- Ngươi…
Nguyên Anh chưa kịp nói hết câu thì hai mắt đã mờ đi, từ trên cao rơi xuống. Dương Thiên dễ dàng đưa tay chụp lấy hắn. Trong tình trạng không phòng bị, lại không có thân thể bảo vệ, Dương Thiên muốn thu phục hắn có rất nhiều cách.
Chân Tiên là những kẻ đã siêu thoát khỏi ràng buộc của thiên địa, lời thề Thiên Đạo thì tính là gì? Hơn nữa, Dương Thiên là đang khôi phục, không phải tu luyện lại từ đầu, vốn dĩ không có bình cảnh để đột phá.
Khi nãy hắn chỉ giả vờ để lừa gạt tên ngu ngốc kia mà thôi. Nói thế nào đi nữa tên kia cũng là Nguyên Anh kỳ, Dương Thiên dùng Sưu Hồn Thuật rất khó thu được đầy đủ thông tin. Tịnh Thổ kia hắn rất có hứng thú, nếu tìm được đến nơi đó, thời gian để khôi phục sẽ được rút ngắn đi khá nhiều.
Tiếp theo, Dương Thiên thi triển bí pháp phân tách linh hồn của tên kia ra khỏi Nguyên Anh. Do chênh lệch tu vị, Dương Thiên hao tốn gần 1 tháng mới hoàn thành việc này.
Phần linh hồn hắn để cho Phệ Hồn Thạch hấp thu, còn năng lượng ẩn chứa trong Nguyên Anh được Dương Thiên thông qua Chuyển Hóa Quyết dùng để chữa thương. Dùng Nguyên Anh người khác để chữa thương, việc này Dương Thiên vốn không muốn làm, nhưng tên kia đã giết rất nhiều người, xem như đây là cái giả phải trả đi.
Dương Thiên đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong, hấp thu xong Nguyên Anh, tu vị của hắn cũng chính thức khôi phục đến Nguyên Anh sơ kỳ. Cái này không tính là cao, nhưng tại Phàm Vũ Giới cùng Tịnh Thổ cũng đã đủ để tự bảo vệ mình.
Diệt xong Nguyên Anh, Dương Thiên tiến hành thanh lý đám yêu thú quanh đó. Đại đa số đều bị hắn dùng uy áp đuổi đi, những con linh trí quá kém Dương Thiên trực tiếp ra tay loại bỏ. Tiếp đến, hắn trở lại Vân Dương Thôn thông báo tin tức cho những người ở đó. Nghe nói kẻ đứng sau dã bị tiêu diệt, yêu thú cũng đã bỏ đi hết, mọi người đều vô cùng mừng rỡ. Lão trưởng thôn muốn mời Dương Thiên ở lại dùng một bữa tiệc để cảm ơn nhưng hắn từ chối.
Dương Thiên còn nhiều việc quan trọng phải làm, trước mắt chính là đi tìm các loại tài liệu cần thiết để tu bổ lại trận pháp kia cùng linh thạch để khởi động nó. Muốn làm điều này, trước tiên hắn phải đến vị trí của trận pháp kiểm tra một lần.
Rời khỏi Vân Dương Thôn, Dương Thiên dựa theo vị trí của không gian tiết điểm mà tìm đến. Với tu vị Nguyên Anh kỳ cùng Ẩn Thân Thuật cao siêu, trên đường hầu như không gặp phải phiền phức gì quá lớn.
Theo lời của Lữ Kỳ, nơi đó trước kia là một cánh rừng rộng lớn. Sau 300 năm, thay đổi như thế nào hắn cũng không biết.
300 năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Lúc này Dương Thiên đang đứng trước một sa mạc rộng mênh mông, bốn bề chỉ có cát vàng cùng nhiệt độ nóng bức. Khung cảnh khác biệt hoàn toàn so với trí nhớ của Lữ Kỳ, vậy những ký hiệu do bọn hắn lưu lại hẳn là cũng không còn nữa. Dương Thiên thở ra một hơi:
- Xem ra phải hao tốn chút công sức tìm kiếm a.
Cho dù sở hữu thần thức của Nguyên Anh kỳ, Dương Thiên vẫn rất cẩn thận, chậm rãi tìm kiếm. Không gian tiết điểm có trận pháp che dấu tất nhiên không dễ tìm ra, nếu không đã sớm có rất nhiều tu sĩ đến được Tịnh Thổ.
Ba ngày vẫn chưa có manh mối gì, Dương Thiên đang muốn chuyển sang khu vực khác thì phát hiện đằng xa có vài nhóm tu sĩ đang tiến đến. Vốn định mặc kệ bọn họ thì một người trong số đó đã khiến Dương Thiên đổi ý:
- Nàng đến đây để làm gì?
Người đến chính là Hạ Chỉ Nghiên, đi theo bên cạnh nàng là một đám người mặc y phục có gắn ký hiệu của Thanh Linh Môn. Dẫn đầu là một nữ nhân còn khá trẻ, tu vị Kim Đan trung kỳ. Nàng không trực tiếp ra tay mà đứng ở đằng xa chỉ đạo cho các đệ tử chém giết yêu thú.
Nhìn tỉnh cảnh này, Dương Thiên rất nhanh đoán được bọn họ là theo môn phái đến đây lịch luyện để tăng kinh nghiệm thức chiến. Trong sa mạc này đa số là yêu thú cấp thấp, là một nơi khá phù hợp dành cho đệ tử Luyện Khí kỳ.
Nói là vậy, nhưng sa mạc rộng lớn vẫn tìm tàng rất nhiều nguy hiểm. Trong 3 ngày qua, Dương Thiên chưa nhìn thấy con tứ cấp yêu thú nào, nhưng tam cấp cao giai thì cũng đã gặp qua vài lần. Lo lắng cho an nguy của Hạ Chỉ Nghiên, Dương Thiên đành tạm gác tìm kiếm không gian tiết điểm qua một bên, âm thầm theo sau bảo vệ nàng. Bản tính phong lưu của hắn đến cuối cùng vẫn không bỏ được.
Dương Thiên không cho rằng mình sai, người sống trên đời nếu không được làm những việc mình thích vậy thì sống có ý nghĩa gì. Dương Thiên thích mỹ nữ, thích nhìn các nàng vui vẻ, thích được bảo i7nFJYw hộ các nàng. Mặc kệ mọi người nói gì, kết quả thế nào hắn cũng không hối hận.
Hạ Chỉ Nghiên không biết mình được Dương Thiên âm thầm bảo hộ. Nàng tham gia lần lịch luyện này là muốn bình ổn lại tâm tình. Tu tiên lộ, tu tâm là khó nhất. Tâm không thông, vạn sự ắt sẽ thất bại. Nói vậy không có nghĩa là ngươi phải vứt bỏ mọi thứ, nhưng cũng đừng để nó ảnh hưởng đến con đường tu luyện của mình.
Lo lắng của Dương Thiên không phải là không có lý do. Đến ngày thứ 2, bọn họ vô tình bước vào lãnh thổ của một con tam cấp trung giai yêu thú. Bàn về tu vị, nữ nhân kia cũng con yêu thú này là ngang nhau. Nhưng bàn về thực lực, yêu thú cùng cấp mạnh hơn tu sĩ nhân loại một bậc. Thân thể cứng rắn có thể ngạnh khán pháp bảo, tốc độ cao, có kĩ năng thiên phú, những yếu tố này cộng lại khiến tu sĩ Nhân Tộc hiếm khi chiến thắng trong cuộc đối đầu một vs một. Tất nhiên không tính những tên “biến thái” như Dương Thiên.
Khi đám người bước vào, nữ nhân dẫn đầu dương như cảm nhận được điều gì đó, vội vả hét to:
- Tất cả mau lùi lại.
Đáng tiếc đã muộn, từ trong hố sâu, một cái miệng khổng lồ hé ra, đem gần 10 tên đệ tử Thanh Linh Môn nuốt vào trong. Những người còn lại ngây ra trong giây lát rồi vội vả xoay người bỏ chạy. Nhưng tất cả đều là Luyện Khí kỳ đệ tử, chưa có năng lực phi hành, hoàn toàn không có chút cơ hội trốn thoát nào.
May mắn cho bọn họ, yêu thu nuốt xong liền lặn xuống cát. Mọi người lùi lại chưa được bao xa thì trong cát phát ra một tiếng nổ khổng lồ. Theo sau đó là cát pha lẫn với mau thịt văng tung tóe khắp nơi. Xác yêu thú từ trên cao rơi xuống, hiện nguyên hình là một con thằng lằn có da màu nham thạch, cái lưỡi dài cùng hàm răng sắc nhọn. Nữ nhân thất thanh kêu lên:
- Đây là… Dung Nham Cự Tích. Loại yêu thú này không phải chỉ xuất hiện ở nơi có núi lửa thôi sao.
Nàng cũng không biết, Dung Nham Cự Tích đúng là thích sống ở khu vực núi lửa. Nhưng tại những nơi có nhiệt độ khá cao như sa mạc, thỉnh thoảng cũng có vài con đến đây để tránh việc tranh giành lãnh thổ với những con mạnh hơn.
Lúc này trên bụng Dung Nham Cự Tích có một lỗ máu to, bên trong còn để lộ ra nội tạng cùng thi thể của đệ tử Thanh Linh Môn. Những người còn lại nhìn vào không nhịn được nôn ọe một hồi. Hạ Chỉ Nghiên khuôn mặt tái nhợt, cố nén cảm giác buồn nôn, quay mặt đi chỗ khác.
Đợi mọi người bình tĩnh lại, nữ nhân Kim Đan kỳ kia dùng một cái không gian giới chỉ để chứa thi thể của những đệ tử xấu số, sau đó dẫn những người còn lại rời đi. Đi được một đoạn, Hạ Chỉ Nghiên không nhịn được hỏi:
- Sư phụ, rốt cuộc là ai đã giết chết con Dung Nham Cự Tích kia?
Nữ nhân Kim Đan kỳ lắc đầu:
- Người này tu vị cực cao, kể cả lúc hắn ra tay, ta hoàn toàn không cảm nhận được chút nào. Cũng may hắn có ý tốt, bằng không… Ài, mà thôi, lịch luyện đến đây kết thúc. Chúng ta trở về đi.
Hạ Chỉ Nghiên gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Dương Thiên đứng ở đằng xa nhìn bọn họ rời đi. Hắn cũng muốn hiện thân nhưng suy tính kĩ lại thôi. Anh hùng cứu mỹ nhân nghe thì rất tuyệt nhưng sẽ làm nảy sinh những phiền phức không đáng có. Dương Thiên còn phải đến Tịnh Thổ, không nên dây dưa ở nơi này quá lâu. Dù sao hắn và Hạ Chỉ Nghiên cũng sẽ sớm gặp lại, không cần phải vội vả.
Nhìn xác Dung Nham Cự Tích, Dương Thiên vung tay phóng ra một ngọn lửa đem nó đốt cháy. Xác Cự Tích cháy thành tro bụi, một vật màu vàng hiện ra khiến Dương Thiên chú ý:
- Đây là…