Mục lục
[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thiên cười nói:

- Chẳng lẽ Huyền Linh Sơn còn có công dụng khác?

Nữ nhân cung kính đáp:

- Huyền Linh Sơn linh khí nồng đậm, trả qua vô số năm đã hình thành lên một cái Linh Tuyền. Tu sĩ tẩy trần ở đó có thể lọc bỏ mọi tạp chất còn đọng lại cơ thể trong quá trình tu luyện, đồng thời tăng tiến tuổi thọ. Hầu hết mọi người đến Huyền Linh Sơn đều là vì cái Linh Tuyền này.

Linh Tuyền, danh từ này Dương Thiên nghe qua đã nhiều, đối với nó cũng có rất nhiều hứng thú. Trước đây Dương Thiên chưa từng có dịp thử qua, hiện tại có cơ hội, hắn cũng không ngại tận hưởng một chút.

- Ngươi dẫn ta đến Linh Tuyền tham quan một chút đi.

- Vâng.

Theo sau nữ nhân, Dương Thiên đi đến lừng chừng Huyền Linh Sơn, dừng chân trước một hang động rất lớn. Nữ nhân chỉ vào hang động nói:

- Phía trong chính là Linh Tuyền, chỉ những vị tiền bối có tu vị từ Hợp Thể kỳ trở lên mới có tư cách bước vào. Tiền bối cứ tự nhiên.

Tu vị của nàng chỉ mới đạt đến Phân Thần sơ kỳ, tất nhiên không thể bước vào bên trong. Dương Thiên cũng cảm nhận được hang động này được bao phủ bởi một trận pháp hạn chế tu vị, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người đi vào.

Hang động này rất lớn, chứa hơn vạn người cũng không có vấn đề gì. Ngay chính giữa hang động là một cái hồ rộng, bên trong có rất nhiều tu sĩ đang tận hưởng. Những tu sĩ trong đây phần lớn đều có tu vị Hợp Thể kỳ, có một vài tên Đại Thừa kỳ thì chọn lựa những cái hồ chứa Linh Tuyền nhỏ hơn dành riêng cho một người.

Dựa vào cường độ linh khí phát ra, rõ ràng Linh Tuyền trong những cái hồ nhỏ kia có chất lượng cao hơn rất nhiều. Dương Thiên nhìn quanh, phát hiện có một vài cái hồ nhỏ vẫn còn trống, hắn liền chậm rãi bước đến.

Dương Thiên còn chưa kịp tiến vào, một tên Hợp Thể sơ kỳ đã đứng chặn trước mặt hắn:

- Đạo hữu, Huyền Linh Sơn có quy định, chỉ có tu sĩ Đại Thừa kỳ trở lên mới có quyền sử dụng những hồ Linh Tuyền cá nhân mà thôi.

Chuyện này Dương Thiên cũng đã sớm đoán ra được, bằng không tại sao ở đây còn nhiều chỗ trống như vậy mà đám Hợp Thể kỳ kia lại chỉ tập trung tại cái hồ lớn kia. Bất quá, Dương Thiên là Chân Tiên, hắn có ngạo khí và nguyên tắc của riêng mình. Đã không dùng thì thôi, nếu đã dùng thì phải dùng thứ tốt nhất.

Dương Thiên nhìn tên Hợp Thể kỳ kia:

- Chẳng lẽ không có ngoại lệ nào sao?

Tên kia có điểm do dự:

- Không phải không có, chỉ là…

- Mau nói đi.

- Chỉ cần thông qua ba cửa thử thách của nơi này liền có tư cách sử dụng hồ Linh Tuyền cá nhân. Nhưng nhiều năm qua vẫn chưa có bất cứ tên Hợp Thể kỳ nào làm được chuyện này.

Dương Thiên bình thản nói:

- Nếu thất bại thì thế nào?

- Thất bại cũng không có chuyện gì, nhưng sau đó những kẻ thất bại đều rời khỏi Cực Lạc Cảnh, không rõ đã đi đâu.

Lời nói của hắn giống như khuyên nhủ Dương Thiên dừng lại, ngược lại càng khiến Dương Thiên hiếu kỳ muốn tìm hiểu. Đã biết Cực Lạc Cảnh không phải một nơi tốt đẹp gì, có điều kiện Dương Thiên liền thử tìm hiểu một chút, biết đâu sẽ thu hoạch được thứ gì đó hay ho.

- Đưa ta đến chỗ thử thách đi.

- Nhưng mà…

- Đưa ta đi.

Tên kia thấy Dương Thiên đã quyết cũng không khuyên can thêm nữa. Hắn phụ trách quản lý nơi này nhưng thực chất chỉ là làm việc cho người khác mà thôi. Cấp trên đã có lệnh, kẻ nào muốn tham gia thử thách liền chiều theo, hắn còn có thể nói được gì.

Đưa Dương Thiên đến một góc của hang động, hắn lấy ra một tấm ngọc phù ném vào vách đá. Vách đá vang lên vài tiếng trầm thấp rồi mở ra một lối đi vào. Tên kia đứng qua một bên, ý bảo Dương Thiên đi vào bên trong.

Dương Thiên không nói gì, nhún người một cái liền biến mất. Lối vào kia rất nhanh khép lại. Tên kia lắc đầu một cái rồi xoay người rời đi.

Khi thông đạo đóng lại, không gian xung quanh Dương Thiên tối đen như mực. Ở nơi này, thần thức cùng lục giác đều bị phong bế. Dương Thiên tỏ vẻ chẳng hề bận tâm, hắn tiếp tục đi thẳng về phía trước. Cũng không rõ hắn đã đi được bao lâu, trước mặt Dương Thiên xuất hiện một điểm sáng. Càng đi lại gần, điểm sáng kia càng lớn hơn, hiện nguyên hình là một cánh cửa sắt màu đen, bên trên có khắc hình một thứ gì đó mờ ảo, rất khó nhận diện.

Dương Thiên cau mày ra vẻ suy tư, một lúc sau mới đi vào bên trong. Xuất hiện trước mặt hắn là một vùng thảo nguyên rộng lớn. Phía đằng xa, một kẻ giống y hệt như Dương Thiên, tay cầm một thanh kiếm màu đen hình dạng kỳ dị giống như đang đứng đó đợi hắn.

Dương Thiên chậm rãi đi đến, chán nản thở ra một hơi:

- Còn tưởng là thử thách gì đặc biệt. Muốn dùng một cái huyễn cảnh cấp thấp để làm khó ta, thực sự quá xem thường Dương Thiên này rồi.

Thái độ khinh thường của Dương Thiên khiến hư ảnh kia có chút tức giận, nó đưa cao thanh kiếm màu đen lên, dùng sức chém mạnh xuống. Một chùm sáng màu đen hình bán nguyện phóng ra, lao thẳng về vị trí Dương Thiên đang đứng.

Dương Thiên lắc đầu:

- Huyễn cảnh quả nhiên vẫn chỉ là huyễn cảnh, thông qua ký ức của ta mô phỏng được hình mà không mô phỏng được ý. Hỗn Độn Diệt Thế Kiếm không phải dùng như vậy a.

Dương Thiên đưa tay về phía trước điểm nhẹ một chỉ, chỉ thấy một màu vàng lóe lên rồi biến mất. Chùm sáng màu đen hình bán nguyệt giống như tuyết giữa trời mùa hè, rất nhanh tan chảy. Ngay tại ngực của hư ảnh xuất hiện một cái lỗ hình tròn, xung quanh có một ngọn lửa đang cháy dữ dội. Trong khoảnh khắc, toàn bộ hư ảnh liền bị ngọn lửa nuốt chửng, rất nhanh liền biến mất.

Hư ảnh vừa phá, huyễn cảnh cũng theo đó dần tan vỡ. Dương Thiên một lần nữa xuất hiện trong một không gian tối đen như mực. Lần này thì khác, Dương Thiên cảm nhận được có vài luồng khí tức kỳ lạ đang quan sát đánh giá hắn.

Trong môi trường bị phong ấn thần thức cùng tất cả các giác quan khác, trên trán Dương Thiên lóe qua một con mắt rồi rất nhanh biến mất. Âm thầm sử dụng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn, Dương Thiên rốt cuộc đã hiểu được chân tưởng của Cực Lạc Cảnh.

Đứng cách hắn không xa là năm con Vực Ngoại Thiên Ma đang không ngừng tranh giành:

- Hắn nhất định phải là của ta.

- Không được, Luyện Tâm Cảnh cũng không lấy ra được bao nhiêu ký ức của hắn. Chỉ cần điểm một chỉ liền phá được huyễn cảnh, thiên tài bậc này, tiềm lực vô hạn, ta nhất định phải có được hắn.

- Ngươi đừng quá đáng, hôm nay là do ta trông coi, các ngươi chẳng qua đang đến chơi mà thôi. Dựa vào cái gì mà tranh giành với ta.

Nhìn một đám ma đầu cãi nhau, Dương Thiên thầm nhịn cười. Hắn rốt cuộc hiểu được mục đích của thử thách này là gì. Luyện Tâm Cảnh chính là cho ngươi bước vào một không gian hư vô, phong bế lục thức. Thời gian trôi đi bào mòn tâm trí tu sĩ. Chỉ cần đạo tâm không vững rất nhanh sẽ trầm luân. Những tên ma đầu này muốn lợi dụng khi tâm linh con người yếu đuối nhất, cố gắng xem trộm ký ức của họ. Tiếp đến chính là cửa thứ hai, sử dụng ký ức lấy được, tạo ra chính hư ảnh của người đó lúc mạnh nhất, để hắn chiến đấu với bản thể. Nếu có thể chiến thắng chứng tỏ người này đã vượt qua cực hạn của chính mình, tiềm năng phát triển rất lớn.

Làm nhiều trò như vậy, mục đích cuối cùng vẫn chỉ có một, chiếm đoạt thân xác tu sĩ. Hai cửa kia chẳng qua để thử xem tu sĩ đó có xứng đáng để bọn hắn đoạt xá hay không mà thôi. Nếu không hợp cách, bọn hắn chỉ cần ma hóa là được. Phải biết, mỗi một tên Vực Ngoại Thiên Ma muốn sinh tồn lâu dài tại Linh Giới cần phải đoạt xá thân xác tu sĩ ở nơi đây. Nhưng cũng chính vì vậy, tư chất tu luyện của bọn hắn cũng sẽ phụ thuộc vào kẻ bị bọn hắn đoạt xá. Mỗi một Vực Ngoại Thiên Ma đều chỉ có một cơ hội đoạt xá duy nhất trong đời, sau khi làm xong sẽ không cải biến được nữa. Vì vậy bọn hắn vẫn luôn lựa chọn rất kĩ lưỡng.

Huyền Linh Sơn thuộc về Cực Lạc Cảnh, thử thách này cũng là do kẻ tạo nên Cực Lạc Cảnh bố trí. Nói cách khác, Cực Lạc Cảnh thực chất chính là căn cứ của Vực Ngoại Thiên Ma, làm điểm tựa để bọn chúng âm thầm xâm nhập Linh Giới mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK