Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa bị đẩy ra, một người đi vào, hắn dò xét một lúc, sau đó ngượng ngùng nói: “Ngại quá, đi nhầm phòng.”

Trần Thiên Minh thấy có người đi vào, hắn buông Phạm Văn Đình ra, tự mình đứng dậy, thì ra người vừa mới đi nhầm phòng chính là Thái Đông Phong.

“Thái huynh đệ, là cậu à!” Trần Thiên Minh nhìn thấy Thái Đông Phong, vì thế cao hứng chạy đến hỏi thăm.

“Trần ca, làm sao mà anh lại ở trong này vậy, ngại quá, em vừa rồi cái gì cũng không thấy, em vốn đi tìm bằng hữu, nhưng mà lại không tìm được. Xem ra, tối hôm nay hắn không tới rồi.” Thái Đông Phong giả vờ xin lỗi Trần Thiên Minh. Thật ra thì hôm nay hắn đến câu lạc bộ đêm là để tìm nữ nhân vui vẻ, sau đó lại nghe thấy Diệp Đại Vĩ nói Trần Thiên Minh đưa một cô gái đến đây chơi, vì thế hắn lấy cớ là tìm người để xông vào.

“Vậy à, vậy cậu có tìm được người không?” Trần Thiên Minh nói.

“Không có, chắc là hắn hôm nay không tới, ài, làm hại em hôm nay đến đây vô ích rồi:” Thái Đông Phong vừa nói vừa thở dài, bổ dáng giả như là đang rất thất vọng.

“Nếu không, chúng ta cùng hát karaoke đi!” Trần Thiên Minh nói với Thái Đông Phong. Từ lúc Thái Đông Phong giúp mình theo đuổi Tiểu Trữ, Trần Thiên Minh liền có ấn tượng rất tốt với hắn, nhiều lúc có cảm giác tiếc nuối vì gặp quá muốn nữa.

“Vậy, vậy có tiện không?” Thái Đông Phong híp mắt nhìn Phạm Văn Đình, hai tròng mắt không khỏi sáng lên, đây thật sự là một nữ nhân rất gợi cảm, nếu mà có thể đem nàng ta lên giường chơi đùa, vậy nhất định là vô cùng sảng khoái.

“Thuận tiện, thuận tiện, sao lại không tiện chứ? Chị nói đúng không? Chị Đình.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa hỏi Phạm Văn Đình.

“Tôi không vấn đề gì, nhiều người càng náo nhiệt, hơn nữa các ngươi đều đẹp trai mà.” Phạm Văn Đình gật đầu, cười duyên nói. Sau khi nàng cười với Trần Thiên Minh, lại cười cười với Thái Đông Phong, chỉ thấy ánh mắt của Thái Đông Phong lại càng sáng thêm.

“Mẹ nó, Trần Thiên Minh hắn có cái vận cứt chó gì, mỗi lẫn đều mang theo nữ nhân xinh đẹp mê người như vậy.” Thái Đông Phong trừng mắt liếc trộm Trần Thiên Minh, sau đó trong lòng căm hận nghĩ.

Chẳng qua, ánh mắt của Thái Đông Phong cũng bị Phạm Văn Đình ở bên cạnh thấy được, nàng ta lại càng thêm cười tươi hơn, trong mắt có thêm ý tứ đặc biệt khó nói.

“Tốt lắm, cung kính không bằng tuân mệnh, buổi tối hôm nay em mời khách, coi như là mọi người đến chơi với em đi.” Thái Đông Phong ra vẻ hào phòng nói với mọi người.

“Thái huynh đệ, cậu nói lời này là không đúng rồi, bọn anh nhiều người, đương nhiên là anh mời rồi.” Trần Thiên Minh cũng vỗ ngực nói.

“Em mời.” Thái Đông Phong nói.

“Được rồi, các người không cần làm ầm lên, lát nữa ai mời tính sau, chúng ta đến đây để ca hát uống rượu mà.” Phạm Văn Đình vừa nói vừa rót đầy ba chén rượu, sau đó cầm lên một ly, rồi đi đến nói với bọn họ.

“Chị Đình, đầy là một bằng hữu mà tôi quen, gọi là Thái Đông Phong.” Trần Thiên Minh nói với Phạm Văn Đình. “Thái huynh đệ, đây là đồng nghiệp của anh, cậu cứ gọi là chị Đình là được rồi.” Trần Thiên Minh cười cười với Thái Đông Phong.

Thái Đông Phong thấy vậy, vội vàng đưa bàn tay mình đến trước mặt Phạm Văn Đình, “Chị Đình, chào chị.”

Phạm Văn Đình cũng đưa tay mình cho Thái Đông Phong, sau đó mỉm cười nói với Thái Đông Phong: “Chào cậu, suất ca.” Thái Đông Phong nói tiếp: “Chị Đình thật là xinh đẹp,” Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay vuốt lưng bàn tay của Phạm Văn Đình. Phạm Văn Đình cũng không có hành động gì, chỉ ‘lạc lạc’ cười duyên.

“Tốt, cụng ly.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa cầm chén rượu lên cười nói với bọn họ, hắn không biết là Thái Đông Phong đã bắt đầu thử dò xét Phạm Văn Đình.

“Cụng ly,” Thái Đông Phong nhìn bộ ngực đầy đặn của Phạm Văn Đình cười dâm đãng. Hắn hiện giờ, ánh mắt nhìn Phạm Văn Đình như nhìn một con mồi vậy. Bởi vì vừa rồi hắn thấy trong mắt pham văn đình có chút gì đó, mà hắn cũng đã lăn lộn lâu năm như vậy trong tình ái rồi, hắn biết ánh mắt của Phạm Văn Đình biểu hiện cái gì.

Thái Đông Phong nhìn thấy mọi người đã uống hết rượu, vội vàng kéo Trần Thiên Minh qua một bên, nhỏ giọng nói: “Trần ca, anh lần này không đúng rồi, anh làm thế này thật là có lỗi với sư muội Tiểu Trữ đó?”

“Cái gì? Anh có lỗi với Tiểu Trữ khi nào?” Trần Thiên Minh vừa nghe Thái Đông Phong nói như vậy, cũng có chút ngây người, hắn lần trước còn bị Tiểu Trữ tát cho một cái, cũng không biết là do làm sao? Thế nào mà bây giờ lại có lỗi nữa vậy?

“Anh còn nói là không có, anh sao lại dẫn một nữ nhân tới hát karaoke? Đây cô nam quả nữ, anh làm sao để nói rõ với Tiểu Trữ đây?” Thái Đông Phong âm hiểm nói. Hắn hiện giờ muốn làm rõ quan hệ của Trần Thiên Minh và Phạm Văn Đình, sau đó thì tiện cho hắn ‘cua’ Phạm Văn Đình.

“Cái này, Thái huynh đệ, người đừng hiểu lầm, chị Đình chỉ là đồng nghiệp của anh mà thôi, lần này là cô ấy rủ anh, anh cũng không từ chối được. Hơn nữa chị Đình cũng đã kết hôn và có chống rồi.” Trần Thiên Minh vội vàng giải thích cho Thái Đông Phong, hắn sợ Thái Đông Phong sẽ nói bậy trước mặt Tiểu Trữ.

“Ồ, thì ra là như vậy, các người là quan hệ đồng sự vậy thì em yên tâm rồi. Chỉ là, ta làm sao mà lại không tin nhân phẩm của trần ca chứ?” Thái Đông Phong vừa nói vừa vỗ vai Trần Thiên Minh.

“Đúng vậy, Thái huynh đệ, ngươi phải nói tốt cho ta vài câu trước mặt tiểu chữ đó!” Trần Thiên Minh nói.

“Đó là đương nhiên,” Thái Đông Phong gật gật đầu nói.

“Ài, không biết là do cái gì mà ấn tượng của Tiểu Trữ với anh lại càng ngày càng xấu.” Trần Thiên Minh lắc đầu, dáng vẻ đáng tiếc nói.

“Không sao đâu, em sẽ thường xuyên nói tốt cho anh trước mặt cô ấy, ấn tượng của cô ấy với anh cũng không tồi rồi.” Thái Đông Phong lại lừa Trần Thiên Minh.

“Nhưng mà…” Trần Thiên Minh nghĩ lại tình cảnh Tiểu Trữ tát hắn một cái.

“Nhưng mà cái gì?” Thái Đông Phong vội vàng hỏi Trần Thiên Minh.

“Không có gì.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói, hắn làm sao có thể đem chuyện Tiểu Trữ tát hắn nói cho Thái Đông Phong chứ? Nữ nhâ, thật là kỳ quái, trước mặt Thái Đông Phong lại một kiểu, mà trước mặt mình lại một kiểu khác.

“Đi, chúng ta hát đi, vậy chị Đình thì để em bồi tiếp nhiều hơn một chút, miễn cho người khác khỏi hiểu lầm, như vậy không tốt.” Thái Đông Phong nhìn về phía Phạm Văn Đình đang hát hưng phấn nói.

“Vậy, được lắm.” Trần Thiên Minh lưu luyến nhìn Phạm Văn Đình, sau đó bất đắc dĩ gật đầu nói. Nếu lấy Phạm Văn Đình so sánh với Tiểu Trữ, đương nhiên là Tiểu Trữ quan trọng hơn rồi.

Thái Đông Phong nghe thấy Trần Thiên Minh nói như vậy, hắn liền cao hứng chạy tới, cùng Phạm Văn Đình cười cười nói nói. Mà Phạm Văn Đình thình thoảng cũng liếc mắt quyến rũ, cùng Thái Đông Phong cười đùa rất vui vẻ.

“Chị Đình, chị muốn hát bài gì, để em giúp chị chọn.” Thái Đông Phong nói.

“Cũng được, giúp chị chọn bài [Ánh Trăng Trong Thành],” Phạm Văn Đình cao hứng nói. Có một người đẹp trai luôn phục vụ nàng như vậy, nàng tất nhiên là phải cao hứng rồi.

Hát xong bài này, Phạm Văn Đình liền cùng Trần Thiên Minh và Thái Đông Phong ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.

“Tiểu Thái,” Vừa rồi trong lúc hát, Phạm Văn Đình và Thái Đông Phong đã quen thuộc hơn nhiều rồi.

“Em là làm ông chủ ở nơi nào?”

“Em mở một công ty lớn trong thành phố,” Thái Đông Phong cười cười nói với Phạm Văn Đình, “Chị có rảnh thì em đưa chị đi xem, chơi một chút.” Thái Đông Phong bắt đầu tự khoe khoang, hắn biết loại hình phụ nữ như Phạm Văn Đình, nếu nam nhân có tiền, lại lớn lên đẹp trai, rất nhanh là có thể ngã vào vòng tay rồi.

“Thật vậy ư?” Phạm Văn Đình hưng phấn nói.

“Đương nhiên là thật rồi.” Thái Đông Phong cũng thấy rất hứng phấn, nếu Phạm Văn Đình mà theo hắn vào thành phố, vậy hắn có thể nắm chắc là chơi được Phạm Văn Đình rồi. Nữ nhân gợi cảm như nàng, lúc chơi nhất định là rất thích, đến lúc đó lại gọi thêm cả Lương Thi Mạn tới, chơi trò 3P, vậy thì thích muốn chết rồi. Nghĩ vậy, Thái Đông Phong lại phải dùng đùi kẹp chặt lấy bên dưới đã cứng lên từ lúc nào.

“Thái huynh đệ, chồng của nàng chính là cảnh sát đó, có súng, chú phải cẩn thận đó.” Trần Thiên Minh đến bên cạnh rồi nói thầm vào tai của Thái Đông Phong. Hắn muốn dọa Thái Đông Phong một chút, khiến hắn biết khó mà lui. Về phần chồng nàng đang không quan tâm đến nàng, tất nhiên là hắn không nói cho Thái Đông Phong rồi.

Thái Đông Phong vừa nghe vậy, hắn cũng ngây người ra một chút, sau đó quay đầu lại thì thầm với Trần Thiên Minh: “Chồng của chị Đình là cảnh sát ở đâu?”

“Là ở thành phố này.” Trần Thiên Minh tưởng rằng Thái Đông Phong đang sợ, vì thế cao hứng nói. “Nghe nói là rất lợi hại, có súng.”

“Ồ,” Thái Đông Phong vừa nghe thấy nói là cảnh sát trong thành phố, hắn cũng không để vào mắt, vì thế lại tiếp tục quay lại nói chuyện với Phạm Văn Đình.

“Vậy công việc làm ăn của cậu là gì?” Phạm Văn Đình có vẻ như rất có hứng thú với Thái Đông Phong, vì thế tiếp tục hỏi.

“Buôn bán với nước ngoài, chỉ kiếm chút tiền, em đều làm.” Thái Đông Phong vỗ ngực, đầy phong cách nói. “Chị Đình, công ty của em hiện đang cần một nữ nhân viên văn phòng, chị có hứng thú không? Có lời nói này, khi nào chị đi tới nhìn qua một lúc, tiền lương em trả tuyệt đối là gấp 3 lần so với trường học.”

“Thật vậy ư? Nhưng mà chị sợ mình không hiểu việc gì?” Phạm Văn Đình cười cười, sau đó liếc mắt một cái với Thái Đông Phong. Trần Thiên Minh ở bên cạnh thấy vậy, càng ngày càng thấy không vừa mắt. Có chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vốn là chính mình đi tán gái, vậy mà bây giờ lại biến thành Thái Đông Phong ‘cua’, mẹ nó. Mà nói lại, Thái Đông Phong không phải đã nói hắn có bạn gái rồi sao? Bây giờ là như thế nào? Trần Thiên Minh cũng quên mất là hắn cũng có bạn gái.

“Làm sao? Mỹ nhân như chị, tùy tiện đứng ở đâu, đó đều là chiêu bài sống, chuyện làm ăn của em sẽ càng ngày càng phát đạt.” Thái Đông Phong hiện giờ chỉ nghĩ đến việc lừa Phạm Văn Đình vào trong thành phố, rồi chơi nàng, chơi xong thì đá đi, vì sự tình như vậy, hắn vẫn thường xuyên làm mà.

“Được, hôm nào rảnh chị sẽ đi xem công ty của em.” Phạm Văn Đình nói xong, liền trao đổi số điện thoại với Thái Đông Phong, sau đó lại tán gẫu một lúc với Thái Đông Phong, rồi quay lại nói với Trần Thiên Minh vốn đang bực tức ở bên cạnh: “Thiên Minh, buổi tối hôm nay chơi đến đây thôi, tôi muốn về rồi, được không?”

“Cũng được! Vậy thì về nào!” Trần Thiên Minh vừa nghe vậy, cũng chính là đang hợp với ý hắn, chính mình ngồi trong này chẳng thú vị chút nào, chỉ toàn nghe thấy hai người Phạm Văn Đình và Thái Đông Phong nói nói cười cười, còn không bằng để hắn về bồi Yến cùng lưu mỹ cầm! Hắn cũng lâu rồi chưa cùng các nàng chơi trò “tam tu” rồi.

“Cái gì, ở lại chơi thêm một chút đi,” Thái Đông Phong nghe thấy Phạm Văn Đình nói phải đi, cảm thấy rất đáng tiếc nói.

“Không, đã muộn rồi, chị phải đi về, lần sau gặp lại, được chứ? Suất ca.” Phạm Văn Đình nói đến đây lại tặng cho Thái Đông Phong một nụ cười quyến rũ.

“Được, được, em đưa chị về.” Thái Đông Phong cũng không buông tha cơ hội để tiếp cận Phạm Văn Đình, hắn nghĩ đến lát nữa có thể ở trên xe tiếp xúc thân mật với Phạm Văn Đình, cơ hội này cũng không tồi.

“Không cần phiền toái em, để Thiên Minh đưa chị về được rồi.” Phạm Văn Đình nói xong, lại kéo cánh tay của Trần Thiên Minh. Mà bộ ngực đầy đặn của nàng cũng áp sát vào cánh tay của Trần Thiên Minh, khiến những cảm giác khó chịu vừa rồi của hắn lập tức bay mất.

Trần Thiên Minh cũng hứng phấn nói: “Đúng vậy, anh đưa chị Đình về là được.” Nói xong, hắn còn cố ý quơ quơ tay, muốn cảm nhận thêm về bộ ngực đầy đặn của Phạm Văn Đình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK