Long Tích Nguyệt gật đầu:
- Vậy chúng ta mau đi thôi. Chuyện này không nên tiếp tục kéo dài, càng để lâu Long Tộc sẽ thiệt hại càng lớn.
Dương Thiên nhìn Long Tích Nguyệt, ra vẻ suy ngẫm một lúc rồi nói:
- Tích Nguyệt, ta nghĩ ngươi nên ở lại đây thì tốt hơn.
Gương mặt Long Tích Nguyệt trầm xuống, giọng nói không rõ vui buồn:
- Ngươi muốn nói ta đi theo cũng chỉ là gánh nặng có phải không?
Nữ nhân thật giỏi suy diễn, cho dù có đúng là như vậy Dương Thiên cũng không dám nói ra. Hắn uyển chuyển tìm một lý do khác:
- Tích Nguyệt, ngươi đừng nghĩ lung tung. Ngươi nhìn xem, Liệt Thiên Đế Viêm Tộc lúc này đã rất bết bát. Hiện tại đang trong quá trình xây dựng lại, cần có người lãnh đạo. Nếu ngươi cũng bỏ đi, ai sẽ chỉ huy bọn hắn. Hơn nữa, ta không muốn ngươi đến Tàn Long Sơn Mạch, lỡ như ngươi bị bất kỳ thương tổn nào, ta nhất định sẽ rất đau lòng.
Những câu nói sến sẩm này Dương Thiên rất ít khi nói, chính bản thân hắn cũng cảm thấy có gì đó ngượng miệng. Bất quá không thể phủ định, trong những tình huống thế này hiệu quả của những câu nói này rất lớn.
Long Tích Nguyệt rất cảm động, Dương Thiên làm như vậy đều là nghĩ cho nàng. Nhìn lại Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc đang trong quá trình gây dựng lại, quả thực cần có người lãnh đạo. Long Tích Nguyệt tuy có chút không muốn nhưng vẫn phải chấp nhận:
- Vậy ta sẽ ở lại đây. Ngươi phải hứa với ta, nhất định phải đem cha ta cùng những người khác cứu ra.
Dương Thiên mỉm cười:
- Yên tâm đi, từ trước đến nay ta chưa từng thất hứa, nhất là với mỹ nữ?
- Từ trước đến nay? Ý của ngươi là còn những nữ nhân khác?
Biết mình lỡ lời, Dương Thiên vội vả xoay người:
- Không còn sớm nữa. Ta cũng nên khởi hành, đem bọn họ cứu ra càng sớm càng tốt.
Dương Thiên mở ra vết nứt không gian, còn chưa kịp đi vào đã nghe Long Tích Nguyệt gọi lại:
- Khoan đã.
Thầm kêu không tốt, Dương Thiên cười gượng, quay đầu lại:
- Còn có chuyện gì sao?
Long Tích Nguyệt nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được che miệng cười:
- Ta cũng không có ăn thịt ngươi nha. Long Vũ Hạo, hứa với ta, ngươi nhất định phải bình an trở về.
Dương Thiên cảm động:
- Ta hứa.…
Sử dụng vết nứt hư không, Dương Thiên rất nhanh đi vào bên trong Tàn Long Sơn Mạch mà bỏ qua Tàn Long Sơn. Trận pháp đã bị thu nhỏ lại để vây khốn Hỏa Long Quật cho nên Dương Thiên có thể làm được chuyện này mà không bị ngăn trở.
Thực lực đại tăng, Dương Thiên không có bất kỳ e ngại nào. Không cần dùng đến thủ đoạn hay ẩn thân tránh né, cứ trực tiếp tiến vào là được. Chỉ là đến lúc này, hắn mới nhận ra một việc không mấy vui vẻ, hắn không biết đường đến Hỏa Long Quật. Tàn Long Sơn Mạch rộng lớn, cho dù là thần thức của Độ Kiếp Ngũ Chuyển cũng không thể bao quát hết được.
Tìm kiếm trong mơ hồ không phải là cách, Dương Thiên quyết định tìm đến Long Mộ một chuyến. Nếu không có gì bất ngờ, hai lão già Long Uyên cùng Long Vân hẳn là vẫn đang ở nơi này canh mộ. Đáng tiếc, lần này Dương Thiên đoán sai. Sau khi bị hắn “khoắn” sạch Long Khí bên trong mấy chục bộ Long Cốt Độ Kiếp kỳ, Long Vân đã ra lệnh cho mọi người di dời Long Mộ.
Việc này đối với bọn hắn là một sự nhục nhã nhưng cũng không thể nào làm khác đi được. Long Cốt mất đi Long Khí tinh thuần chống đỡ, qua một thời gian sẽ tan rã. Dù muốn dù không, Long Vân vẫn phải đem bọn hắn di dời, tranh cho Dương Thiên hay kẻ khác một lần nữa có ý đồ với nó. Dương Thiên lúc này đã lớn mạnh ngoài sức tưởng tượng của Long Vân, một kiếm của hắn liền đánh chết vài chục tên Long Tộc, trọng thương Long Uyên. Đoán chừng Long Vân hiện tại cũng không phải đối thủ của hắn. Đã không thể bảo vệ, vậy thì chỉ còn cách che dấu đi.
Lần này Long Vân đã nghĩ nhiều, toàn bộ Long Khí bên trong những bộ Long Cốt Độ Kiếp kỳ đã bị Dương Thiên lấy ra hết, hắn đối với Long Mộ không có hứng thú gì nữa. Nhìn thấy Long Mộ bị người khác thi triển pháp thuật dời đi, chỉ để lại một bãi đất trông, Dương Thiên khẽ lắc đầu:
- Vài bộ xương nát mà thôi, ta đối với bọn chúng không có hứng thú a.
Dương Thiên lộ vẻ khinh bỉ mà quên mất rằng, chính hắn khiến cho đám Long Cốt vô cùng giá trị kia trở thành “xương nát”. Long Mộ không tìm được, Dương Thiên lại bắt đầu suy tư. Vài giây sau, hắn đưa tay vỗ trán:
- Đúng rồi, bọn hắn chắc chắn sẽ để người canh gác bên ngoài biên giới Tàn Long Sơn Mạch. Ta đến đó tùy tiện bắt một tên tra hỏi không phải liền xong sao?
Quay trở lại biên giới Tàn Long Sơn Mạch, Dương Thiên phát hiện ra vài kẻ đang ẩn nấp quanh đó, thông qua vài đạo cấm chế quan sát tình hình. Lần trước để Dương Thiên và Long Tích Nguyệt trốn thoát thành công, bọn hắn biết sớm muộn quân tiếp viện cũng sẽ đến, vì vậy chỉ để vài người ở lại canh gác, khi quân tiếp viện đến sẽ thông báo chứ không cần ngăn cản.
Trong cả đám canh gác, ngoài một tên Đại Thừa kỳ, còn lại hầu hết đều là Hợp Thể kỳ, không có gì đáng bận tâm. Dương Thiên không muốn lãng phí thời gian ở đây, hắn dùng biện pháp nhanh gọn nhất khống chế tên Đại Thừa kỳ kia mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào. Sau đó dùng huyễn thuật tiến hành tra hỏi mọi chuyện.
Nắm được vị trí của Hỏa Long Quật cũng như một vài thông tin cần thiết, Dương Thiên lập tức khởi hành. Hắn một đường thẳng tiến, khí tức Độ Kiếp Ngũ Chuyển toàn lực tỏa ra. Trên đường đi, Dương Thiên nhận ra những tộc nhân Long Tộc bình thường hầu hết đã rút đi, để lại những tòa thành trống. Thỉnh thoảng Dương Thiên phát hiện vài đám Long Tộc đang tụ tập lại thành những trạm canh gác. Bất quá, không có bất kỳ ai dám tiến lên ngăn cản hắn. Não bọn hắn không có vào bước, chưa ngu ngốc đến mức đâm đầu vào một tên Độ Kiếp kỳ để tự sát.
Khi nãy tra hỏi tên Đại Thừa kỳ kia, Dương Thiên biết được bọn hắn sử dụng một loại Long Văn đặc biệt có công dụng tương tự như điện thoại mà con người ở trái đất thường dùng. Cho nên chuyện Dương Thiên đang trên đường đến, đám người Long Uyên, Long Vân hẳn là đã được thông báo từ rất sớm.
Dương Thiên để lộ toàn bộ khí tức Độ Kiếp Ngũ Chuyển, một là hắn không muốn bị vài tên nhãi nhép chặn đường làm tốn thời gian, hai là hắn không quá bận tâm đám người Long Uyên. Vẫn là câu nói đó, trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ là là phù vân. Mà hiện tại, Dương Thiên tin rằng mình có thực lực tuyệt đối.
Đừng từ đằng xa nhìn vào, Hỏa Long Quật là một ngọn núi lửa đã tắt từ lâu. Thân núi được chạm khắc theo hình dạng một con hỏa long đang uốn lượn. Đỉnh núi là một cái hố sâu, được tạo hình thành miệng của hỏa long đang mở to. Cẩn thận quan sát, Dương Thiên gật đầu tán thưởng:
- Ngọn núi này có tính nghệ thuật khá cao, hủy đi thì thật phí.
Trong khi Dương Thiên còn đang mang tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp. Vô số Long Tộc đã từ khắp nơi bay đến. Chỉ dựa vào số lượng đã lên đến vài vạn người, hơn nữa không có bất kỳ kẻ nào tu vị dưới Phân Thần kỳ, Hợp Thể Đại Thừa rất nhiều, đến Độ Kiếp kỳ cũng lên đến gần 30 người. Mấy chục vạn năm qua đi mà vẫn còn lưu giữ được lực lượng như vậy, đám Long Tộc bên trong Tàn Long Sơn Mạch này thật biết cách ẩn nhẫn.
Ngoại trừ những tên Độ Kiếp kỳ, tất cả những thành viên Long Tộc khác đều sử dụng long hình, hình thái chiến đấu mạnh mẽ nhất của Long Tộc để đối diện với Dương Thiên. Ngoại trừ Long Uyên và Long Vân, đám Độ Kiếp kỳ còn lại đều khá lạ mắt. Trong đó, được Dương Thiên chú ý nhất là một tên Độ Kiếp Nhất Chuyển. Hắn ra vẻ suy tư rồi nói:
- Nhìn ngươi rất quen, có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi hay không? A, đúng rồi, ngươi chính là tên lần trước truy sát ta. Ây, khí thế lúc đó rất bá đạo, tại sao lúc này lại có vẻ rụt rè như vậy.
Mặt tên Độ Kiếp Nhất Chuyển kia hơi tái đi. Lần trước khi hắn gặp Dương Thiên, tên này chẳng qua chỉ là Đại Thừa kỳ, tuy mạnh nhưng còn chưa đáng để hắn đặt vào trong mắt. Thời gian qua đi chưa được bao lâu, lần này Dương Thiên lại một lần nữa xuất hiện. Bất quá, Đại Thừa kỳ ngày xưa không còn, thay vào đó là Độ Kiếp Ngũ Chuyển. Đây chính là so với những vị tiền bối tồn tại từ hàng chục vạn năm trước của Long Tộc cũng không hề thua kém.
Tên Độ Kiếp Nhất Chuyển còn chưa đáp lại, Long Uyên đã hùng hổ bước lên:
- Tiểu tử, hôm nay ngươi đã dám đến đây, ta nhất định sẽ đem những mối nhục ngươi đã gây ra trả lại cho bằng hết