Hạo Nam không nói gì, cúi xuống quan sát thi thể một hồi mới ngẩn đầu lên nhìn Dương Thiên:
- Là ngươi giết chết hắn ?
- Không phải, người nhìn xem. Hắn ta bị chính chất độc của mình giết chết.
Hạo Nam vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Dương Thiên :
- Đây chính là trọng phạm ta phụ trách truy nã lần này. Tu vị của hắn tuy chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ nhưng cổ độc lại khá khó đối phó. Bằng vào ta muốn giết hắn không khó, nhưng bắt sống hầu như không có khả năng. Vốn định nhờ ngươi trợ giúp…
Thấy tên kia đang chuẩn bị một bài luận văn khá dài, Dương Thiên liền ngăn lại :
- Ta đã nói, hắn không phải là ta giết. Chẳng qua hắn ném một ít bột phấn muốn làm bẩn quần áo của ta, ta chỉ ném trả lại hắn thôi.
Hạo Nam thấy Dương Thiên chối bỏ trách nhiệm cũng chỉ có thể thở dài :
- Ngươi không biết, hắn có vai trò rất quan trọng. Bên trên đã ra lệnh nhất định phải bắt được hắn.
- Việc này không liên quan đến ta. Ngươi đã có mặt ở đây vậy ta giao lại cái xác này cho ngươi. Cáo từ.
Dương Thiên nói xong liền biến mất. Hạo Nam cũng không có ý định giữ lại, hắn đang nghĩ xem phải làm thế nào để báo cáo với cấp trên. Dương Thiên tìm một khách sạn ngủ qua đêm, sáng sớm hôm sau liền nhận được điện thoại của Lý Bàn :
- Dương Thiên, ngươi đang ở đâu. Ta sẽ đến đưa ngươi về.
- Ta đang ở khách sạn…
- Được, ta sẽ đến ngay.
Một lúc sau, Lý Bàn đã lái xe đến. Dương Thiên cũng đã trả phòng xong, lên xe để trở về. Nhìn Lý Bàn gương mặt vui vẻ, Dương Thiên không nhịn được :
- Xem ra tối qua ngươi và nàng rất vui vẻ.
Lý Bàn dường như chỉ đợi Dương Thiên hỏi đến :
- Đâu chỉ là vui vẻ, nàng nói rất nhớ ta. Kể về quảng thời gian không gặp của bọn ta…
- Vậy ngươi hẳn rất hài lòng ?
- Đâu chỉ là hài lòng, ta…
Lý Bàn chưa kịp nói hết câu đã dừng lại, hắn cảm thấy vẻ mặt của Dương Thiên có điểm không ổn. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã có một trận quyền cước nện trên người của hắn. Lý Bàn vội tấp xe vào lề, hai tay ôm mặt chống đỡ.
Dương Thiên không cho Lý Bàn bất kỳ cơ hội giải thích cái gì, cứ như đang dồn tất cả bực bội, ức chế lên người hắn. Một lúc sau, mặt Lý Bàn đã sưng to lên, hai mắt bầm tím, Dương Thiên mới dừng tay. Nhìn từ bên ngoài vào thì trông thấy vết thương có vẻ rất nặng, nhưng chỉ là vết thương ngoài da.
Lý Bàn đau đớn xoa nhẹ khuôn mặt, đau khổ nhìn Dương Thiên :
- Ta hình như không có làm gì có lỗi với ngươi a.
- Không có sao. Tối hôm qua, ta nghe lời ngươi một lần nữa đến tìm nàng, nàng không những không vui vẻ mà còn xem ta như một tên biến thái. Ngươi nói xem ta có nên đánh ngươi hay không ?
- Ngươi, ngươi kể rõ ràng một chút có được hay không ?
- Được rồi, ta sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục. Tối hôm qua…
Nghe Dương Thiên kể lại xong, Lý Bàn cảm thấy thế giới này thật công bằng. Lợi hại như Dương Thiên cũng có lúc ngu ngốc như vậy, hắn cảm thấy được an ủi phần nào.
- Dương Thiên, ngươi chắc chắn nàng chỉ là người bình thường chứ không phải Tu Chân giả như ngươi ?
- Đương nhiên, nếu nàng là Tu Chân giả, ta đã sớm nhận ra.
- Vậy ngươi nghĩ một chút, nàng chỉ là người bình thường. Khi ấy đèn đã tắt, nàng có thể nhìn thấy ngươi là ai sao ?
Dương Thiên vuốt cằm suy nghĩ :
- Hình như không thể a.
- Vậy ngươi lại nghĩ một chút. Nếu ban đêm ngươi đang ngủ, có một bóng đen xuất hiện bên cửa sổ, ý nghĩ đầu tiên của ngươi là gì?
- Ăn trộm? Ngươi nói nàng nghĩ ta là ăn trộm nên mới hét lên. Không thể nào, ta có chỗ nào nhìn giống tên trộm sao?
Lý Bàn không trả lời, nhìn Dương Thiên với ánh mắt thương hại. Hắn không hiểu, một người bình thường vô cùng hoàn hảo như Dương Thiên, khi dính vào mỹ nữ lại ngu ngốc như vậy.
Suy tư một hồi, Dương Thiên nhìn Lý Bàn hối lỗi:
- Thật xin lỗi a. Đã trách nhầm ngươi.
- Một câu xin lỗi là đã xong rồi sao. Ngươi đánh ta thành ra như vậy.
- Vậy để ta thay ngươi đi giết tên Lý Chính Hạo kia để trả thù, thế nào?
- Không cần, ta đã được trở về Lý gia, sớm muộn gì ta cũng sẽ tự tay báo thù.
- Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?
Chớp lấy cơ hội, Lý Bàn liền hỏi:
- Ta muốn biết về thân phận của ngươi. Tại sao ngươi chỉ cần nói vài câu, tộc trưởng lại cung kính ngươi như vậy.
- Ta có nói ngươi chưa chắc đã biết. Ngươi biết được bao nhiêu về các thế lực của Tu Chân giả.
Nghe Dương Thiên hỏi, Lý Bàn ngẩn ra. Đúng vậy, hắn hoàn toàn không biết gì về các thế lực của Tu Chân giả, Dương Thiên có nói hắn cũng không biết.
- Được rồi, mau nhanh chóng trở về thôi.
Lý Bàn gật đầu, tiếp tục lái xe. Khi hai người trở về Bắc Giang thành thì đã đến trưa. Tạm biệt Lý Bàn, Dương Thiên trở về nhà liền mở máy lên chơi game. Hôm qua hắn không online, không biết lại có sự kiện gì hay không.
Đăng nhập vào game, Dương Thiên phát hiện kế bên cột năng lượng của mình có thêm một mới màu xám gọi là Thần Lực. Kích hoạt danh hiệu Sáng Thế Thần, cột Thần Lực màu xám đã chuyển thành màu tím, phía trên cột kĩ năng xuất hiện thêm một kĩ năng mới được giới thiệu:
- Sáng Thế Thần Lĩnh Vực, mở ra một không gian. Trong không gian đó, tất cả thuộc tính bạo tăng 50%, kẻ địch tất cả thuộc tính, sát thương kĩ năng đều giảm 50%. Tiêu hao 10 Thần Lực mỗi giây.
Nhìn lên cột Thần Lực trị giá 1000, xem ra có thể sư dụng được 100 giây. Cảm nhận được sự mạnh mẽ đến mức quá đáng của kĩ năng mới, Dương Thiên không khỏi cảm thán:
- Đây là sự khác biệt giữa game thủ có tiền và game thủ không có tiền a.
Dương Thiên mở Thần Vị lên, bắt đầu di chuyển giữa các cụm máy chủ với nhau. Được chừng một lúc, hắn quyết định thoát ra, mạnh quá thì sẽ cảm thấy nhàm chán, Dương Thiên chính là gặp tình huống như vậy.
Đang định ra ngoài ăn trưa, Dương Thiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bước ra mở cửa, chưa kịp nói gì, một thân ảnh đã ngã vào người hắn. Cuối xuống nhìn người vừa đến, Dương Thiên không khỏi giật mình, chính là nữ sát thủ Thanh Vũ.
Lúc này cả người nàng đã tràn B7qwrV8 đầy bụi khói cùng vết máu, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch. Dương Thiên vội đỡ nàng vào trong. Đặt Thanh Vũ lên giường, Dương Thiên kiểm tra thương thế cho nàng. Vết thương khá nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chủ yếu là do mệt mỏi quá độ cùng mất máu nên mới bất tỉnh. Tu vị của nàng cũng đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ, tốc độ đột phá này nhanh một cách bất thường a. Theo dự tính của hắn, Thanh Vũ còn cần một khoảng thời gian nữa mới đạt đến mức này.
Dương Thiên chữa thương cho nàng xong liền đi ra ngoài mua đồ ăn. Theo hắn đoán, đến tối nàng mới tỉnh lại nên đành ăn xong rồi đi ngủ một giấc.
Thanh Vũ đang có một cơn ác mộng. Trong mơ, mẫu thân cùng đệ đệ khuôn mặt đầy máu nhìn nàng phẫn nộ. Bên cạnh là một người nhìn không rõ mặt đang cầm súng chỉ vào đầu hai người bọn họ. Thanh Vũ cố gắng chạy lại nhưng phát hiện mình có cố gắng thế nào cũng không với đến được.
Người kia phát ra một tiếng cười man rợ rồi bóp cò súng. Cả mảnh không gian chỉ còn lại màu đỏ của máu. Thanh Vũ hoảng sợ gào to:
- Không.
Thanh Vũ cả người ngồi bật dậy. Trên trán đã phủ kín mồ hôi, thì ra chỉ là một cơn ác mộng. Dương Thiên đang nằm ngủ bên cạnh nàng cũng lên tiếng:
- Làm gì mà ồn ào như vậy. Mau ngủ đi a.
Phát hiện Dương Thiên đang nằm bên cạnh mình, Thanh Vũ lập tức lùi lại, cảnh giác nhìn hắn:
- Tại sao ngươi lại ở đây.
Dương Thiên lúc này cũng đã tỉnh lại, nhớ đến chuyện lúc nãy, cười nhìn nàng:
- Câu này phải là ta nói mới đúng. Đây là nhà của ta, là ngươi tìm đến ta a. Đúng rồi, tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy ?
Thanh Vũ kiểm tra thân thể một lát, phát hiện vết thương đã hoàn toàn bình phục. Ánh mắt bình tĩnh trở lại :
- Là ngươi đã cứu ta sao. Việc lần này thật cảm ơn ngươi. Ta có việc cần phải đi trước, gặp lại sau.
Thấy Thanh Vũ lại định bỏ đi, Dương Thiên vội ngăn nàng lại :
- Khoan đã, đây là nhà của ta, ngươi không thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi như vậy a.
Thanh Vũ ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn :
- Ngươi có điều kiện gì. Mau nói đi.
Dương Thiên ngồi lại xuống giường, ra vẻ trầm tư suy nghĩ :
- Đúng lúc ta cũng đang rảnh rỗi, ngươi đi đâu ta liền theo đó. Xem như đi du lịch một phen. Đăng bởi: ♥Animals♥