Mục lục
[Dịch]Phong Lưu Chân Tiên - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn người lóe lên một cái liền xuất hiện trong nhà Vạn Sự Thông. Nhìn tình cảnh Dương Thiên đang nằm trên giường, bên dưới là rất nhiều bình rượu rỗng đang chất thành đống, Vạn Sự Thông vậy mà thực sự rơi nước mắt. Hắn mếu máo nói:

- Dương Thiên, ngươi thực sự uống hết sao?

Dương Thiên cũng có chút giật mình:

- Ây, Vạn Sự Thông, ngươi không phải thực sự khóc a? Chỉ uống chút rượu mà thôi, đằng kia còn có rất nhiều.

Theo hướng Dương Thiên chỉ tay, bốn người đồng loạt nhìn lên bàn, nơi đó chỉ còn lại 2, 3 bình rượu, nhìn qua có chút cô đơn. Vừa phát hiện Vạn Sự Thông trở về, Dương Thiên lập tức thu hết những bình rượu kia vào trong không gian giới chỉ. Chỉ chừa lại vài bình mang tính tượng trưng.

Vạn Sự Thông cố kiềm chế:

- Khi sư phụ ta chết ta còn không khóc. Mẹ nó, Dương Thiên, nếu ngươi không phải là Sát Thần, hôm nay lão tử nhất định sẽ giết chết ngươi.

Dương Thiên cười làm hòa:

- Vạn Sự Thông, ta và ngươi xem như bằng hữu đã nhiều năm. Nhớ năm xưa ta còn mời ngươi uống Tiên Quỳnh Ngọc Lộ, so với thứ kia, đống rác rưởi này có đáng là gì.

- Ngươi còn dám nói. Cả một bình Tiên Quỳnh Ngọc Lộ, ta cầu xin hết cả nửa ngày ngươi cũng chỉ cho ta một ly nhỏ, sau đó tự mình uống cạn. Có loại bằng hữu như ngươi sao?

- Đó không phải là vì ta sợ ngươi tu vị quá kém, uống nhiều sẽ bị bạo thể mà chết sao?

- Ngươi còn già mồm, nếu ngươi lo lắng cho ta có thể chia cho ta nửa bình cất lại uống dần, cần gì phải một hơi uống cạn. Rõ ràng sợ uống chậm sẽ bị ta chia chác…

Vạn Sự Thông trong cơn giận dữ cũng quên mất nổi sợ đối với Dương Thiên, không chút e ngại mắng chửi. Dương Thiên thì không hề tỏ ra tức giận, ngược lại có chút vui vẻ. Đây mới là cách bằng hữu lâu ngày trò chuyện với nhau, hắn cảm thấy rất thoải mái.

Ba người Chấn Vũ chân nhân trợn mắt há mồm. Đây là Sát Thần lừng danh từng đồ sát hàng tỷ sinh linh tại Linh Giới, đem đám Độ Kiếp kỳ đại năng đánh đến gà bay chó chạy hay sao?

Còn Vạn Sự Thông, không phải khi nãy hắn tỏ ra rất e sợ Dương Thiên sao? Thế nhưng hiện tại tình huống có chút trái ngược. Vạn Sự Thông khí thế hùng hồn mắng chửi, Dương Thiên bộ dạng tươi cười làm hòa. Cái này hình như không giống như trong lời đồn lắm a.

Đem hết bực dọc trong người trút ra, cơn giận của Vạn Sự Thông dần hạ xuống. Sống lưng hắn lập tức chảy mồ hôi lạnh, trong lòng dâng lên suy nghĩ:

- Ta vừa mới mắng chửi Dương Thiên? Cổ nhân có câu nóng giận mất khôn quả nhiên không sai. May mắn tính cách của hắn đã thay đổi. Nếu lui về vài vạn năm trước, cho dù ta không chết cũng sẽ chịu không ít đau khổ. Đây có thể xem như đại cát, lần sau nhất định phải biết kiềm chế.

Trong khi Vạn Sự Thông đang tự trấn an mình, Dương Thiên nhìn về phía đám người Chấn Vũ chân nhân:

- Các ngươi là bằng hữu của Vạn Sự Thông muốn đến đây để gặp ta?

Chấn Vũ bước về phía trước, gật đầu:

- Ta gọi là Chấn Vũ, chủ nhân của Thánh Hoàng Điện, hiệu là Chấn Vũ chân nhân.

Dương Thiên thản nhiên:

- Thánh Hoàng Điện, ừm, ta đã từng đến nơi đó. Hơn ngàn năm trước khi ta còn là Phân Thần kỳ có ghé qua nơi đó một chuyến cướp đi Huyền Hoàng Mộc cùng bí phương luyện chế Thất Diệu Đan. Sau đó bị một lão già gọi ta Thái Ất chân nhân truy sát. Cuối cùng ta dùng Cực Linh Hỏa đem động phủ của hắn đốt cháy, không may ngọn lửa lan sang một bên, đem gần một phần mười Thánh Hoàng Điện đốt thành tro tàn. Ây, chính là như vậy, cái tên này thực có chút hoài niệm a.

Mặt của Chấn Vũ có chút đen lại. Sự kiện kia hắn cũng có nghe nói qua. Bất quá chỉ là một tên Phần Thần kỳ lại đem Thánh Hoàng Điện nổi danh Linh Giới làm loạn. Chấn Vũ chân nhân tức giận cắt chức phong chủ của Thái Ất chân nhân, phạt hắn làm quản lý dược phòng ngàn năm. Hiện tại cảm thấy mình có điểm quá đáng. Kẻ phá hoại là Sát Thần, cho dù khi đó hắn chỉ mới là Phân Thần kỳ thì cũng không thể dùng lý lẽ thông thường để tính được.

Dương Thiên cười nói:- Chuyện đã xảy ra rất lâu. Ngươi đường đường là chủ nhân của Thánh Hoàng Điện, lẽ nào lại thù dai như vậy chứ?

Chấn Vũ chân nhân cũng cười:

- Sát Thần nói đùa, ta sao có thể vì chút chuyện nhỏ này mà sinh khí. Lần này ta muốn thay mặt những lão già kia chuyển lời đến ngươi.

Vẻ mặt Dương Thiên thay đổi, hẳn hiểu từ "những lão già kia" của Chấn Vũ chân nhân là muốn nói đến ai. Hắn trầm giọng:

- Bọn hắn muốn nói gì?

Chấn Vũ chân nhân có chút dè chừng. Tuy hắn nhìn ra được tu vị của Dương Thiên chỉ có Độ Kiếp Nhất Chuyển, thế nhưng người này vẫn mang lại cho Chấn Vũ chân nhân cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, Vạn Sự Thông nói lần trước hai người gặp mặt, tu vị của Dương Thiên chỉ là Hợp Thể kỳ. Mới qua vài năm, thời gian này đối vơi tu sĩ cấp cao như bọn hắn chỉ là một cái chớp mắt, vậy mà Dương Thiên đã đạt đến Độ Kiếp Nhất Chuyển, tốc độ này thực sự khiến người ta trân chối không nói nên lời.

Chấn Vũ chân nhân cẩn thận lựa lời:

- Bọn hắn muốn nói rằng đại nạn của Linh Giới sắp đến, chúng ta nên đoàn kết chống địch, không nên tự mình làm tổn hại lẫn nhau để kẻ thù được lợi.

Dương Thiên lạnh nhạt đáp:

- Nói thật dễ nghe. Thời điểm bọn hắn truy sát ta và Tử Hà, không phải Vực Ngoại Thiên Ma cũng đang nhăm nhe Linh Giới hay sao. Lúc đó bọn hắn vì cái gì không tiếc cả thảy vây công ta, cuối cùng khiến cho Tử Hà vì cứu ta mà chết. Vì cái gì?

Câu cuối Dương Thiên gần như hét lên, sát khí từ trong người hắn ngưng thực thành một đám khí màu đen đem tất cả những người trong phòng bao bọc lại. Ngươi dân trong thành đồng loạt ngã xuống đất ôm lấy ngực. Bọn hắn cảm giác tim mình như đang bị bóp nghẹt, hít thở không thông. May mắn, chuyện này chỉ diễn ra trong vài giây, Dương Thiên lập tức thu hồi sát khí, trong lòng truyền tin cho tâm ma:

- Nơi này không có chuyện của ngươi.

Tâm ma cười to:

- Không có chuyện của ta? Ngươi đừng quên, ta vì cái chết của Tử Hà nên mới được sinh ra. Tất cả những kẻ đã gây ra chuyện này đều phải trả một cái giá rất đắt.

Dương Thiên gằn giọng:

- Chuyện này ta sẽ tự mình lo liệu. Đến khi cần thiết ngươi sẽ có cơ hội ra tay

- Ha ha, ta rất chờ mong đến lúc đó a.

Tâm ma để lại tiếng cười mang rợ rồi biến mất. Dương Thiên ngẩn đầu lên nhìn đám người Chấn Vũ chân nhân:

- Ài, thật xin lỗi, mỗi lần nhắc đến Tử Hà ta đều không thể khống chế tốt tâm tình của mình.

Ba người Chấn Vũ chân nhân cố nén kinh hãi. Vừa rồi mới thực sự là Sát Thần Dương Thiên danh chấn Linh Giới. Sát khí khủng bố đến mức ngưng thực. Cho dù là tu vị Độ Kiếp kỳ như bọn họ cũng bị cỗ sát khí kinh khủng kia đè nén, khiến cho chiến lực suy giảm đi hai phần. Đừng xem thường hai phần này, trong chiến đấu có thể giảm sức mạnh của đối thủ đi hai phần là một con số cực kỳ khủng bố, đủ để ngươi nghịch chuyển tình thế.

Không chỉ riêng sát khí, trong khoảnh khắc đó, bọn hắn dường như đã nhìn thấy một bộ mặt khác của Dương Thiên. Hắn giống như ma thần chưởng khống sinh mạnh của mọi người ở đây. Dường như chỉ cần một ý niệm của Dương Thiên, bọn họ sẽ không chút phản kháng liền mất mạng. Vạn Sự Thông không hề nói quá, Sát Thần Dương Thiên so với lời đồn còn đáng sợ hơn rất nhiều.

Bọn hắn không biết, bộ mặt kia cũng không hẳn là Dương Thiên mà chính là tâm ma của hắn. Sau hơn ngàn năm qua đi, tâm ma một mực ẩn giấu bên trong cơ thể Dương Thiên. Tu vị của hắn lúc này cao bao nhiêu Dương Thiên cũng không đoán biết được. Nhưng chắc chắn sẽ không dưới Thánh Thể kỳ. Thánh Thể kỳ tu sĩ đã không còn nằm trong phạm trù của nhân loại. Nếu khi nãy Dương Thiên không kiềm chế để cho tâm ma toàn lực phóng ra sát khí, nói không chừng toàn bộ tòa thành này, kể cả bốn người trước mặt đã trực tiếp bị sát khí khủng bố kia chấn nát linh hồn. Thánh Thể kỳ kinh khủng đến như mức nào, đám người Chấn Vũ chân nhân còn xa xa không nhìn ra được.

Dương Thiên gằn giọng nói tiếp:

- Trở về nói với đám người kia ngửa cổ lên đợi ta đến lấy. An nguy của Linh Giới không cần bọn hắn bận tâm, mọi việc đã có Dương Thiên ta lo liệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK