Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chào em, sau này cũng mời em chiếu cố nhiều hơn”

Trần Thiên Minh mỉm cười nói với Tiểu Hồng. Hắn không ngờ Tiểu Hồng lại là lớp trưởng. Sau này Tiểu Hồng sẽ danh chính ngôn thuận tiếp xúc với hắn.

Tiểu Hồng rất vui vẻ khi thấy Trần Thiên Minh quan tâm đến nàng. Tâm trạng vui vẻ của nàng không ngòi bút nào tả xiết. Nàng rất bất ngờ khi biết Trần Thiên Minh là chủ nhiệm lớp của nàng. Sau này nàng và Trần Thiên Minh càng có cơ hội tiếp xúc với nhau. Nghĩ tới điều đó Tiểu Hồng mỉm cười hạnh phúc.

“Các em chọn ban cán sự lớp rất nhanh. Từ lúc nào vậy?”

Trần Thiên Minh hỏi. Dù sao hôm nay là buổi đầu tiên hắn tiếp xúc với lớp, mọi người chưa quen biết nhau, coi như trò chuyện với nhau một lát.

“Giáo viên……. chủ nhiệm đã bỏ đi của chúng em chọn ban cán sự lớp từ

thứ hai”

Một học sinh nam lắp bắp nói làm cho học sinh trong lớp bật cười ầm ĩ.

“Em dùng từ không hợp lý, phải nói là bị ốm, chứ không phải là bỏ đi”

Trần Thiên Minh lắc đầu nói:

“Bởi vì thầy không biết nhiều về các em, sau này chúng ta sẽ cùng nhau trò chuyện nhiều lần. Sau khi tan học thầy muốn gặp ban cán sự lớp. Vậy khi hết giờ ban cán sự ở lại lớp chờ thầy”

Trần Thiên Minh nói xong, hắn xem đồng hồ thấy sắp đến giờ họp nên vội đi đến khu văn phòng.

Tới phòng làm việc của ban nhất, Trần Thiên Minh thấy thầy Đặng đang ngồi xem hồ sơ của một học sinh ban nhất, hắn cũng muốn nắm được một ít thông tin về học sinh của lớp mình nên hắn cũng tìm xem hồ sơ. Khi hắn thấy hồ sơ của một học sinh nữ tên là Hoàng Lăng hắn liền ngừng lại. Lúc nãy ở trên lớp nói chuyện với hắn hình như là học sinh này.

Nhìn ảnh trong hồ sơ thì Hoàng Lăng cũng khá hấp dẫn. Kết quả học tập không khả quan lắm, nhiều môn không đạt đạt yêu cầu. Mục người giám hộ

chỉ ghi có mỗi mẹ của Hoàng Lăng.

Ôi, đây là con mồ côi cha, giáo viên chủ nhiệm đau đầu rồi đây. Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Sau khi Trần Thiên Minh xem xong hồ sơ hắn lại tiếp tục xem các quy định của nhà trường. Hắn muốn trước tiên làm quen. Sau này hắn sẽ giao cho Tiểu Hồng bảo nàng đưa vào áp dụng trong lớp.

Sau khi tan học, Trần Thiên Minh đi về phòng học của lớp nhất, vừa vào

lớp hắn thấy có mười mấy học sinh ngồi chờ hắn, đang rì rầm nói chuyện

với nhau

“Thầy, thầy đến rồi”

Cặp mắt tinh tường của Tiểu Hồng nhận ra Trần Thiên Minh trước, nàng vui vẻ chào hắn.

“Ngại quá, để các em chờ lâu” Trần Thiên Minh nói.

Hắn quan sát đội ngũ cán bộ lớp. Lúc nãy hắn đã xem hồ sơ, hắn rất ấn tượng với những học sinh này, tất cả đều có thành tích học tập tốt.

“Không sao, chúng em cũng vừa mới hết giờ học” Tiểu Hồng cười trả lời.

Bởi vì trong khoản thời gian này Trần Thiên Minh muốn triển khai một số

công việc, nên hắn nói học sinh phải lưu ý một số chuyện, ai có việc gì có thể đến phòng Đoàn ủy tìm hắn. Sau khi hắn và các học sinh nói chuyện một lúc hắn liền bảo các học sinh ra về. Học sinh trường số 9 đến từ khắp thành phố nên một nửa học sinh của trường sống cùng gia đình, một nửa học sinh trọ ở ngoài.

“Thầy, có phải thầy vì em mà xin chủ nhiệm tạm thời lớp của em không?”

Tiểu Hồng cố ý lưu lại đợi mọi người về hết mới khẽ nói với Trần Thiên

Minh.

“Thầy” Trần Thiên Minh không biết trả lời như thế nào.

Hắn không phải là người vĩ đại như vậy, làm chủ nhiệm tạm thời chỉ vì Tiểu Hồng.

“Thầy không tin em à? Em sẽ cố gắng học tập tốt” Tiểu Hồng buồn buồn nói.

“Ai nói thầy không tin em” Trần Thiên Minh nói.

Đột nhiên Tiểu Hồng nổi hứng nói với Trần Thiên Minh:

“Thầy, thầy làm vậy làm em rất cao hứng” Nói xong Tiểu Hồng đỏ mặt, cúi đầu xuống.

Trần Thiên Minh đột nhiên phát hiện ra tâm tư của con gái rất khó nắm bắt. Mới rồi Tiểu Hồng còn có vẻ oán giận hắn, bây giờ lại đột nhiên vui vẻ.

“Thầy, thầy phải cẩn thận với học sinh sáng nay nói chuyện với thầy,

tên bạn ấy là Hoàng Lăng”

Tiểu Hồng đột nhiên nói với Trần Thiên Minh.

“Hoàng Lăng?” Trần Thiên Minh buột miệng hỏi.

“Đúng thế. Em nghe các bạn trong lớp nói khi học sơ trung bạn ấy thường

xuyên bỏ học. Toàn bộ số buổi bỏ học của cả lớp cũng không bằng của riêng bạn ấy” Tiểu Hồng gật đầu nói.

“Thường xuyên bỏ học?” Trần Thiên Minh tự hỏi.

“Sáng nay bạn ấy chờ gặp thầy, nói với thầy mấy câu, thừa dịp thầy không để ý đã lén đi ra ngoài”

Tiểu Hồng thấy dáng vẻ nghi ngờ của Trần Thiên Minh liền cố giải thích.

Chẳng trách. Thì ra người đó là học sinh Hoàng Lăng trốn học, báo hại mình còn tưởng gặp quỷ nữa. Hù dọa làm cho mình giật mình, vừa thấy mặt ở lớp, thoáng cái đã không thấy đâu. Trần Thiên Minh bừng tỉnh. Xem ra học sinh Hoàng Lăng này có vấn đề đây.

“Thầy, còn có chuyện này. Hôm nay lúc thầy chưa đến. Bạn ấy nói với mấy

học sinh nam hư hỏng trong lớp là phải tìm cơ hội để hạ uy tín của thầy, cho thầy biết mặt” Tiểu Hồng lo lắng nói.

“Ha, ha, lớp trưởng nói xấu bạn khác với thầy chủ nhiệm” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

“Nếu không phải thầy là chủ nhiệm lớp thì em mặc kệ. Em không để bạn ấy

xúc phạm thầy”

Tiểu Hồng nghiêm túc nói, ra vẻ như bảo vệ Trần Thiên Minh là trách nhiệm của nàng.

“Em thật ngốc. Một học sinh thì xúc phạm thầy sao được?” Trần Thiên Minh cười nói. Hắn không nghĩ đó là sự thật.

“Thầy, em nghe bạn cùng lớp nói nhà Hoàng Lăng giàu lắm. Bạn ấy tự lái

xe đi học. Các thầy cô giáo ở trường sợ uy thế nhà bạn ấy nên không dám

làm gì nàng”

Tiểu Hồng thấy Trần Thiên Minh không quan tâm đến chuyện đó nên nàng vội cảnh báo hắn.

“Thầy biết rồi, thầy biết em quan tâm đến thầy”

Trần Thiên Minh cảm kích nhìn Tiểu Hồng. Thiếu nữ này tưởng hắn là người bình thường nên lo lắng cho hắn. Hôm qua Hoa Hắc bang lớn nhất thành phố hắn còn dám động vào. Chẳng lẽ hắn lại sợ một học sinh?

“Ai là …. Tiểu Hồng của thầy. Thầy xem thường em. Em đi đây”

Tiểu Hồng nghe Trần Thiên Minh nói vậy nàng rất cao hứng. Nhưng bản tính e thẹn của thiếu nữ làm nàng kiễng chân tát yêu Trần Thiên Minh một cái.

“Thôi, em đi ăn cơm đi. Em cũng phải cẩn thận. Có chuyện gì phải gọi

điện cho thầy”

Trần Thiên Minh giờ mới nhớ hắn phải mua cho Tiểu Hồng một cái điện thoại di động.. Trần Thiên Minh thầm nghĩ:

'' Chiều nay hắn sẽ đi mua điện thoại di động cho Tiểu Hồng.

“Em biết rồi, bye, bye, thầy”

Tiểu Hồng và Trần Thiên Minh ra khỏi phòng học. Sau khi Tiểu Hồng đóng cửa phòng, cả hai chào nhau rồi đi về.

Trần Thiên Minh trở lại phòng Đoàn ủy, hắn thấy Lý Hân Di đang đánh văn bản trên máy tính liền hỏi: “Người đẹp, ăn cơm chưa?”

“Chủ nhiệm, sao hôm nay anh quan tâm đến em thế?” Lý Hân Di ngừng đánh máy hỏi Trần Thiên Minh.

“Chủ nhiệm? Trời ạ, thư ký của tôi ơi. Em đừng nhạo báng anh nữa. Anh

chỉ là giáo viên thường thôi, xấu hổ quá”

Trần Thiên Minh vội vàng thanh minh khi nghe Lý Hân Di gọi hắn là chủ nhiệm.

“Anh bây giờ không phải là chủ nhiệm lớp sao? Tốt xấu gì cũng là chủ

nhiệm một lớp. Không gọi anh là chủ nhiệm thì gọi anh là gì hả?” Lý Hân

Di vừa cười vừa nói.

“Thì ra đó là nguyên nhân em gọi anh là chủ nhiệm” Trần Thiên Minh cười buồn.

“À đúng rồi, em đã gọi cơm hộ anh, ở trên bàn của anh ấy” Lý Hân Di lại đánh máy tiếp.

Trần Thiên Minh nhìn phần cơm trên bàn. Hắn thấy cảm động. Ôi sao Lý

Hân Di lại tốt với hắn vậy? Nàng đối xử với mình như thế, mình báo đáp

nàng sao đây? Trần Thiên Minh lén nhìn bộ ngực của Lý Hân Di, dâm đãng

nghĩ: Được rồi, lấy thân báo đáp, không biết nàng có chịu không?

“Em không ăn à?”

Trần Thiên Minh vội hỏi khi nhìn thấy phần cơm trên bàn của Lý Hân Di. “Không, em đang bận’ Lý Hân Di vừa đánh máy vừa trả lời.

“Nhìn em xem, dáng vẻ yếu ớt như vậy. Ăn đã, đợi đến chiều anh rảnh, anh sẽ giúp em” Trần Thiên Minh nói với Lý Hân Di.

“Em sắp xong rồi. Anh ăn trước đi” Lý Hân Di nói.

Trần Thiên Minh nghe Lý Hân Di nói thế hắn liền chuẩn bị thức ăn ra bàn

nhưng hắn không ăn ngay mà ngồi chờ Lý Hân Di. Hắn thấy ăn một mình

không lịch sự chút nào.

Lý Hân Di làm xong, nàng ngẩng đầu lên thấy Trần Thiên Minh vẫn chưa ăn, ngạc nhiên hỏi hắn:

“Thiên Minh, sao anh không ăn?”

“Chờ em” Trần Thiên Minh cười nói.

“Thôi chúng ta cùng ăn đi” Lý Hân Di gật đầu nói.

Trần Thiên Minh và Lý Hân Di vừa ăn vừa nói chuyện, cười đùa. Lý Hân Di

sắp xếp mấy việc cho Trần Thiên Minh làm vào buổi chiều. Trần Thiên Minh vui vẻ tiếp nhận công việc nàng giao phó.

Sau khi ăn cơm xong, ngồi tán gẫu về bữa tiệc tối mai, công việc trong

học kỳ. Trần Thiên Minh không quá quan tâm về điều này. Lý Hân Di bảo

hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó.

“Em muốn nghỉ trưa một lát. Đây là thói quen trong nhiều năm của em”

Lý Hân Di đóng cửa ban công rồi nàng quay sang lúng túng nói với Trần

Thiên Minh.

“Anh cũng vậy,….. giữa trưa không có việc gì. Anh cũng muốn nghỉ một

lát”

Trần Thiên Minh cười nói. Hắn chỉ tiếc là hắn chỉ có thể ngồi ngủ gục ở bàn làm việc.

Lý Hân Di đi lấy cái giường gấp của nàng. Trần Thiên Minh thấy thế hắn vội chạy tới nói với Lý Hân Di:

“Hân Di, những chuyện này từ nay để anh giúp em. Nặng lắm, em không nên làm”

Trần Thiên Minh nói lấy lòng Lý Hân Di. Khi hắn tới sát người nàng, hắn ngửi thấy một hương thơm trên người nàng. Hắn không biết rằng đây là loại nước hoa “Hương thủy hữu độc”.

Trần Thiên Minh đưa tay kéo cái giường ra, sau đó hắn mở giường, đặt

ngay ngắn. Hắn cười nói với Lý Hân Di:

“Người đẹp, tiểu nhân đã chuẩn bị xong. Xin mời”.

“Anh chỉ được cái bẻm mép” Lý Hân Di phì cười trước giọng nói liến thoắng của Trần Thiên Minh.

“ Thôi anh đi ngủ”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa đi về bàn làm việc của hắn. Ôi, sao Lý Hân Di không khách khí mời hắn nằm trên giường xếp cùng nàng? Mặc dù hai người không thể ngủ trên giường xếp. Cơ thể hắn cường tráng, hắn có thể ngủ dưới còn Lý Hân Di nằm ngủ trên người hắn.

Trần Thiên Minh vừa nghĩ vừa len lén nhìn Lý Hân Di. Không biết có phải Lý Hân Di cố ý mà tà áo của nàng hơi vén lên, lộ ra cái bụng nhỏ, trắng nõn nà của nàng, phập phồng theo từng hơi thở của nàng.

Trần Thiên Minh thấy yết hầu của hắn như bị vật ứ lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK