Mục lục
[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn 8 giờ sáng, khi Dương Thiên vẫn còn đang tận hưởng giấc mộng đẹp, liền nhận được cuộc gọi từ Lý Bàn. Dương Thiên bực bội bắt máy:

- Bàn tử, tốt nhất là có việc gì quan trọng, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi.

Lý Bàn bên kia đưa tay sờ đầu một cái, tên này sáng nay có phải uống lộn thuốc hay không?

- Ta gọi chỉ để hỏi ngươi sáng nay vì sao không đi học?

- Ta có việc bận, hơn nữa sau này sẽ thường xuyên nghỉ, ngươi cũng không cần vị chuyện này mà gọi cho ta.

Lý Bàn mỉm cười, nói:

- Ai, vậy thì thật đáng tiếc. Triệu lão sư đã hoàn thành công việc, đã trở về. Hôm nay còn có tiết sinh hoạt tại lớp chúng ta.

Dương Thiên giật mình, Triệu lão sư trở về rồi. Không phải chứ? Ta vừa mơ thấy nàng, nàng liền lập tức trở về.

- Không sao, nàng đã trở về thì sẽ có cơ hội gặp mặt.

Lý Bàn cảm thấy rất lạ, tên kia không phải bình thường luôn nói muốn gặp Triệu lão sư sao. Lý Bàn thấy Dương Thiên không có hứng thú nói chuyện liền cúp máy. Dương Thiên liếc nhìn đồng hồ, thấy thời gian vẫn còn sớm, đang định ngủ thêm một giấc thì lại có điện thoại gọi đến. Đang định bắt máy lên chửi một câu thì nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên hai chữ Tần Tuyết, Dương Thiên vẻ mặt vui mừng:

- Tần Tuyết, ngươi có việc gì. Sáng sớm thế này liền gọi cho ta. Có phải là nhớ đến ta hay không?

Tần Tuyết che miệng cười khúc khích, cũng đã quen với việc Dương Thiên trêu chọc, liền nói:

- Ta gọi để nói cho ngươi ta hiện tại đã được chuyển về, không còn ở khu dưỡng bệnh nữa. Hôm qua có chút mệt nên không nói được, hôm nay ta liền gọi điện cho ngươi.

- Tốt a, ta vốn vẫn cảm thấy ở bệnh viện không có gì tốt đẹp. Ngươi chuyển về nhà sẽ thoải mái hơn nhiều.

Tần Tuyết im lặng một lúc, giọng nói có chút lo lắng:

- Vậy ngươi có định tời thăm ta nữa hay không?

Nàng thật sự lo lắng Dương Thiên nghe nàng chuyển về nhà liền không đến thăm nàng nữa. Nàng cũng không biết mình có thích Dương Thiên hay không, nhưng khi ở bên hắn nàng cảm thấy rất vui. Tuy Tần Tuyết rất xinh đẹp, những bị tàn tật, hơn nữa bác sĩ chuẩn đoán cả đời còn lại phải ngồi trên xe lăn, Dương Thiên có thể thích nàng sao?

Nghe được có sự lo lắng trong lời nói của Tần Tuyết, Dương Thiên liền nói:

- Ngươi đã khỏe, không cần nằm viện nữa, tất nhiên ta sẽ không tiếp tục đến thăm ngươi.

Tần Tuyết giọng có chút run run:

- Vậy sao, ta…

Không đợi Tần Tuyết nói hết, Dương Thiên tiếp:

- Lần sau ta sẽ đến nhà ngươi chơi. Sau đó còn dẫn ngươi đi chơi. Thế nào?

Tần Tuyết nghe xong liền cảm thấy rất vui vẻ, đột nhiên nhận ra Dương Thiên rõ ràng là đang trêu chọc mình, tức giận nói:

- Dương Thiên, ngươi nếu còn trêu chọc ta, ta liền không để ý đến ngươi nữa.

Dương Thiên cười to, vẻ mặt đắc ý, xem ra Tần Tuyết cũng bắt đầu để ý đến hắn rồi. Hai người nói thêm một lúc nữa liền cúp máy. Dương Thiên thở dài, cuối cùng cũng có tiến triển tốt đẹp.

Hắn mấy ngày nay đọc không ít tiểu thuyết trên mạng, thật sự cảm thấy có chút ganh tị với bọn nhân vật chính kia. Bọn hắn đi ra đường gặp mỹ nữ, cứu một cái lão nhân thì cháu gái lão nhân cũng là mỹ nữ, vào đồn cảnh sát thì gặp cảnh hoa, vào bệnh viện thì gặp mỹ nữ bác sĩ, lên mày bay thì gặp mỹ nữ tiếp viên hàng không. Hơn nữa, các nàng chỉ cần tiếp xúc vài lần liền yêu thích nhân vật chính đến mức không từ bỏ được. Dương Thiên nhiều lúc chỉ muốn mắng to hai chữ: “Dối trá”. Hắn tốn không biết bao nhiêu công sức, cuối cùng cũng chỉ đạt được một ít tiến triển tốt mà thôi, mỹ nữ dễ dàng đưa đến tay như vậy sao?

Dương Thiên cũng không nhận ra chuyện của hắn và Diệp Linh cũng rất giống với nhân vật trong tiểu thuyết. Chơi game trên mạng 90% là nam, nữ vốn đã ít, mỹ nữ càng cực kì khó gặp. Hắn lại còn vô tình gặp được cực phẩm mỹ nữ. Tên này quả là sống mà không biết đủ.

Dương Thiên tổng sĩ vả các tên kia một hồi. Thấy thời gian cũng không còn sớm, thay rayCPqX một bộ quần áo, sau đó lái xe hướng qua nhà của Vương lão.

Vương lão giờ phút này đang ngồi trong phòng khách, đối diện hắn là một mỹ nữ, tuổi tác chừng 24,25. Dáng người thon thả, tiếc là nước da trắng bệnh, nhìn tựa như một khối băng. Nàng gương mặt lạnh lùng, có cảm giác như do một khối băng tạc thành, chỉ có đôi mắt đặc biệt rất sáng. Đây là cháu gái của Vương lão, Vương Vận.

Vương Vận ngồi im một hồi lâu, quay sang hỏi Vương lão:- Gia gia, người kia tại sao vẫn chưa đến.

Vương lão bỏ tờ báo trên tay xuống, nhìn nàng:

- Hắn hôm qua cũng không có nói khi nào đến. Cũng có thể là buổi chiều mới đến a. Vận nhi, ngươi nếu mệt thì có thể đi vào nhà nghỉ ngơi. Hắn đến ta sẽ thông báo cho ngươi.

Vương Vận gật đầu, nàng đúng là rất mệt, tuy trong nhà có mở lò sưởi, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lạnh. Lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông. Vương lão vẻ mặt mừng rỡ, đi nhanh ra cửa.

Dương Thiên nhìn thấy Vương lão liền cúi chào một cái, Vương lão vẻ mặt vui mừng:

- Dương Thiên, ngươi mau vào trong.

Dương Thiên bước vào trong nhà, nhìn thấy Vương Vận, vẫn giữ vẻ mặt bình thường. Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Vương lão gũn không có nói cho ta biết cháu gái hắn cũng là một đại mỹ nhân a. Hơn nữa còn là kiểu băng sơn mỹ nhân. Rất có tính khiêu chiến a”

Dương Thiên ngồi xuống ngay cạnh băng sơn mỹ nữ, đối diện với Vương lão, nhìn về phía nàng, hỏi:

- Nàng chính là người bệnh.

Vương lão thở dài, vẻ mặt đau buồn:

- Đây là cháu gái ta, gọi là Vương Vận. Từ khi sinh ra không biết bị mắc bệnh gì mà cả người đều lạnh như băng, hơn nữa cứ vài tháng lại bạo phát một lần, vô cùng thống khổ. Gần đây, khoảng thời gian giữa những lần này càng ngày càng ngắn. Ta đã đưa nàng đi chữa trị ở nhiều nước mà không chữa được. Cha mẹ nàng cũng vì việc này mà làm việc liên tục không nghĩ để kiếm tiền chữa bệnh cho nàng.

Dừng lại một lát nhìn Dương Thiên, Vương lão tiếp:

- Dương Thiên, ta biết ngươi rất tài giỏi, hi vọng ngươi có thể chữa trị cho nàng. Nếu không được cũng không sao, dù sao những bác sĩ hàng đầu thế giới cũng đã bó tay.

Dương Thiên nhìn Vương lão, xong nhìn qua Vương Vận:

- Vương tiểu thư, ngươi trước tiên đưa tay cho ta xem một chút.

Vương Vận lạnh lùng nói:

- Gọi ta là Vương Vận.

Xong cũng đưa tay cho Dương Thiên. Dương Thiên lập tức dùng thần thức xâm nhập vào cơ thể nàng, nhưng ngay lập tức bị một luồn hàn khí cản lại. Dương Thiên nhíu mày, lẩm bẩm:

- Hàn khí này cư nhiên còn có thể ngăn cản thần thức. Phát sinh từ khi sinh ra, vài tháng lại bộc phát một lần hơn nữa khoảng cách càng ngày càng gần. Chẳng lẽ…

Dương Thiên lập tức đưa một đạo linh khí vào cơ thể nàng xua tan hàn khí, thần thức thuận lợi đi vào liền phát hiện một cái băng đan, rất giống kim đan của Kim Đan kì tu sĩ, nhưng to hơn một chút. Dương Thiên thầm nói:

- Quả nhiên là như vậy.

Thấy Dương Thiên nói như vậy, Vương lão vẻ mặt lập tức mừng rỡ như điên, chẳng lẽ hắn đã phát hiện được nguyên nhân bệnh. Vội hỏi:

- Ngươi đã tìm ra nguyên nhân căn bệnh?

Dương Thiên gật đầu, nhìn qua Vương Vận:

- Ngươi có phải khi đi điều trị phát hiện trong bụng có một khối hàn khí?

Vương Vận giật mình:

- Phải, rất nhiều nơi dùng công nghệ tìm ra, bất quá hàn khí rất mạnh, họ sợ nó bạo phát ảnh hưởng đến tính mạng của ta nên không dám chạm đến. Chẳng lẽ ngươi biết cái gì?

Vương Vận vốn không hi vọng chữa được, hắn chấp nhận để Dương Thiên xem qua cũng chỉ là làm theo yêu cầu của Vương lão. Nhưng Dương Thiên chỉ thông qua bắt mạch mà có thể tìm ra nguyên nhân bệnh. Nàng không khỏi có chút tin tưởng.

Dương Thiên chậm rãi nói:

- Ngươi là trời sinh một loại thể chất vô cùng đặc biệt. Gọi là Hàn Băng Chi Thể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK