- Bảo vật!
Nghe hai chữ như vậy, người Trầm gia lập tức sững sờ, sau đó liền kịp phản ứng Tô Tín nói có ý gì.
Không ngờ Chu gia hao phí khí lực lớn như vậy, không để ý gia tộc tổn thương cũng phải diệt Trầm gia là vì bảo vật này?
Người Trầm gia suy nghĩ và cảm thấy rất hợp lý, nếu không cũng không cách nào giải thích Trầm gia cùng Chu gia bình an vô sự vài chục năm, hiện tại Chu gia lại bỗng nhiên nổi điên quyết chiến với Trầm gia bọn họ.
Trầm Tòng Vũ cẩn thận nói:
- Mạnh công tử, bảo vật này móc ra tính cho Trầm gia?
Nội tâm Tô Tín cười lạnh một tiếng, quả nhiên người Trầm gia đều là kẻ tham lam, thời điểm này còn dám nói ra lời như vậy.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Đương nhiên là của các ngươi, Mạnh Thanh Trạch ta giống người đoạt đồ của người khác hay sao? Chẳng qua ta hiếu kỳ có đồ vật gì chôn giấu trong tài nguyên khoáng sản của Trầm gia, ngay cả các ngươi cũng không biết.
Nghe được Tô Tín nói như vậy, người Trầm gia lập tức vui vẻ.
Kỳ thật vừa rồi Trầm Tòng Vũ dám nói lời này với Tô Tín là vì thân phận của hắn.
Dù sao nhân phẩm Tông Hạo Dương không thể nghi ngờ, Mạnh Thanh Trạch thân là đệ tử của hắn, nhân phẩm cũng không kém đi nơi nào.
Huống chi Mạnh Thanh Trạch gọi Trầm Tích Quân là sư mẫu, có tầng quan hệ này, nói không chừng hắn không giết người đoạt bảo.
Kết quả Trầm lão gia tử tuổi cao mang người đi cùng Tô Tín tới quặng mỏ đào bảo, mà Trầm Tòng Vũ và Trầm Tòng Nhân dẫn theo đệ tử Trầm gia nghênh chiến Chu gia.
Quặng mỏ Trầm gia nằm bên ngoài Mặc Lăng phủ, khoảng cách phi thường gần, chỉ xa hơn một dặm.
Kỳ thật khu vực này là một phần của Mặc Lăng phủ, về sau phát hiện mỏ Nguyên Từ Thiết nên bị tách ra.
Chu gia và Trầm gia đoạt một nửa quặng mỏ, bọn họ cho rằng chỉ là một mỏ Nguyên Từ Thiết bình thường cho nên không chú ý nhiều, tùy tiện phân thành hai nửa.
Về sau ngoài ý muốn phát hiện có Nguyên Từ Tinh Thiết tồn tại chứ không phải mỏ Nguyên Từ Thiết bình thường, mà là mỏ Nguyên Từ Tinh Thiết trân quý hơn cả trăm lần.
Lúc này lại có võ giả thế lực khác đỏ mắt nhìn chằm chằm vào, người Trầm gia cùng Chu gia cũng không tính là quá ngu xuẩn, kịp thời mang chín thành tiền lời tài nguyên khoáng sản giao cho Dịch Kiếm Môn, lúc này mới miễn cưỡng vượt qua cửa ải khó.
Lúc này là thời gian Trầm gia chiến tranh với Chu gia, cho nên cho dù quặng mỏ Trầm gia hay quặng mỏ Chu gia đều không có một bóng người.
Cả mỏ Nguyên Từ Tinh Thiết lớn chừng ba ngàn trượng lại bị phân thành hai, chính giữa có tường vây ngăn cách.
Quặng bên phía Trầm gia đã bị khai thác một nửa, nơi sâu nhất đã đào hơn mười trượng, nhất định không cần tìm địa phương như thế, nếu có thứ gì cũng đã sớm bị móc ra.
Cho nên Trầm lão gia tử trực tiếp bảo võ giả Trầm gia đào những nơi chưa bị khai thác.
Trầm lão gia tử dẫn theo võ giả Hậu Thiên cho nên tốc độ còn nhanh gấp mấy chục thậm chí là hơn trăm lần người bình thường làm công việc, chỉ trong nửa ngày bọn họ đã đào xong khu vực chưa khai thác, lại chưa phát hiện manh mối bảo vật.
Lúc này tất cả người Trầm gia đưa mắt nhìn về phía Tô Tín.
Nhưng nội tâm Tô Tín lại khó hiểu, chẳng lẽ mình thật sự đoán sai hay sao?
Sau đó Tô Tín nâng đầu lên, nhìn thấy tường vây quanh quặng mỏ Trầm gia và Chu gia, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói:
- Đi đẩy ngã tường vây kia cho ta, tiếp tục đào.
Nếu như là Trầm gia lúc trước tự nhiên không có khả năng đẩy tường vây, hiện tại Chu gia và Trầm gia đã đối đầu sinh tử với nhau, còn ai quản được nhiều như vậy?
Cho nên Tô Tín ra lệnh một tiếng, người Trầm gia lập tức lật tung tường vây và tiếp tục đào.
Lúc này ở phương xa có tiếng kêu đánh hô giết vang lên, nghe được thanh âm này, sắc mặt Trầm lão gia tử biến hóa, bởi vì trong đó có giọng nói của Trầm Tòng Vũ!
Mọi người quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Trầm gia lúc này chỉ còn lại mười mấy người, Trầm Tòng Vũ cùng Trầm Tòng Nhân đã bị thương nặng, miễn cưỡng dẫn người chạy về hướng này.
Người Chu gia sau lưng đuổi theo không bỏ, hơn nữa nhìn người Chu gia không có thương tích gì, nhân số còn hơn trăm người.
Nội tâm Trầm lão gia tử mát lạnh, Chu gia đã bị Tô Tín giết ba võ giả Thần Cung Cảnh, tại sao Trầm gia bọn họ còn thua thảm như thế?
Trầm lão gia tử vừa định yêu cầu Tô Tín hỗ trợ, nhưng Tô Tín lại nhìn chằm chằm mảnh đất kia, lạnh lùng nói:
- Tiếp tục đào!
Những đệ tử Trầm gia ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Trầm lão gia tử không có lên tiếng, bọn họ đành phải đào tiếp.
Lúc này đám người Trầm Tòng Vũ cũng chạy tới, người Chu gia đuổi theo không bỏ, mắt thấy sắp đến trước mặt Tô Tín, lúc này Tô Tín đã xuất kiếm.
Kiếm quang màu lam chém ra ngoài giống như mặt trời giữa hè nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh buốt như băng.
Kiếm quang như tuyết rơi tháng sau, hơn mười võ giả Chu gia bị kiếm quang đảo qua thân thể liền dừng lại, quanh thân kết đầy sương lạnh, thân thể hóa thành băng nhân và vỡ vụn thành vài khối rơi trên mặt đất, bởi vì thân thể bị băng phong cho nên không có máu tươi chảy ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như thế, những đệ tử Chu gia bị dọa sợ không dám tiến lên phía trước.
Mắt thấy sắp có thể diệt Trầm gia, lại bởi vì một người chỉ có thể lui bước, lão tổ Chu gia làm sao cam tâm?
Sau khi nhìn rõ thực lực Tô Tín, hơn trăm người Chu gia ở nơi này đánh không lại người ta, cho nên lão tổ Chu gia chỉ có thể cung kính nói:
- Mạnh công tử, đối thủ Chu gia chúng ta chỉ có Trầm gia, chỉ cần ngài có thể không thiên vị Trầm gia, cho dù cuối cùng Trầm gia cho ngươi cái gì, Chu gia chúng ta sẽ đền bù gấp đôi, không, gấp ba!
- Ồn ào!
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, người Chu gia lập tức im lặng không nói nữa.
Người Trầm gia lộ ra vẻ mặt sống sót sau tai nạn, bọn hắn đã biết rõ Mạnh công tử tuyệt đối không bỏ mặc bọn họ.
- Đào được! Ta đào được!
Lúc này một đệ tử Trầm gia hô to.
Tô Tín quay đầu nhìn sang, tên đệ tử Trầm gia đào ra đồ vật như bệ đá, lúc này trên bệ đá có cắm một thanh trường kiếm, thân kiếm đỏ thẫm, màu đỏ không phải giống màu của Sắc Vi Kiếm, mà là màu sắc hỏa diễm.
Thân kiếm giống như hỏa diễm tạo thành, chung quanh có thể cảm nhận được sóng nhiệt ập tới, chỉ từ vẻ ngoài đã có thể phát hiện nó bất phàm.
Trầm lão gia tử nhìn chằm chằm vào thanh trường kiếm kia, hai mắt tỏa sáng, kích động tối mức tay cầm quải trượng run rẩy:
- Tối thiểu cũng là binh khí Địa cấp! Có nó, thực lực Trầm gia nhất định có thể nâng cao một bước!
Một thanh binh khí có tác dụng tăng phúc rất lớn, lúc võ giả Tiên Thiên cầm binh khí Hoàng cấp hoặc binh khí không phẩm cấp, nếu ngươi cầm một thanh binh khí Địa cấp thậm chí có thể đạt tới hiệu quả mưu sát, một kiếm đoạn binh cũng không quá lời.
- Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, ngươi cho rằng với thực lực Trầm gia xứng nắm giữ binh khí Địa cấp hay sao?
Tô Tín thản nhiên nói.
Bỗng nhiên Trầm lão gia tử cảm giác được một tia không đúng, thái độ Mạnh Thanh Trạch không giống trước kia chút nào, lộ ra quá lạnh lùng một ít.
Trước kia Mạnh Thanh Trạch có thái độ không tốt với Trầm gia nhưng bọn họ lại cảm thấy như vậy mới bình thường, dù sao hắn là đệ tử Tông Hạo Dương nha, nếu hắn có thái độ tốt với Trầm gia mới là việc kỳ quái.
Thái độ Mạnh Thanh Trạch hiện tại trong mắt Trầm lão gia tử lại lạnh lùng tới cực điểm, ánh mắt nhìn bọn họ giống như nhìn người chết, loại lạnh lùng này làm trái tim Trầm lão gia tử lạnh giá.
Thời điểm Tô Tín chuẩn bị đi lấy binh khí, trong Chu gia có một giọng nói vang lên.
- Nói đúng, tồn tại hèn mọn giống như các ngươi sao xứng có được Xích Long Hỏa Viêm Long bội kiếm của Cửu Viêm Kiếm Thánh Nam Cung năm xưa?
Một đệ tử Chu gia nhìn như bình thường bước ra khỏi đám người, hắn cởi quần áo Chu gia, lộ ra kim hoa phục thêu hoa văn màu trắng thần bí.
Nhìn thấy cách ăn mặc như thế, bỗng nhiên Tô Tín cảm giác nhìn quen mắt, kim hoa phục màu trắng của đối phương giống kiểu dáng kim hoa phục màu đen của Địa phủ, chỉ có các loại hoa văn biến hóa mà thôi.
Thiên đình!
Trong đầu Tô Tín xuất hiện hai chữ này, Thôi Phán Quan đã từng nói tử địch của Địa phủ chính là Thiên đình.
Hiện tại đại bộ phận Địa phủ đều bắt chước Thiên đình đã tồn tại ngàn năm.
Ví dụ như dùng mặt nạ đặc chế che lấp thân phận, danh phận xưng hô lẫn nhau, đối phương cho Tô Tín cảm giác rất giống đám người Địa phủ Thôi Phán Quan, việc này làm Tô Tín nhớ tới hai chữ Thiên đình.
Quả nhiên, sau khi người thần bí bóc mặt nạ da người không phải lộ ra gương mặt bình thường, mà là một tấm mặt nạ, chính là mặt nạ Tư Mệnh Tinh Quân trong thần thoại!
Nam Đẩu chủ sinh, Bắc Đẩu chủ tử.
Tư Mệnh Tinh Quân là một trong Nam Đẩu lục tinh.
Trong nháy mắt, khí tức trên người Tư Mệnh Tinh Quân bộc phát, chính là tồn tại Hóa Thần Cảnh làm đám người ở đây bị dọa kêu to một tiếng.
Ngay cả Chu gia cũng không nghĩ tới bên cạnh mình còn ẩn giấu một Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư, đương nhiên trừ lão tổ Chu gia.
Trong tích tắc nhìn thấy Tư Mệnh Tinh Quân xuất hiện, trong mắt hắn lộ ra vẻ hưng phấn.
Nhìn thấy trường kiếm cắm vào bệ đá, Tư Mệnh Tinh Quân cười nói:
- Ta đã tìm khắp Chu gia cũng không tìm được Xích Hỏa Viêm Long Kiếm, vốn muốn chiếm đoạt Trầm gia sẽ tiếp tục tìm, không nghĩ tới ngươi ngược lại giúp ta hoàn thành bước này, ta sẽ không khách khí.
Vừa dứt lời, Tư Mệnh Tinh Quân đã đi tới trước người Tô Tín, sau đó hắn xuất một quyền.
Nội lực cường đại xâm nhập vào thân thể, mang theo sinh cơ vô tận, sinh cơ này không phải dùng chữa thương, mà là dùng để đoạt mệnh!
Tư Mệnh Tinh Quân nắm giữ thọ nguyên của người khác, một quyền này ẩn chứa sinh cơ dạt dào nhưng là không ngừng hấp thu sinh cơ của người khác để lớn mạnh bản thân, quả thật là tà đạo ma công hàng thật giá thật.
Tô Tín không dám xem thường một kích của cường giả Hóa Thần Cảnh, trường kiếm của hắn bộc phát kiếm quang kinh thiên, màu đen và màu xanh da trời bao phủ một phiến thiên địa, trong kiếm quang ẩn chứa âm hàn vô tận cùng lực lượng tử vong ngưng tụ thành hàn băng địa ngục nghênh đón một quyền của Tư Mệnh Tinh Quân!