Mục lục
[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng Dương Thiên cũng không dùng chiếc Roll Royce để tiêu vì mọi người đều phản đối. Dương Thiên ngoài mặt không sao nhưng trong lòng thầm mắng: “Xe không phải để chạy ta mua về để cúng tế sao?”.

Sở Vũ mượn cho Dương Thiên một chiếc xe, lần đầu tiên nên hắn để Dương Thiên ngồi ở tay lái phụ học hỏi kinh nghiệm. Một thiếu nữ ăn mặc khá hở hang đứng ra vẫy là cờ, hai xe liền kéo ga vọt nhanh. Sở Vũ một mặt lái xe, một mặt hướng dẫn Dương Thiên các quy định cùng cách xử lý trong những trường hợp khác nhau.

Vòng đua kết thúc, Dương Thiên cũng đã nắm được mọi thứ, tự mình đua một lần. Sở Vũ vẫn không an tâm, muốn ngồi ở tay lái phụ quan sát. Tất nhiên yêu cầu này không được Dương Thiên chấp nhận, vị trí này là dành cho Lăng Nhã Kỳ, làm sao có phần của hắn.

Lăng Nhã Kỳ được Dương Thiên mời, do dự một chút cũng quyết định bước lên. Dù biết Dương Thiên đây là lần đầu tiêu xe, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn rất đáng tin. Dương Thiên theo hiệu lệnh xuất phát, cũng không quan tâm chỉ dẫn của Sở Vũ mà kéo ga hết mức khiến Lăng Nhã Kỳ hoảng sợ:

- Dương Thiên, mau chạy chậm lại một chút.

- Phía trước có ngã rẽ, mau chạy chậm lại.

Dương Thiên cũng không để ý đến nàng, tuy tốc độ này so với hắn sử dụng độn thuật hay phi hành đều chậm hơn, nhưng mang lại cảm giác rất mới lạ.

Tới một ngã rẽ bên sườn núi, Dương Thiên đạp phanh để rẽ gấp thì xe đột nhiên bị đứt phanh, lao thẳng vào rào chắn bên đường. Lăng Nhã Kỳ sắc mặt tái mét, lấy hai tay che mặt, gào to.

Chiếc xe cũng không vì nàng mà dừng lại, phá vỡ rào chắn rồi lao xuống vách núi. Chiếc xe phía sau chạy đến, một thanh niên vẻ mặt hoảng sợ bước ra, lập tức gọi điện thoại cho Sở Vũ:

- Vũ ca, có chuyện không ổn rồi, ta vừa nhìn thấy xe của Dương Thiên lao thẳng xuống vách núi.

- Cái gì, ngươi đợi ở đó, ta lập tức đến ngay.

Sở Vũ lúc này đã gấp đến phát điên, Dương Thiên đến đây tiêu xe là do hắn mời đến, nếu hắn xảy ra chuyện gì mình chắc chắn sẽ không thể sống yên. Không nói tới thế lực phía sau Dương Thiên, chỉ riêng Tần gia thôi cũng đã khiến cho một cục trưởng cục công an nho nhỏ như phụ thân hắn chịu không nổi.

Một lúc sau, rất nhiều xe hơi chạy đến, Sở Vũ theo lời thanh niên tiếng về phía rào chắn đã vỡ nát thất thần một hồi lâu. Quay lại nhìn đám người phía sau:

- Các ngươi mau gọi người đến tìm, nhất định phải tìm cho được Dương thiếu. Nếu không ta và các ngươi đều sẽ không được yên ổn.

Đám người kia cũng rất hoảng sợ, bọn họ tiêu xe đã lâu, đây là lần đầu tiên xảy ra tai nạn. Nghe theo lời Sở Vũ gọi điện nhờ trợ giúp của gia đình. Thanh niên lúc đầu tiến lên nhìn về phía vực sâu rồi quay lại hỏi Sở Vũ:

- Sở Vũ, ngươi hiện tại cũng nên nói cho ta biết thân phận thực sự của Dương Thiên chứ?

Sở Vũ cười khổ:

- Việc này ta cũng không biết, lúc đầu ta chỉ nghĩ hắn là bạn trai của Tần Tuyết, nhưng vừa rồi mới phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy.

- Tần Tuyết, ngươi nói là Tần gia, một trong tam đại gia tộc?

Sở Vũ gật đầu:

- Xem ra thân phận thực sự của hắn còn lớn hơn ta nghĩ rất nhiều. Nếu hắn có chuyện gì chúng ta cũng khống có kết quả tốt.

Thanh niên vẻ mặt cũng nghiêm nghị, lấy điện thoại ra nhờ trợ giúp.

Dương Thiên tất nhiên không có chuyện gì. Trước khi xe lao vào rào chắn, Dương Thiên đã dùng linh lực bảo vệ khiến cho nó không bị một chút tổn hại nào. Hắn cũng không muốn cho Lăng Nhã Kỳ biết chuyện nên để cho chiếc xe mang theo hai người rơi xuống vách núi.

Lăng Nhã Kỳ hiện tại đã hoảng sợ đến mức bất tỉnh, Dương Thiên cảm thấy có lỗi với nàng, nếu không phải hắn quá phấn khích mọi chuyện sẽ không diễn ra như vậy.

Đưa tay lay nhẹ vai Lăng Nhã Kỳ để gọi nang dậy, Lăng Nhã Kỳ hai mắt nhíu lại rồi dần mở ra. Nhìn thấy Dương Thiên tươi cười liền an tâm:

- Ta vừa rồi đã ngủ quên, mơ thấy hai chúng ta bị rơi xuống vách núi. Thật sự rất đáng sợ a.

- Ngươi không mơ, chúng ta thực sự đã bị rơi xuống vách núi.

- Cái gì?

Lăng Nhã Kỳ khó khăn lắm mới lấy lại bình tĩnh lại bị Dương Thiên hù dọa. Dương Thiên vội trấn an nàng:

- Không có việc gì, không phải ta và ngươi đều không bị thương sao. Hiện tại chỉ cần đợi người đến cứu thôi.

Lăng Nhã Kỳ nghe Dương Thiên nói xong, nhìn lại mình cùng Dương Thiên, miệng lẩm bẩm:

- Kì lạ, tốc độ nhanh như vậy, lại rơi từ trên cao xuống, tại sao lại không có việc gì?

Dương Thiên cũng không trả lời nàng, việc này đúng là không tiện để giải thích, hắn không muốn nàng biết về Tu Chân giả quá sớm.

- Hiện tại cũng đã rất khuya, chúng ta cũng không thể tự tìm đường trở về được, ngươi trước tiên hãy ngủ một giấc. Ta tin bọn người Sở Vũ sẽ mau chóng tìm được chúng ta.

Lăng Nhã Kỳ gật đầu, hiện tại đúng là không còn cách nào khác, điều chỉnh tư thế một lát rồi nhắm mắt lại. Dương Thiên cũng giả vờ nhắm mắt, đợi một lúc thấy hơi wQ4zbOF thở nàng đều đặn, xem ra là đã ngủ liền mở mắt ra. Do từ trên cao rơi xuống nên kính cùng mũ của nàng đã sớm rơi ra, Dương Thiên mới có cơ hội ngắm nhìn nàng khi ngủ.

Thực sự rất xinh đẹp, hơn nữa còn mang một nét thành thục vũ mị, đúng là hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân. Cũng may Dương Thiên thường xuyên tiếp xúc với mỹ nữ nên đã có được khả năng miễn nhiễm nhất định.

Lăng Nhã Kỳ ngủ được một lúc liền đưa tay như đang tìm kiếm gì đó, vừa vặn chụp lấy đầu Dương Thiên, kéo lại ôm vào người. Dương Thiên cũng bị chuyện này làm giật mình nên không kịp phản ứng, bất quá hắn vẫn rất phối hợp để nàng ôm vào. Đoán chừng Lăng Nhã Kỳ đã xem hắn là thú bông mà ôm vào rồi.

Một lúc sau, Dương Thiên cảm nhận được cơ thể Lăng Nhã Kỳ đang run lên, rừng núi về đêm nhiệt độ càng lúc càng thấp. Trên xe lại không có gì để sưởi ấm, Dương Thiên không thấy lạnh không có nghĩa Lăng Nhã Kỳ cũng như vậy.

Dương Thiên trở mình thoát khỏi tay Lăng Nhã Kỳ, sau đó kéo nàng lại ôm vào lòng. Trên cơ thể hắn tỏa ra một luồng khí nóng để sưởi ấm cho nàng. Vẻ mặt nhăn nhó của nàng từ từ giãn ra, lộ vẻ thoải mái. Hai tay càng ôm chặt lấy Dương Thiên.

Hai người tư thế rất ám muội, nhưng không thể không nói là rất thoải mái, cứ như vậy ôm nhau đến sáng.

Sáng hôm sau, Dương Thiên cùng Lăng Nhã Kỳ bị tiếng động cơ máy bay đánh thức. Phát hiện bản thân đang nằm trong ngực Dương Thiên, Lăng Nhã Kỳ vội đẩy hắn ra xa, vẻ mặt phẫn nộ chỉ tay về phía Dương Thiên:

- Dương Thiên, ngươi đã nhân lúc ta ngủ say làm chuyện gì. Nếu không nói rõ ta sẽ không để cho ngươi yên.

Dương Thiên trong lòng cười khổ, rõ ràng nàng ngủ rất thoải mái, vậy mà bây giờ lại đổ mọi tội lỗi lên đầu hắn. Đúng là cổ nhân nói không sai, không nên nói lý cùng với nữ nhân.

- Ta cái gì cũng không làm a. Tối qua ngươi vì quá lạnh nên đã ôm lấy ta, ta cũng vì sợ ngươi bị lạnh nên mới ôm ngươi thôi.

Lăng Nhã Kỳ cười lạnh:

- Vậy ý của ngươi việc này là lỗi của ta sao?

Dương Thiên dù nghĩ vậy nhưng cũng không dám nhận:

- Không có a. Chỉ là ngươi cũng không nên đổ hết mọi tội lỗi lên đầu ta. Rõ ràng…

Dương Thiên chưa nói hết câu, Lăng Nhã Kỳ đã nhào tới định cho hắn một trận. Lúc này bỗng nghe bên ngoài tiếng la:

- Dương Thiên, ngươi đang ở đâu?

Dương Thiên vẻ mặt vui mừng, tên Sở Vũ này đến thật đúng lúc, vôi đưa tay ngăn cản Lăng Nhã Kỳ:

- Ngươi còn không mau che mặt lại, chẳng lẽ ngươi muốn để mọi người biết đại minh tinh Lăng Nhã Kỹ qua đêm trong rừng cùng với một nam nhân sao?

- Ngươi…

Lăng Nhã Kỳ tức đến nghiến răng nhưng vẫn vội vả lấy mũ và kính mác mang lên. Nàng cũng không muốn bị người khác nhìn thấy. Dương Thiên nhân cơ hội này mở cửa xe chạy ra ngoài, hét to:

- Ta ở đây. Đăng bởi: ♥Animals♥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK