Trung tâm Kiếm Mộ, vô số kiếm tu đang tập trung ở đây. Tu vị từ Luyện Khí kỳ thái điểu đến Hợp Thể kỳ đại năng đều có. Dương Thiên dặn dò Liệt Viêm Kình thu hồi khí tức xong, kiếm khí trên người hắn lập tức phát ra, giả dạng làm một kiếm tu thông thường lẻn vào bên trong.
Khi hắn đi vào, kiếm khí mãnh liệt lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người. Mặc dù vậy, trong mắt bọn họ chỉ có sự ngưỡng mộ cùng ước ao chứ không hề có chút nghi ngờ nào. Đa phần kiếm tu đều là những kẻ tiềm tu, một lòng tu luyện. Diện tích của Kiếm Mộ không quá lớn, số lượng môn phái khá ít, số lượng kiếm tu hiếm khi xuất hiện khá nhiều. Đôi khi có vài người lạ mặt cũng không phải chuyện gì đáng chú ý.
Hai người giữ tu vị ở mức Nguyên Anh kỳ, thuận lợi tìm được một chỗ cho mình. Lúc này, Dương Thiên mới cẩn thận quan sát lý do vì sao tất cả người của Kiếm Mộ lại tập trung ở đây.
Trước mặt bọn họ là rất nhiều thanh kiếm khổng lồ cắm thành một vòng tròn. Trung tâm của nó là một cái hố sâu không thấy đáy. Từ bên dưới hố, cương phong thổi qua mang theo kiếm ý sắc bén, giống như có thể trảm phá vạn vật.
Dương Thiên cau mày:
- Kiếm ý thật mãnh liệt. Rốt cuộc đã có bao nhiêu kiếm tu cùng tuyệt thế bảo kiếm chôn thân tại nơi này.
So với nơi này, những thanh kiếm Dương Thiên và Liệt Viêm Kình gặp trên đường tới đây đều chỉ là rác rưởi. Nơi này mới là Kiếm Mộ thật sự, người và kiếm dù đã chết đi hàng vạn năm, kiếm khí vẫn không hề yếu đi, ngược lại tổng hợp ý chỉ của ngàn vạn kiếm tu lại nên nơi này.
Trên bầu trời, ba tên Hợp Thể hậu kỳ đang đứng thành một hình tam giác, cẩn thận quan sát những ngọn cương phong mang theo kiếm ý kia. Khiến Dương Thiên chú ý chính là một nữ nhân mặc áo màu đỏ, xinh đẹp tựa thiên tiên. Kiếm khi trên người nàng rất giống với lão già kia, đoán chứng đây chính là người Dương Thiên cần tìm.
- Lão già kia cả đời đam mê kiếm, không ngờ lại có một cô con gái xinh đẹp như vậy. Ài, xem như làm lợi cho ta, đã không gặp thì thôi, đã gặp thì nhất định không thể lãng phí.
Dương Thiên bản tính phong lưu, thấy mỹ nhân nhất định không bỏ qua. Đây mới đúng là hắn, đến chết vẫn không thay đổi.
Nữ nhân lên tiếng, giọng nói truyền thêm linh lực khiến tất cả những người có mặt ở đây đều nghe rõ:
- Cương phong đang yếu dần đi. Kiếm Mộ sắp mở ra. Các ngươi không cần nóng vội. Trước khi tiến vào, ta khuyên các ngươi nên tự lượng sức mình. Tu vị không đủ đừng tiến sâu vào bên trong, bằng không chỉ tự chuốc khổ vào thân.
Kiếm Mộ cứ cách 10 năm lại mở ra một lần, cương phong tạm thời biến mất, tất cả kiếm tu tại nơi đây sẽ nhân cơ hội này tiến vào bên trong tham ngộ kiếm đạo. Vào càng sâu sẽ tham ngộ được càng nhiều. Tất nhiên phong hiểm cũng rất lớn. Cho dù không còn cương phong, kiếm khí vẫn rất mạnh mẽ. Tu vị không đủ sẽ bị nó cắt thành nhiều mảnh.
Liệt Viêm Kình đối với việc tham ngộ kiếm đạo hoàn toàn không có hứng thú, hắn nhìn qua Dương Thiên:
- Ngươi có muốn tiến vào bên trong?
Dương Thiên lắc đầu:
- Nơi này đối với ta vô dụng, có tiến vào hay không cũng không quan trọng lắm.
Liệt Viêm Kình nhìn nữ nhân áo đỏ kia:
- Ta nghĩ nàng nhất định sẽ tiến vào.
Dương Thiên hơi kinh ngạc:
- Ngươi làm sao biết được?
Kiếm khi từ Kiếm Mộ tỏa ra rất mạnh nhưng là do rất nhiều loại kiếm khí khác nhau trộn lẫn lại mà thành. Bản thân nữ nhân kia đã sở hữu một loại kiếm khí rất mạnh, cao cấp hơn loại kiếm khi hỗn loạn kia một bậc. Nàng không có lý do gì để tốn thời gian đi sâu vào bên trong.
Liệt Viêm Kình do dự một lát rồi nói:
- Ta có cảm nhận được ở dưới kia có một thứ gì đó đang kêu gọi nàng.
Liệt Viêm Kình là Đại Thừa trung kỳ, thần thức của hắn mạnh hơn Dương Thiên khá nhiều. Âm thanh kêu gọi kia hẳn là cũng có cấp bậc tương tự Liệt Viêm Kình nên Dương Thiên mới không cảm ứng được. Hắn hơi vươn vai rồi nói:
- Đã như vậy ta cũng sẽ xuống dưới một chuyến, ngươi ở trên đây đợi một lát. Ta có linh cảm lát nữa chúng ta sẽ phải tiếp đón một vị khách đặc biệt.
- Của ta hay là của ngươi?
- Đến lúc đó sẽ biết.
Liệt Viêm Kình thản nhiên:- Là bạn thì tốt. Nếu là kẻ thù…Đã rất lâu rồi ta không được đánh một trận sảng khoái, thực sự có chút khó chịu.
Dương Thiên chỉ cười nhạt chứ không nói gì thêm, cả người nhanh chóng phóng vào sâu trong Kiếm Mộ. Bỏ qua những kiếm tu cấp thấp, Dương Thiên một đường phóng thẳng xuống dưới. Kiếm khi càng lúc càng mạnh, bất quá so với Dương Thiên thực sự là đom đóm so với ánh trăng, hoàn toàn không đáng nhắc đến.
Kiếm Mộ quả thực rất sâu, Dương Thiên mất gần 1 giờ mới thấy được đáy. Nơi này là một mảnh không gian tối đen như mực. Trên vách là một loại đá màu đen, Dương Thiên có thể nhận ra nó đều là Tinh Thiết, một loại tài liệu rất hiếm có dùng để luyện khí, cực kỳ cứng rắn. Trên bề mặt Tinh Thiết có rất nhiều vết kiếm lưu lại, đáng chú ý nhất chính là ba vết kiếm rất dài và sâu.
Trung tâm nơi này là một cái bình đài, bên trên có cắm ba thành kiếm. Một trắng, một đen, một đỏ. Cả ba thanh kiếm đều mang theo sự sắt bén đáng kinh ngạc. Dương Thiên tùy tiện cầm lấy một thanh, vung tay ném vào tường. Thanh kiếm kia dễ dàng cắm đến tận cán vào bức tường làm bằng Tinh Thiết kia.
Dương Thiên gật gù:
- Không tệ, được làm bằng tài liệu thượng hạng, kỹ thuật luyện khí cao siêu. Bất quá vẫn còn thiếu một chút. Trên ba thanh kiếm này đều có lưu lại khí tức của lão già kia, đoán chừng đều là do hắn tạo ra.
Dương Thiên tiến lại rút thanh kiếm đang cắm trên tường ra, đúng lúc này có ba luồng sát khí mãnh liệt nhắm thẳng vào hắn. Bất đắc dĩ quay đầu lại, Dương Thiên thở ra một hơi:
- Ài, có gì từ từ nói, lần đầu gặp gỡ không nên khó chịu như vậy a.
Những lời này Dương Thiên đang nói với mỹ nữ áo đỏ kia, hai người còn lại hắn hoàn toàn không để trong mắt. Biết Dương Thiên đang nói chuyện với mình, nàng liền đáp lại:
- Ngươi là ai? Tại Kiếm Mộ không có bất kỳ kiếm tu cao cấp nào mà ta chưa từng gặp qua.
Tuy Dương Thiên che dấu tu vị khiến nàng không nhìn ra được thâm sâu nhưng việc hắn xuất hiện ở đây, rút được thanh kiếm kia lên chứng tỏ hắn là một kiếm tu rất lợi hại. Trên đường xuống đây sẽ bị đủ loại kiếm khí ngăn cản, nếu ngươi không chống đỡ được sẽ bị kiếm khí xâm nhập vào trong người, sau đó từ bên trong phá ra, bạo thể mà chết. Nàng cùng hai tên kia cũng mất một lúc lâu mới tiến đến được đây, vậy mà Dương Thiên lại đến sớm hơn bọn họ rất nhiều.
Đáng sợ hơn, ba thanh kiếm khiến bọn họ đau đầu rất nhiều năm vẫn không làm gì được. Dương Thiên lại dễ dàng rút lên, thậm chí còn ném nó đi như không có chuyện gì. Phải biết rằng trong ba thanh kiếm này có kiếm ý do chính cha nàng lĩnh ngộ cả đời để lại. Muốn chạm vào nó chỉ có hai cách, một là được nó thừa nhận, hai là kiếm ý còn mạnh hơn cả cha nàng. Thế nhưng cha nàng chính là Đại Thừa kỳ đại tu sĩ, ai có thể lĩnh ngộ kiếm ý sâu sắc hơn hắn?
Đối với câu trả lời của nàng, Dương Thiên bình tĩnh đáp:
- Muốn hỏi người khác tên gì, ta nghĩ trước tiên ngươi phải tự giới thiệu bản thân đã.
Nữ nhân hơi cau mày rồi đáp:
- Ta gọi là Thanh Hàn.
- Ta là Dương Thiên.
- Ta là…
Hai tên kia đang định nói thì Dương Thiên đã phất tay:
- Ta không có hứng thú biết tên của các ngươi. Ba người các ngươi đến đây hẳn là vì ba thanh kiếm này.
Thanh Hàn gật đầu không nó. Dương Thiên rút thanh kiếm trên tường ra đưa về phía của nàng:
- Vậy tặng nó cho ngươi.
Vẻ mặt Thanh Hàn hiện lên nét vui mừng nhưng rất nhanh biến mất. Nàng lắc đầu:
- Ba thanh kiếm này là do cha ta để lại. Nếu không được kiếm ý bên trong chấp nhận thì không thể sử dụng được. Kiếm ý của ta còn chưa đủ để được nó chấp nhận
Dương Thiên cười nói:
- Muốn sử dụng nó thật ra không cần phức tạp như vậy.
Thanh Hàn giật mình:
- Ý của ngươi là còn có cách khác?