Hai người lên phong vân lôi liền muốn ra tay giáp công Hồng Liệt Đào nhưng Tô Tín làm sao có thể cho phép bọn họ được như nguyện.
Hắn sử dụng Kinh Thần chỉ, lúc này chỉ kình bay ra như bôn lôi, phát ra từng tiếng tiếng rít, trực tiếp nổ nát binh khí trong tay một người, đánh hắn lui về phía sau vài bước.
Một người khác bất đắc dĩ do không kịp chuẩn bị trúng chỉ kình của Tô Tín bức lui hơn mười bước, không dám tiến lên lần nữa.
Trong đó có một đạo chỉ kình bay tới trước mặt Yến Thư Hằng, chỉ kình bắn thủng gạch xanh trước mặt hắn sâu không thấy đáy, trong phạm vi vài bước đều là vết rạn.
Trên trán Yến Thư Hằng đổ mồ hôi lạnh, tuy hắn biết rõ Tô Tín không có khả năng giết hắn trước mặt mọi người nhưng hắn vẫn kinh hãi không nhỏ.
Hắn vẫn không phải võ giả Tiên Thiên, lúc đối mặt võ giả Tiên Thiên hắn liền có cảm giác vô lực, hắn không thích cảm giác này.
Tô Tín đi lên lôi đài, lạnh lùng nói:
- Như thế nào, sửa quy củ phong vân lôi rồi sao? Đơn đấu không được liền quần đấu?
Tên võ giả Tiên Thiên bị Tô Tín đánh nát binh khí quát lên:
- Mạc Trầm Đào đã bại, Hồng Liệt Đào vẫn hùng hổ lấy tính mạng của hắn, hắn ra tay ngoan độc như thế không cho phép chúng ta cứu người?
Tô Tín cười lạnh nói:
- Chê cười! Đây là phong vân lôi, cũng không phải luận bàn tỷ thí, có người nào quy định không được giết người trên phong vân lôi hay không?
- Tài nghệ không bằng người bị người bị đánh chết trên lôi đài cũng đáng đời, nếu sợ chết thì về nhà bú sữa mẹ đi, ra giang hồ lăn lộn làm gì?
- Ngươi! Tên võ giả kia bị Tô Tín phản bác đỏ mặt, hắn không biết nên trả lời thế nào?
Tô Tín nhìn sang đám người Yến Trọng Hằng đang rục rịch, lúc này nói:
- Các ngươi không tuân thủ quy củ, Mạnh mỗ sẽ tiếp tất cả, xa luân chiến cũng không sợ, chết sống có số, lên lôi đài bỏ mệnh cũng không nên trách ta tâm ngoan thủ lạt!
Thủ hạ của đám người Yến Trọng Hằng lúc này không nói câu nào.
Người trước mắt là cường giả Nhân Bảng, hắn có thể lấy một dịch ba với đám người Trương Nghiễm đấy.
Bọn họ cũng nhìn thấy hình ảnh Mạnh Thanh Trạch ra tay, một kích có thể bức hai tên võ giả Tiên Thiên lui lại, thực lực cùng giai vô địch.
Xa luân chiến, bên bọn họ có hơn mười võ giả Tiên Thiên, bọn họ đúng là có lực lượng đánh một trận nhưng vấn đề hiện tại Mạnh Thanh Trạch đã tức giận, nếu lên lôi đài chính là đấu sinh tử, ai dám lên chịu chết chứ?
Bởi vì có câu nói: đạo hữu chết bần đạo không chết, nếu bảo bọn họ lên đánh một trận, bọn họ cũng không ngại lên đại chiến tiêu hao thực lực của cường giả Nhân Bảng, nhưng chiến đấu sinh tử không thể tính như vậy.
Yến Thư Hằng lạnh lùng nói:
- Lui ra! Ván này xem như các ngươi thắng, các ngươi lựa chọn thương lộ đi.
Đúng như lời Tô Tín nói lúc nãy, Yến Thư Hằng cũng không muốn nói nhảm với bọn họ làm gì.
Thời gian một năm, thương lộ của bọn họ có thể đi hai lần, hiện tại ngươi sống ta chết với thủ hạ của Yến Khuynh Tuyết không phải là lựa chọn khôn ngoan.
Hiện tại ngay cả người trong cuộc như Yến Thư Hằng cũng không có ý định tiếp tục náo loạn nữa, những người khác tự nhiên cũng không có ý kiến gì, ngoan ngoãn cho phép Yến Khuynh Tuyết lựa chọn.
- Ta lựa chọn thương lộ Tương Nam.
Yến Khuynh Tuyết nói khẽ.
Đám người Yến Trọng Hằng lúc này sững sờ.
Thương lộ Tương Nam không phải nói không tốt, mà là quá mức bình thường.
Thương lộ đi thông Tương Nam cách Thương Sơn thành quá gần, cho dù có thương đội khổng lồ cũng cần thời gian ba bốn tháng mới đến nơi.
Nếu như tốc độ nhanh có thể một năm đi ba lần.
Chính bởi vì như thế làm cho đặc sản Tương Nam không có tiền lời cao trong Thương Sơn thành, dù sao hàng năm cũng có thương đội Trung Nguyên xâm nhập Thương Sơn thành, lại đi tới Nam Man Thường Ninh phủ thu mua đặc sản.
Chỉ có một thương đội năng lực không được tốt lắm, sợ xâm nhập Nam Man gặp phải cường đạo cướp đường nên mới lưu lại Thương Sơn thành mua sắm giao dịch những vật này.
Trong mười ba thương lộ, lợi nhuận cao nhất đương nhiên là thương lộ đi thông Trung Nguyên, tùy tiện chọn một nơi cũng có tiền lời cao hơn thương lộ Tương Nam gấp vài lần.
Như vậy tính toán ra, cho dù ngươi đi Tương Nam bốn lần cũng không bằng một lần đi Trung Nguyên.
Đám người Yến Trọng Hằng cảm thấy khó hiểu, có lẽ bản thân Yến Khuynh Tuyết cũng biết nhưng vì cái gì nàng lựa chọn thương lộ đi Tương Nam? Chẳng lẽ trong đó có âm mưu gì hay sao?
Mọi người tạm thời không nghĩ ra điểm đáng ngờ trong đó liền thống khoái chia cắt thương lộ mà không nói thêm lời nào.
Trên đường quay về, Hồng Liệt Đào nói với Yến Khuynh Tuyết:
- Yến tiểu thư, chuyện hôm nay thật có lỗi.
Mặc dù hắn lỗ mảng nhưng không phải người ngu.
Nếu như hắn hôm nay đánh chết Mạc Trầm Đào ngay trước mặt mọi người sẽ dẫn tới Thương Lan cốc Mạc gia đến gây phiền toái cho hắn, do đó sẽ liên quan tới Yến Khuynh Tuyết, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn họ.
Cho nên Hồng Liệt Đào cảm thấy xấu hổ vì bản thân mình xúc động.
Yến Khuynh Tuyết cười lắc lắc đầu, nói:
- Hồng đại ca ngươi đừng nói như vậy, ngươi có thể lựa chọn tới giúp ta, ta đã rất cảm kích, nếu như ngươi ra tay, ta cũng sẽ gánh việc này giúp ngươi.
Hồng Liệt Đào lúc này cũng cảm động, tính cách của hắn cổ quái nên không có bao nhiêu bằng hữu, trước kia đám người Yến Trọng Hằng đến mời chào hắn cũng bi hắn chọc giận rời đi.
Yến Khuynh Tuyết làm như vậy hắn cảm thấy chân thành trong đó, so với việc đám người Yến Trọng Hằng chỉ muốn lợi dụng lực lượng của hắn làm việc, Hồng Liệt Đào cảm giác mình không có nhìn lầm người.
Nội tâm Đào Thiên cùng Niếp Phương cũng cảm thấy ấm áp, tối thiểu đi theo Yến Khuynh Tuyết không cần lo lắng bị tính kế sau lưng, không cần đi quan tâm những chuyện tranh quyền đoạt lợi.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tô Tín lắc đầu.
Hắn không đồng ý phương thức đối xử chân thành với mọi người của Yến Khuynh Tuyết, bởi vì có chút thời điểm ngươi đối xử chân thành với người khác nhưng không có nghĩa người khác đối xử chân thành với mình.
Nhưng không thể phủ nhận phương thức của Yến Khuynh Tuyết làm nội tâm người ta cảm thấy thoải mái, nhưng tối thiểu loại phương thức này không phù hợp với Tô Tín.
Hắn vẫn tin tưởng vững chắc, muốn thủ hạ sẵn sàng đi theo mình, lợi ích mới là trọng yếu nhất.
Sau khi trở về, Yến Khuynh Tuyết cũng bắt đầu bảo Lương bá chuẩn bị thương đội.
Đương nhiên đám người Tô Tín không giúp được cái gì, chỉ có thể đứng xem mà thôi.
Tổ kiến một thương đội chỉ cần một phần là võ giả, đại bộ phận còn cần đại lượng dân phu đến vận chuyển hàng hóa, còn có nhiều đoàn xe và xe ngựa.
Bởi vì Tô Tín muốn lũng đoạn tất cả đặc sản Nam Man cho nên thương đội rất khổng lồ, có trên trăm chiếc xe, la ngựa hơn một ngàn.
Mặt khác võ giả cảnh giới Hậu Thiên năm trăm người, Phương Hạo làm người cơ linh nên Lương bá cho hắn phụ trách câu thông với năm trăm tên võ giả, hơn nữa chính biên tốt đội ngũ chuẩn bị xuất phát.
Những việc này nghe thì đơn giản nhưng chi tiết và phương thức vô cùng phức tạp.
Yến Khuynh Tuyết lúc trước đã được Lương bá truyền thụ các phương diện, lúc này mới trải nghiệm thực tế lần đầu tiên, nàng học tập rất nhanh, chỉ cần Lương bá dạy bảo một lần là nàng đã làm được.
Tô Tín cũng phát hiện Yến Khuynh Tuyết rất có thiên phú phương diện kinh thương, lần trước chính mình nói lũng đoạn thì những người khác nghe không hiểu, chỉ có Yến Khuynh Tuyết vừa nghe Tô Tín nói đã hiểu.
Sau khi mọi người đã chuẩn bị xong, Lương bá dẫn một tiên sinh phòng thu chi tới, hắn mang mười cái rương lớn đưa cho Yến Khuynh Tuyết, bên trong có một triệu lượng bạc.
Yến Hoàng Cửu cho bọn họ tài chính khởi động, mỗi người đều là một triệu lượng, tiên sinh phòng thu chi lại là tâm phúc của Yến Hoàng Cửu, lúc này cần bọn họ đi theo.
Tác dụng của bọn họ là giám sát thương đội, mua sắm bất kỳ vật gì đều chỉ sử dụng một triệu lượng bạc, nếu vận dụng tiền của mình sẽ xem như thất bại.
Cho nên dù tiên sinh phòng thu chi chỉ là người bình thường, bọn họ cũng phải ngoan ngoãn đối đãi tốt mà không dám bất kính.
Yến Khuynh Tuyết hơi có chút lo lắng nói:
- Chỉ có một triệu lượng bạc, mà chúng ta lại chuẩn bị nhiều xe ngựa như thế, ta vừa rồi tính toán một chút, một triệu lượng mua được đồ vật chưa chứa tới một phần mười xe ngựa.
Tô Tín nói khẽ:
- Nếu như dùng giá cả bình thường mua sắm, một triệu lượng bạc không mua được bao nhiêu, lần này chúng ta đi không có mua sắm theo giá cả bình thường…
Đặc sản Nam Man trong Thường Ninh phủ bán giá nào là do hắn quyết định nên hắn hiểu rõ nhất, hắn còn không biết trong đó lợi nhuận bao nhiêu sao? Lần này hắn không có ý định mua sắm theo giá cả bình thường.
Yến Khuynh Tuyết gật gật đầu, nếu Mạnh công tử có nắm chắc thì nàng cũng an tâm.
Tô Tín bên này chuẩn bị thỏa đáng, còn kém xuất phát, nhưng hào khí bên phía đám người Yến Thư Hằng vô cùng ngưng trọng.
Mạc Trầm Đào bị Hồng Liệt Đào chém một đao vào cơ thể, mặc dù không có chết nhưng bị thương nặng.
Sau đó Yến Thư Hằng lập tức tìm đến đại phu chữa trị cho Mạc Trầm Đào, sau khi chữa trị nhiều giờ, tên đại phu đi tới nhưng lắc đầu nói:
- Đại công tử, tánh mạng hắn không đáng ngại nhưng một đao kia chém quá ác, trực tiếp chặt đứt xương ngực và kinh mạch của hắn rồi.
- Tuy lão phu có thể cứu mạng hắn nhưng đao khí đã xâm nhập thân thể, phá nát hơn phân nửa kinh mạch trong người hắn, muốn khép lại cực khó, tối thiểu lão phu không có biện pháp.
Đại phu này chính là đại phu tốt nhất trong Thương Sơn thành, chuyên môn chữa trị thương thế cho võ giả, nếu hắn không trị hết cũng chỉ có thể chuyên môn đi tìm những thần y nổi danh trên giang hồ mà thôi.
Nhưng đáng tiếc những người kia đừng nói là Yến Thư Hằng, cho dù là Mạc gia chủ đi mời cũng không mời được.
Yến Thư Hằng tối mặt, hắn nói:
- Thật không có biện pháp trị liệu sao? Vậy hắn sau này thế nào?
Tên đại phu lắc lắc đầu nói:
- Lão phu đã dùng hết thủ đoạn, thật không có biện pháp nào khác, về sau hắn chưa tính là phế nhân nhưng không thể phát huy ra lực lượng võ giả Tiên Thiên.
- Thậm chí hắn cũng không thể vận dụng chân khí, nếu không chân khí sẽ xé nát kinh mạch của hắn, như vậy sẽ không còn đường xoay chuyển.
Nói xong tên đại phu kia cáo biệt, lưu lại Yến Thư Hằng đang tức giận.
Tuy nói Mạc Trầm Đào sẽ không biến thành phế nhân nhưng không thể sử dụng chân khí thì có khác gì phế nhân? Chỉ bằng lực lượng thân thể, Mạc Trầm Đào nhiều lắm chỉ tương đương với võ giả Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi, với Mạc Trầm Đào mới ba mươi tuổi mà nói chẳng khác gì phế nhân cả.