Giang Nam đạo cường đại, cảm giác không an toàn càng lớn hơn trước, bởi vì Lục Phiến môn Giang Nam đạo nhiều người, như vậy bọn họ càng trở nên không trọng yếu.
Hơn nữa hiện tại Lục Phiến môn cho bọn họ đãi ngộ còn không bằng thời kỳ Kim Vũ Lâm.
Khi Kim Vũ Lâm chưởng quản Lục Phiến môn, bọn họ không cần chấp hành nhiệm vụ vẫn có thể cầm tài nguyên tu luyện, hiện tại đãi ngộ không thay đổi nhưng tài nguyên tu luyện khó gia tăng.
Hơn nữa hiện tại còn có một chuyện quan trọng hơn, tổng bộ đầu châu phủ xuất thân đạo phỉ cũng không có biểu hiện hòa thuận với bọn họ.
Những tổng bộ đầu châu phủ Giang Nam đạo xuất thân tán tu sau đó gia nhập Lục Phiến môn hoặc là dòng chính Lục Phiến môn bồi dưỡng mà thành đều có một đặc điểm, đó chính là bọn họ chướng mắt những tổng bộ đầu xuất thân đạo phỉ.
Trong mắt bọn họ, đạo phỉ chính là đối tượng bị bọn họ tiêu diệt, kết quả bây giờ lại bình khởi bình tọa với mình, bọn chúng dựa vào cái gì?
Cho nên song phương ngày bình thường không ngừng ma sát với nhau.
Tô Tín biết rõ những chuyện này, cũng phái người điều tiết qua, ngươi có thể cường thế áp chế nhưng không cách nào thay đổi suy nghĩ trong lòng bọn họ, cho nên chỉ cần bọn họ không náo quá lớn Tô Tín cũng không quản khỉ gió bọn họ thế nào.
May mà những người này cũng biết nặng nhẹ không dám làm quá đáng, tới hiện tại cũng không gây ra động tĩnh gì quá lớn, hiện tại có Duẫn Tịch tới đây chọc một gậy khuấy đục nước sẽ có biến hóa khác.
Tô Tín gõ gõ cái bàn nói:
- Nếu như trong Lục Phiến môn còn có nhân tố không ổn định tồn tại, vậy cũng không thể trách người ta lợi dụng sơ hở.
- Nếu có người thật không có mắt đi theo Duẫn Tịch giở trò, ta cần đồ ngu như vậy làm gì?
Nội tâm Hoàng Bỉnh Thành rùng mình, xem ra Tô Tín lại chuẩn bị động thủ giết người.
Chỉ hi vọng Lục Phiến môn hiện tại không có quá nhiều đồ ngu, nếu không Lục Phiến môn Giang Nam đạo lại nghênh đón gió tanh mưa máu.
Duẫn Tịch hiện tại suy nghĩ đúng như Tô Tín đã đoán trước, chuyện đầu tiên hắn muốn làm là phân liệt thế lực Lục Phiến môn Giang Nam đạo.
Thời điểm ban ngày hắn muốn ép Tô Tín lên tiếng, Tô Tín lại không thèm quan tâm hắn, Duẫn Tịch tức giận nhưng không thể làm gì.
Tô Tín không cho nhưng không có nghĩa hắn không tìm thấy.
Tô Tín tiếp quản Lục Phiến môn Giang Nam đạo chưa tới nửa năm, Duẫn Tịch thừa nhận thủ đoạn của Tô Tín rất cường đại, hắn có thể sửa trị Lục Phiến môn Giang Nam đạo và võ lâm Giang Nam đạo ngay ngắn rõ ràng.
Những trật tự như vậy duy trì trên thực lực cường đại của Tô Tín, hơn nữa thời gian nửa năm quá ngắn, Duẫn Tịch cũng không tin Tô Tín có thể hoàn toàn chỉnh hợp toàn bộ sức mạnh Lục Phiến môn, từ đó làm cho một đám tổng bộ đầu trung thành và tận tâm không dám phản bội.
Chỉ cần có thể phân ra một hai người, như vậy hắn có thể cạy ra một khe hở từ cái thùng sắt của Tô Tín, với hắn mà nói như vậy đủ rồi.
Cho nên sau khi trời tối Duẫn Tịch liền lấy tư liệu tất cả tổng bộ đầu Giang Nam đạo rồi bắt đầu lựa chọn, cũng cẩn thận nghiên cứu tổng bộ đầu nào có mức trung thành với Tô Tín thấp nhất.
Chờ tới khi Duẫn Tịch nghiên cứu những tài liệu kia hắn liền nghi ngờ.
Dựa theo tư liệu mật thám Lục Phiến môn giao cho hắn, những đạo phỉ sau khi gia nhập Tô Tín có lòng trung thành rất cao, mà những tổng bộ đầu còn sót lại bực tức với Tô Tín không ít, thậm chí bọn họ oán hận không nhỏ.
Mặc kệ đối tượng là ai, có lỗ thủng là được rồi.
Vì nghênh đón tuần sát sứ như hắn tới tiền nhiệm, hiện tại tất cả tổng bộ đầu Giang Nam đạo đang tập trung tại Giang Nam phủ, đây là thời cơ tốt nhất hắn ra tay.
Cho nên Duẫn Tịch trực tiếp đi suốt đêm chọn ra một người trong đó.
---
Tổng bộ đầu Tây Hà phủ Trịnh Thiên Hòa gần đây rất phiền muộn, nguyên nhân là do những thủ hạ của hắn xung đột với bộ khoái xuất thân đạo phỉ.
Lần trước Tô Tín đánh tan và an bài những đạo phỉ cấp thấp đã nhét vào tay hắn không ít đạo phỉ, thậm chí bọn chúng còn chiếm đa số.
Trịnh Thiên Hòa là võ giả xuất thân Lục Phiến môn chính gốc, hiện tại những đạo phỉ vốn phải bị mình tiêu diệt lại thành đồng liêu ngang hàng, Trịnh Thiên có phê bình kín đáo.
Trở ngại uy thế của Tô Tín nên hắn giận mà không nói gì, không, hắn giận mà không dám biểu hiện mình giận.
Lần trước Tô Tín bài trừ đối lập, trực tiếp giết Lục Phiến môn Giang Nam đạo máu chảy thành sông, hắn vẫn không quên cảnh ngày đó.
Cho dù như thế hắn vẫn chướng mắt những bộ khoái xuất thân đạo phỉ.
Bộ khoái thủ hạ của hắn có đãi ngộ rất tốt.
Bộ khoái của hắn làm nhiệm vụ ít nhất nhưng cuối cùng đạt được ban thưởng nhiều nhất.
Hơn nữa những bộ khoái đạo phỉ chấp hành nhiệm vụ nhiều nhất, đạt được đồ vật lại ít nhất.
Bởi vì bọn họ vốn không cùng sơn trại cũng phải đoàn kết cùng nhau phản kháng Trịnh Thiên hòa, động tĩnh lớn tới mức Tô Tín chú ý và phái Hoàng Bỉnh Thành đến răn dạy hắn một phen, lúc này hắn mới thu liễm một ít.
Cho dù như thế Trịnh Thiên Hòa vẫn không sửa bao nhiêu, hắn tăng ban thưởng cho bộ khoái đạo phỉ lên một ít nhưng vẫn đối đãi hai cấp.
Từ xưa tới nay có câu nói chỉ sợ hàng so với hàng, mọi người đều ít như nhau cũng thôi đi nhưng dựa vào cái gì ngươi nhiều ta ít?
Cho nên trong thời gian gần đây bộ khoái dưới trướng Trịnh Thiên Hoà liên tục làm ầm ĩ, điều này cũng làm cho Trịnh Thiên Hòa chán ghét không thôi, đồng thời trong nội tâm cũng oán hận Tô Tín.
Dù sao lần trước Tô Tín bảo Hoàng Bỉnh Thành tới trách phạt hắn, Trịnh Thiên Hòa vô cùng không phục, hắn không cho rằng mình khắt khe, hắn chỉ khắt khe với đạo phỉ mà thôi.
Trịnh Thiên Hòa thấy, mình và huynh đệ thủ hạ lao tâm lao lực nhiều năm, cũng lập không ít công lao cho Lục Phiến môn, dựa vào cái gì không thể cầm nhiều hơn so với đám đạo phỉ kia chứ? Lấy thêm là quá đáng sao?
Cho dù nội tâm nghĩ như vậy nhưng Trịnh Thiên Hòa không dám nói trước mặt Tô Tín, hắn bình thường chỉ càu nhàu với đám tâm phúc mà thôi.
Thời điểm Trịnh Thiên Hòa sắp đi ngủ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa làm cho Trịnh Thiên Hòa nhướng mày.
- Lão gia ta đang nghỉ ngơi, các ngươi gõ cái gì mà gõ?
Trịnh Thiên Hòa tức giận nói ra.
Tòa phủ đệ tại Giang Nam phủ ngày thường không có người ở lại, hắn chỉ bảo vài tên thủ hạ quản lý mà thôi.
Hiện tại có người không hiểu quy củ, đêm hôm khuya khoắt còn tới quấy rầy hắn.
Trịnh Thiên Hòa mở cửa ra, hắn nhìn thấy người trước mặt liền sững sờ, nói:
- Duẫn... Duẫn đại nhân?
Duẫn Tịch cười ha hả nói:
- Trịnh bộ đầu, như thế nào, không mời ta vào ngồi một chút sao?
Trịnh Thiên Hòa lập tức chấn động, hắn nhanh chóng mời Duẫn Tịch vào trong nhà, hắn lại nhìn ra bên ngoài sau đó mới đóng cửa phòng.
Duẫn Tịch đến Lục Phiến môn Giang Nam đạo là vì cái gì không cần nói cũng biết, tin tức hắn một mình tiếp xúc Duẫn Tịch nếu truyền ra hậu quả có thể nghĩ.
Duẫn Tịch nhìn bộ dạng bối rối của Trịnh Thiên Hòa liền cười nói:
- Trịnh bộ đầu làm gì kinh hoàng như thế? Ta đến nơi đây chính là vì muốn cho ngươi kinh hỉ đấy.