Mục lục
[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chính chỉ liếc nhìn Dương Thiên một cái rồi quay sang nói với lái xe:

- Đến Thiên Hải quán.

Xong cũng không nhìn Dương Thiên, nhắm mắt vờ như đang ngủ. Dương Thiên nhìn Tần Chính một lúc, thấy đối phương không định nói gì, liền nhắm mắt ngủ luôn. Một lúc lâu sau nghe tiếng ho của Tần Chính, Dương Thiên mới mở mắt ra:

- Đến rồi sao?

Tần Chính trợn mắt một cái, không nói hai lời liền đi vào. Dương Thiên có chút khó chịu, cái này rõ ràng là đang thị uy trước mặt hắn. Có điều dù sao cũng là nhạc phụ tương lai, Dương Thiên đành cố nhịn. Bước vào trong nhà hàng, Tần Chính nói với tiếp tân:

- Ta là Tần Chính, lấy cho ta một phòng sang loại trọng nhất.

Nghe được Tần Chính nêu tên, nhân viên vẻ mặt liền mừng rỡ, lấy lòng:

- Không biết là Tần tổng đến, đã thất lỗi. Mời Tần tổng lên lầu 8.

Gật đầu, ra hiệu cho Dương Thiên theo sau. Bước vào một căn phòng rất sang trọng, trong phòng có một cái bàn lớn, chén dĩa sáng loáng, trên bàn để hai cái giá để nến rất cao, xung quanh bày rất nhiều tranh, đồ cổ, xem có vẻ rất quý giá. Hai nhạc công đang ngồi đằng xa đàn vĩ cầm, một người thổi một loại kèn tây rất lạ, một người đang đánh piano. Dương Thiên cũng là lần đầu đến một nơi sang trọng như thế này, hắn tuy có nhiều tiền nhưng cũng chưa từng đến những nơi như vậy. Dù sao, đẹp mắt chưa hẳn đã ngon miệng.

Dương Thiên ngồi đối diện với Tần Chính, Tần Chính vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, xem như Dương Thiên không tồn tại. Dương Thiên cũng không biết rốt cuộc hắn muốn giở trò gì, cũng không có ý định bắt chuyện trước. 5 phút sau, đồ ăn được người mang vào, Dương Thiên ngay lập tức nếm thử vài món. Vị đạo rất tốt, xem ra cũng không chỉ có vẻ bề ngoài. Nếu Tần Chính đã không có ý định nói chuyện, Dương Thiên liền dứt khoát bỏ qua hắn, tập trung ăn uống. Hơn 10 phút sau, có hai người bước vào phòng, một già một trẻ.

Dương Thiên không cần nhìn lên cũng nhận ra được đó là hai vị Tu Chân giả. Lão giả tu vị đạt đến Trúc Cơ trung kỳ. Còn thanh niên chỉ là Luyện khí hậu kỳ. Đến lúc này, Dương Thiên cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra Tần Chính là đang chờ hai người này đến.

- Ách, Tần bá phụ, ngươi gọi bọn họ đến để xử lí ta sao.

Nhìn Dương RFJRa0f Thiên nói với vẻ mặt trêu tức, Tần Chính cũng không tức giận:

- Ta là Tần Chính, không phải Tần bá phụ của ngươi. Ta đã xem qua băng ghi hình, ngươi thật sự rất lợi hại. Nếu ta đoán không lầm ngươi cũng là Tu Chân giả. Ta gọi ngươi đến đây là muốn ngươi về sau tránh xa con gái của ta ra một chút. Nàng không phải là người mà ngươi có thể với tới được.

Dương Thiên nhìn qua hai người vừa đến:

- Họ là người ngươi mời đến để cảnh cáo ta?

- Hừ, ta chỉ muốn cho người thấy một ít thực lực của Tần gia để ngươi biết khó mà lui. Ngươi đừng tưởng tu luyện được chút ít công phu liền không coi ai ra gì. Tần gia thực lực không phải ngươi có thể hiểu được.

Dương Thiên không thích bộ dạng như thượng vị giả xem thường người khác của Tần Chính:

- Ngươi nói thực lực Tần gia rất lớn, vậy ngươi có biết thế lực sau lưng ta không? Ngươi nói ta không xứng với Tần Tuyết, vậy ngươi có xứng làm cha nàng không, để nàng bị hạ độc đến hai chân không thể đi lại được. Nếu không có ta kịp thời chặn chất độc lại, giờ này nàng không đơn giản là chỉ ngồi trên xe lăng đâu.

Tần Chính cả kinh, chả lẽ Dương Thiên đã ra tay cứu Tần Tuyết một mạng. Hắn đã đem mẫu chất độc gửi về gia tộc xem xét. Đây là một loại chất độc mới chưa từng phát hiện, độc tính rất mạnh, theo nồng độ thì Tần Tuyết hẳn phải chết không nghi ngờ gì. Tần Chính vẫn cho đó là may mắn, không ngờ là do Dương Thiên âm thầm giúp đỡ.

Tần Chính sắc mặt liền hòa hoãn một chút:

- Đa tạ ngươi cứu Tuyết Nhi, bất quá ta xem ngươi cũng đừng tiếp tục tiếp cận nàng nữa. Nàng đã có vị hôn phu, hơn nữa so với Tần gia chúng ta còn cường đại hơn rất nhiều. Ta đây cũng là muốn tốt cho ngươi.

- Cường đại hơn rất nhiều? Chẳng lẽ là một môn phái tại Ẩn Thế Đại lục?

Không đợi Tần Chính phản ứng, lão giả phía sau liền hô to:

- Ngươi cũng biết Ẩn Thế đại lục.

- Đâu chỉ là biết, ta chính là đến từ Ẩn Thế đại lục.

Dương Thiên quyết định dùng Ẩn Thế đại lục hù dọa Tần Chính để hắn không ngăn cản mình nữa. Không ngờ đạt được hiệu quả ngoài mong đợi. Lão giả lập tức hỏi:

- Không biết vị công tử đây thuộc môn phái nào?

- Cái này ngươi không cần biết?

Dương Thiên nói xong lập tức phóng ra uy áp, lão giả lập tức cảm thấy mình như một chiếc lá đang đứng trước một cơn sóng giữ dội, tùy thời có thể bị nhấn chìm. Nghi ngờ lập tức tan biến. Thầm nghĩ: “Còn trẻ mà tu vị có thể đạt đến mức này, chắc chắn là Ẩn Thê đại lục người, hơn nữa địa vị còn rất cao”. Lão giả liền cung kính:

- Đây là lỗi của lão phu, mong công tử tha tội. Nếu công tử thật sự ưa thích Tần Tuyết. Chúng ta Tần gia hoàn toàn đồng ý.

Tần Chính một bên liền giật mình, hắn từ bé không thể tu luyện, liền bị đẩy ra ngoài tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, nhờ tài năng kinh doanh, địa vị trong gia tộc cũng khá cao, nhưng vẫn chưa đủ để biết đến Ẩn Thế đại lục. Nghe thấy lão giả định đem Tần Tuyết gả cho Dương Thiên, liền muốn ngăn cản. Thấy Tần Chính có việc muốn nói, lão giả liền phất tay áo:

- Việc này ta đã quyết, ngươi không cần nói nhiều. Ta sẽ bẩm bảo lại gia tộc sau.

Tần Chính liền ngậm miệng, Tu vị lão giả này ở Tần gia nằm trong top 10, địa vị cao hơn hắn rất nhiều. Lần này xuất hiện ở đây là vì Tần Tuyết chứ hắn vốn không đủ khả năng mời vị này.

Dương Thiên thấy hù dọa đạt được hiệu quả liền không nói nhiều:

- Ngươi đã nói vậy thì rất tốt. Ta còn có việc bận. Sau này gặp lại.

Nói xong quay sang Tần Chính:

- Tần bá phụ, gặp lại sau.

Không đợi Tần Chính trả lời, liền đi ra ngoài, dù sao đã giả mạo thì phải giả cho giống, Ẩn Thế đại lục người đa số đều khinh thường phàm nhân.

Đợi Dương Thiên đi xa, Tần Chính liền quay lại nhìn lão giả. Lão giả cùng thiếu niên liền ngồi xuống một bên.

- Ta sẽ trở về nói với tộc trưởng hủy bỏ hôn sự của Tần Tuyết.

- Cái gì?

Tần Chính cả kinh, hắn vốn tưởng lão giả chỉ nói vậy để lừa gạt Dương Thiên:

- Nhưng hôn sự của Tuyết nhi…

Lão giả lập tức ra hiệu Tần Chính đừng nói tiếp:

- Chuyện này ta đã quyết, không cần nói nữa. Không ngại nói cho ngươi biết, tên kia gia tộc tuy lớn, nhưng so với Dương Thiên không có gì đang kể. Tên Dương Thiên này chắc chắn là người của tứ đại thế lực tại Ẩn Thế đại lục, hơn nữa địa vị còn rất cao. Mà thôi, dù có nói ngươi cũng không hiểu được, nếu hắn thật sự lấy con gái ngươi thì đó là phúc phận của nàng.

Thở dài một hơi, lão giả tiếp:

- Ta chỉ sợ hắn chỉ muốn đùa giỡn rồi bỏ mặc nàng, dù sao nàng cũng không thể tu luyện. Nhưng nếu chúng ta ngăn cản hắn, hậu quả Tần gia chịu không nổi, đành phải để các ngươi chịu ủy khuất rồi.

Tần Chính nghe xong cũng thở dài. Tuy hắn không biết tứ đại thế lực mạnh đến cỡ nào, nhưng chắc chắn tiêu diệt Tần gia là hoàn toàn có thể. Lúc này hắn chỉ mong Dương Thiên đối xử thật lòng với Tần Tuyết.

Lão giả lúc này cũng còn chút sợ hãi, theo hắn đoán tu vị của Dương Thiên còn cao hơn tộc trưởng một ít, hẳn là đã bước một chân vào Kim Đan kì. Dù không có thế lực sau lưng, Tần gia cũng không phải đối thủ của hắn. Dù sao súng đạn bình thường cũng không làm được gì Trúc Cơ kì tu sĩ, đừng nói là cảnh giới Giả Đan.

Một lúc sau, lão giả liền đứng dậy cáo từ, hắn cần báo gấp chuyện này cho tộc trưởng.

Dương Thiên cũng không biết một câu nói của mình gây ra nhiều vấn đề như vậy. Lúc này hắn đã lên giường yên giấc rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK