Cả ngàn kiếm khí bộc phát, Đổng Nguyên Khê như côn trùng bị nhốt trong mạng nhện không thể thoát ra được.
Từ khi tấn chức Hóa Thần Cảnh đến bây giờ, Đổng Nguyên Khê lần đầu tiên biệt khuất như vậy, thậm chí đối phương còn không có chạm vào hắn đã làm hắn chật vật như vậy.
Trong mắt của hắn xuất hiện một tia lãnh mang, hắn động thủ với Tô Tín cũng không phải đấu sinh tử, chỉ muốn giết nhuệ khí của Tô Tín mà thôi.
Nếu hiện tại mình thu tay lại, uy vọng của mình trong Sương Nguyệt Kiếm Lư sẽ bị hao tổn nhiều.
Cho dù các võ giả Hóa Thần Cảnh biết rõ không phải Đổng Nguyên Khê quá yếu mà là Tô Tín quá mạnh mẽ, nhưng các đệ tử Sương Nguyệt Kiếm Lư khác không biết.
Trong mắt đệ tử trẻ tuổi chỉ có thắng bại, Đổng Nguyên Khê bại, chính là làm Sương Nguyệt Kiếm Lư mất mặt, uy tín của hắn giảm nhiều.
Cho nên Đổng Nguyên Khê hiện tại cũng bất chấp chuyện khác, hắn chọn chiến đấu thì hắn phải thắng.
Trên thân trường kiếm xuất hiện hào quang tối tăm, trường kiếm Đổng Nguyên Khê cuốn ngược, trên trường kiếm của hắn bộc phát hấp lực vô tận.
Kiếm khí màu xám lại hình thành một vòng xoáy khổng lồ cắn nuốt mọi thứ chung quanh.
Chân khí Đổng Nguyên Khê bị cắn nuốt, nguyên khí thiên địa chung quanh bị cắn nuốt, kiếm khí vô hình của Tô Tín cũng bị cắn nuốt.
Khi thôn phệ càng ngày càng nhiều đồ vật, vòng xoáy cũng càng lúc càng lớn, lớn đến mức ngay cả Đổng Nguyên Khê cũng không thể khống chế nổi!
Mấy võ giả Hóa Thần Cảnh Sương Nguyệt Kiếm Lư biến sắc, quát lớn:
- Không xong! Tại sao Đổng sư huynh lại sử dụng chiêu ‘Quy Khư’? Chiêu này là tàn chiêu không được đầy đủ, hơn nữa cũng không phải hắn hiện tại có khả năng nắm giữ, hiện tại sử dụng, chẳng lẽ hắn muốn đồng quy vu tận với Tô Tín sao?
Đổng Nguyên Khê ngoài ý muốn tìm được kiếm kỹ Quy Khư trong di tích người Ba lưu lại.
Chiêu kiếm pháp này cũng không được đầy đủ, chính là tàn chiêu, nghe nói chính là cường giả người Ba đi tới Nam Hải nhìn Quy Khư Hải Nhãn mà sáng tạo ra, tạo ra kiếm pháp cường đại.
Đổng Nguyên Khê đã từng thi triển chiêu này, lực lượng mạnh tới mức hắn không thể ngăn cản nổi, nếu không có Lê Đạo An ra tay, chỉ sợ hắn bị hút thành thây khô.
Chẳng ai ngờ rằng chỉ là cuộc chiến áp chế nhuệ khí của Tô Tín lại biến thành sinh tử đấu, thậm chí Đổng Nguyên Khê cũng thi triển chiêu này.
Bọn họ vội vàng đi gọi Lê Đạo An đến hỗ trợ, lúc này bọn họ lại nhìn thấy Tô Tín rút kiếm.
Từ khi bắt đầu cuộc chiến tới nay, Tô Tín vẫn không có rút kiếm, chỉ dùng Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí đối chiến.
Lần này Tô Tín rút kiếm liền sinh ra biển máu ngập trời!
Tô Tín tu hành Huyết Hà Thần Kiếm đã đại thành, hiện tại tấn chức Hóa Thần Cảnh, Tô Tín đã có lý giải sâu hơn về vũ kỹ này.
Tô Tín bước vào giang hồ mấy năm qua, người chết trong tay hắn vượt qua một ngàn, gián tiếp chết trên tay hắn người nhiều tới mấy vạn, những khí huyết sát này đều nhiễm lên người Tô Tín.
Số lượng đáng sợ như thế, cho dù tên điên Diễn Na La tùy ý giết chóc cũng kém Tô Tín, cũng chỉ có Cổ Đông Lai là người giết chóc không tính hết trên chiến trường mới có thể so sánh với Tô Tín.
Dung nhập khí huyết sát khủng bố vào trong Huyết Hà Thần Kiếm, chém ra một kiếm đã không phải là huyết hà, mà là huyết hải vô biên!
Tô Tín dung nhập hàn băng địa ngục chân khí vào trong huyết hà, càng gia tăng một tia âm trầm vào trong biển máu, thời điểm Tô Tín xuất kiếm liền có tiếng kêu khóc vô cùng tà dị.
Biển máu sinh sóng, Quy Khư của Đổng Nguyên Khê có thể thôn phệ vạn vật nhưng không thể thôn phệ một kiếm này.
Nó cũng triệt để thôn phệ biển máu của Tô Tín, vòng xoáy Quy Khư cũng bị lực lượng một kiếm xé rách.
Đổng Nguyên Khê phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt mang theo chán nản và không dám tin.
Một kiếm Quy Khư đáng sợ cỡ nào, người sử dụng là hắn biết rất rõ.
Lần trước hắn không thể khống chế nổi kiếm pháp này, vẫn phải nhờ sư phụ Lê Đạo An ra tay cứu hắn.
Mà Lê Đạo An dùng phương thức cũng rất đơn giản, chính là dùng lực lượng xé rách vòng xoáy Quy Khư, cũng không khác gì Tô Tín hiện tại!
Còn lại vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh của Sương Nguyệt Kiếm Lư cũng đứng lên, nội tâm sinh ra cảnh giác với Tô Tín.
Nhưng lúc này có một giọng nói già nua vang lên:
- Tất cả lui ra, mời Tô đại nhân tới.
Mấy người liếc nhau, cũng chỉ rõ phương hướng với Tô Tín sau đó dẫn Đổng Nguyên Khê rời đi.
Bọn họ nhìn thấy thực lực Tô Tín thì nội tâm cũng bồn chồn.
Bọn họ quyết định xuất đầu giúp những thế lực tam lưu kia, phải trả nhân tình cho Cừu Bách Xuyên, kết quả hiện tại thực lực Tô Tín vượt quá bọn họ tưởng tượng, bọn họ có cảm giác kế hoạch của mình hiện tại có sai lầm.
Tô Tín đi dọc theo đường nhỏ của sơn cốc, cuối tầm mắt của hắn là cái hồ nhỏ và nhà tranh.
Lê Đạo An ngồi trước nhà tranh pha trà, Tô Tín đi đến đối diện Lê Đạo An và chắp tay nói:
- Bái kiến Lê tiền bối.
Mặc dù hắn gọi Lê Đạo An là tiền bối nhưng đáng tiếc ngữ khí không mang theo chút kính ý với tiền bối, hoàn toàn chỉ là luận giao ngang hàng mà thôi.
Đối với Tô Tín mà nói, cái gọi là tiền bối hậu bối thật ra không có ý nghĩa quá lớn, võ đạo một đường thực lực vi tôn, nếu như chỉ luận tiền bối và hậu bối, mọi người cũng không cần đi tăng thực lực nữa, đều nghiên cứu làm thế nào sống lâu là tốt rồi.
Lê Đạo An rót cho Tô Tín một ly trà, nói:
- Sát khí trên người của ngươi rất nặng, tương lai sợ dính nhân quả, vi phạm Thiên Đạo.
Tô Tín uống một ngụm trà, hắn phát hiện trà này cũng không phải trà ngon, chỉ là dã, trà tầm thường mà thôi, vị hơi có phần thô ráp.
Lê Đạo An cười cười nói:
- Tô đại nhân chớ để ý, đây là trà ta tự tay pha, chỉ có điều tay nghề không tốt lắm, thời điểm xào trà hơi quá lửa.
Tô Tín đặt chén trà xuống, nói:
- Lời Lê tiền bối nói cũng từng có vị tiền bối nói với ta.
- Hả? Là ai?
Tô Tín nói:
- Côn Dương chân nhân.
Lê Đạo An gật đầu, trước kia hắn từng lưu lạc Trung Nguyên cho nên cũng biết nhân vật từng luận đạo với chưởng giáo Đạo môn, hắn tự nhiên cũng nghe nói qua.
Tô Tín lại nói tiếp:
- Sau khi hắn nói ra lời này, ta liền đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, đột phá đến nửa bước Nguyên Thần Cảnh. Về sau trong chuyến đi Đông Tấn, ta diệt mấy ngàn người của Thiên Long đạo tràng, đánh chết Hướng Thiên Long, tấn chức Nguyên Thần Cảnh. Nguyên Thần Cảnh là cảm ngộ thiên địa, nếu như ta giết người thực sự vi phạm Thiên Đạo, chiến tích của ta giải thích như thế nào? Sát đạo vốn chính là một trong Thiên Đạo, về phần nhân quả càng buồn cười, hôm nay ngươi giết người, ngày sau người giết ngươi, không quản ngươi giết là người tốt hay là người xấu. Thế đạo từ xưa đến nay là được sửa cầu trải đường, không thi hài, giết người phóng hỏa đai lưng vàng.
Ánh mắt Tô Tín nhìn thẳng Lê Đạo An, chỉa vào mình và nói:
- Tô Tín ta không tin nhân quả, càng không tin số mệnh.
Lê Đạo An thở dài một hơi, hắn sống hơn ba trăm năm, hắn nhìn thấy rất nhiều người chính tà ma phật nhưng Tô Tín là người đáng sợ nhất.
Đệ tử ma đạo không đáng sợ, đại bộ phận người trong ma đạo có lẽ tâm tính cực đoan thủ đoạn tàn nhẫn nhưng tối thiểu bọn họ còn biết chính mình là ma đạo, làm việc chú ý cẩn thận, cũng biết cái gì có lẽ làm, cái gì không thể làm, đương nhiên ngoại trừ kẻ điên như Bạch Liên giáo.
Loại người như Tô Tín đáng sợ là đáng sợ ở bản thân hắn, đối với hắn mà nói, trong mắt của hắn không có chính tà thiện ác, chỉ có lợi ích của mình.
Quan trọng nhất là, trong mắt Tô Tín không có kính sợ!
Đối với Lê Đạo An đã đạt tới Dung Thần Cảnh, tu luyện mấy trăm năm, hắn cảm ngộ Thiên Đạo, biết rõ thế gian này có vô số người cường đại, cho nên hắn biết kính sợ, làm việc để lại ba phần chỗ trống.
Hắn tin tưởng vững chắc, người nhất định phải có một phần kính sợ trong lòng mới có thể sống tốt.
Nhưng hắn không nhìn thấy một tia kính sợ nào trong mắt Tô Tín, người này, hắn không kính Thiên Đạo, có thể nghĩ hắn cũng không kính sợ ai.
Lê Đạo An thở dài một hơi nói:
- Tô đại nhân, ta cũng không vòng vo với ngươi, ngày xưa ta đã từng thiếu nợ Cừu Bách Xuyên một nhân tình, cho nên hắn cầu đến trên đầu ta, hi vọng ta có thể làm ngươi thu tay lại.
- Có quan hệ gì với ta chứ?
Tô Tín nói.
Lê Đạo An lập tức sững sờ.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Người thiếu nợ nhân tình Cừu Bách Xuyên là ngươi, hiện tại ngươi bảo ta thu tay lại, điều này có quan hệ gì tới ta sao? Lê tiền bối, nếu ngươi muốn dùng thế lực Sương Nguyệt Kiếm Lư dọa ta thì ngươi có thể thử một lần, Ba Thục đạo không phải Giang Nam đạo, ta không ngại làm cho Ba Thục đạo biến thành luyện ngục. Sương Nguyệt Kiếm Lư có thực lực mạnh trong Ba Thục đạo nhưng cũng không phải không có lỗ thủng, tối thiểu ta có lòng tin làm cho Sương Nguyệt Kiếm Lư của ngươi nguyên khí đại thương.
Lê tiền bối ngươi nhìn khắp thiên hạ, cho dù có thể cam đoan Sương Nguyệt Kiếm Lư hiện tại sẽ không suy bại, sẽ không bị diệt, nhưng chờ sau khi ngươi chết, phần vinh quang này có thể bảo tồn hay sao?
Tô Tín tiếp:
- Vừa rồi dưới chân núi ta đã từng nói qua, võ giả cuối cùng vẫn dùng nắm đấm nói chuyện, có thể cam đoan Sương Nguyệt Kiếm Lư của ngươi tiếp tục duy trì uy thế hiện tại, hoặc là có một võ giả Dung Thần Cảnh, hoặc là có một luyện khí đại tông sư, đáng tiếc các ngươi đều không có. Hiện tại Sương Nguyệt Kiếm Lư các ngươi còn vì nhân tình với Cừu Bách Xuyên mà ngăn cản ta, nhưng tương lai làm sao biết không tao ngộ đại nạn.
Lê Đạo An hít sâu một hơi, nói:
- Tô đại nhân ngươi đang uy hiếp ta sao?
Tô Tín gật đầu nói:
- Lê tiền bối cho rằng như vậy cũng không sai, kỳ thật ta uy hiếp không phải ngươi, mà Sương Nguyệt Kiếm Lư sau khi ngươi chết.
- Hiện tại Lê tiền bối ngươi ở tu thân dưỡng tính tại nơi này, có thể hạn chế động thủ thì nên hạn chế, làm cho tâm tình trở nên bình thản chính là đạo sống lâu.
- Nhưng nếu như ngươi bây giờ cuốn vào phân tranh giữa Ba Thục đạo, không biết ngươi còn sống bao lâu?
- Ngươi nên biết, hiện tại Sương Nguyệt Kiếm Lư không thể thiếu ngươi, nhúng tay phân tranh Ba Thục đạo, kỳ thật chính là đang tiêu hao tính mạng của ngươi.
- Ngươi thiếu nợ Cừu Bách Xuyên bao nhiêu nhân tình ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định, tuyệt đối không đáng để ngươi làm như vậy.
Tô Tín nói lời này là đang uy hiếp Lê Đạo An.
Dám uy hiếp một vị võ giả Dung Thần Cảnh, hơn nữa còn là đúc kiếm đại tông sư vang danh thiên hạ, đoán chừng cả giang hồ cũng chỉ có Tô Tín mới dám nói ra lời này.
Hơn nữa lời này đặt Lê Đạo An vào thời kỳ toàn thịnh, cho dù hắn nổi danh tính tình tốt cũng sẽ trở mặt với Tô Tín.
Đặt ở hiện tại, thọ nguyên của hắn sắp hết, Sương Nguyệt Kiếm Lư lại không có người kế tục, Lê Đạo An không thể không nghĩ lại.