Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tiểu Châu kỳ quái hỏi Hà Đào: “Hà Đào, ngươi vì sao không cho Trần Thiên Minh có tiền?”

Hà Đào liếc Trần Thiên Minh tiếp đó lạnh lùng nói “Tiểu Châu, cái này ngươi cũng không hiểu sao? Nam nhân có tiền sẽ đồi bại cho nên ta khống chế tiền của hắn. Một người nam nhân không có tiền thì hắn cũng không làm được chuyện xấu gì tỷ như tán gái…. ngươi hiểu không?”

Nghe Hà Đào nói như vậy Ngô Thanh cũng đồng tình, xem ra cuộc sống của Trần Thiên Minh sau này sẽ cực khổ đây. Đầu tiên là bị Hà Đào lôi kéo ở trường học để diễu phố thị chúng, giờ đây lại khống chế kinh tế, như vậy Trần Thiên Minh muốn ra ngoài phong lưu cũng không có tiền để đi a!. Ai. đứa nhỏ này thật thê thảm! Ngô Thanh nghĩ có chút hả hê.

Ngô Thanh chuẩn bị sau này sẽ lớn tiếng thét to Trần Thiên Minh không có tiền. Không có tiền sẽ bị người khác khi dễ. Ngô Thanh nghĩ trong túi của mình lúc nào cũng chứa đầy tiền nên tâm tình cũng bay bổng lên.

“Ta hiểu rồi” Tiểu Châu bừng tỉnh đại ngộ “Ngươi trước tuyên bố Trần Thiên Minh là bạn trai của ngươi với mọi người. Sau lại khống chế tiền của hắn như vậy thì hắn sẽ không làm chuyện xấu được nữa.”

“Đúng vậy, Tiểu Châu không thể tưởng được ngươi thông minh như vậy.” Hà Đào vừa cười vừa nói.

Tiểu Châu vỗ bắp đùi của mình một cái nói “Ai. ta tại sao đần như vậy chứ! Trước kia ta đã sớm tuyên bố Ngô Thanh là bạn trai của ta với mọi người nhưng cũng không có khống chế đến tiền của hắn. Nêu như lời ngươi nói nam nhân có tiền sẽ đồi bại, thì giờ đây ta cũng nên khống chế tiền của hắn.”

Nghe Tiểu Châu nói như vậy Ngô Thanh liền muốn tự sát. Vừa rồi mình mới giễu cợt cuộc sống sau này của Trần Thiên Minh không giống nam nhân nhưng bây giờ tiền của mình cũng bị Tiểu Châu khống chế. Nếu vậy mình còn có thể đi hộp đêm tìm tiểu thư để phong lưu sao? Trời ạ sớm biết như vậy thì hôm nay sẽ không đến ăn cái bữa cơm làm thay đổi số mệnh này.

“Ngô Thanh, ngươi nghe lời ta nói rõ ràng chưa?” Tiểu Châu vừa nói vừa duỗi ra bàn tay to của mình.

“Nói cái gì?” Ngô Thanh giả ngốc, hắn không có khả năng đem tiền của mình giao ra. Nếu như giao thì tuần lễ này không được đi hộp đêm chơi.

“Ngươi có phải hay không muốn chết?” Tiểu Châu an vị tại bên phải Ngô Thanh, nàng dùng tay trái kéo Ngô Thanh lại gần tiếp đó lại dùng tay phải ghìm cổ của hắn.

Trần Thiên Minh vốn cho rằng Tiểu Châu chỉ muốn giáo huấn Ngô Thanh một chút nhưng khi thấy con mắt của Ngô Thanh đều muốn lồi ra mới biết được Tiểu Châu sử dụng bạo lực với Ngô Thanh như vậy.

Ngô Thanh bên cạnh vừa thở vừa nói “Tiểu Châu ngươi không cần phải làm như vậy. Ta cho…ta cho ngươi tiền không được sao?”

Nghe được Ngô Thanh nói cho tiền. Tiểu Châu mới thả tay xuống cười tủm tỉm nhìn Ngô Thanh.

Trần Thiên Minh thấy Tiểu Châu như vậy mới biết được mình hạnh phúc cỡ nào. Các nàng đòi tiền của mình đều nói với mình. Điềm Điềm thì cười gọi mình đem tiền giao ra. Dáng vẻ này của Tiểu Châu giống như muốn đem giết Ngô Thanh, vừa rồi Trần Thiên Minh còn hâm mộ Ngô Thanh bây giờ đã không còn.

Ngô Thanh chậm chạp xuất ra ví tiền của mình giờ đây ví tiền của hắn có hơn một ngàn đồng, hắn chuẩn bị lừa dối cho Tiểu Châu mấy trăm đồng để vượt qua kiểm tra.

Nhưng ai biết được Ngô Thanh vừa đem ví ra đã bị Tiểu Châu đoạt mất. Sau khi Tiểu Châu mở ra đều đem tiền trong ví ra hết tiếp đó đem ví trả lại cho Ngô Thanh.

Ngô Thanh vẻ mặt đau khổ nói với Tiểu Châu “Tiểu Châu, tại sao nàng lại lấy toàn bộ tiền của ta?”

“Ngươi không nghe Hà Đào nói sao? Nam nhân có tiền sẽ đồi bại cho nên để cho ngươi không như vậy, ta mới không cho ngươi tiền.” Tiểu Châu vừa cười vừa nói, nàng vì thắng lợi này mà cao hứng.

Ngô Thanh không dám nói tiếp nữa nhưng mà trong nội tâm hắn lại âm thầm nghĩ hừ lần sau ta chỉ để trong ví tiền hơn mười đồng những thứ khác đều giấu ở các nơi. Ngươi có lụt soát ví tiền của ta cũng vô ích.

“Đúng rồi, Ngô Thanh ngày mai ngươi đem bản tiền lương trong ngân hàng của ngươi cho ta. Ta giúp ngươi bảo quản đến lúc chúng ta kết hôn sẽ trả lại hết.” Đạo cao một thước ma cao một trượng, Tiểu Châu đã nghĩ đến tiền lương của Ngô Thanh.

Xong rồi, ta còn phải sống a? Trong lòng Ngô Thanh kêu thảm thiết vừa rồi mình còn đang giễu cợt Trần Thiên Minh chỉ có mấy trăm đồng, bây giờ trên người mình một phân tiền cũng không có .“Tiểu Châu nàng xem túi tiền của Thiên Minh cũng có ít tiền, nàng có nên hay không cũng cho ta một ít.” Ngô Thanh nghĩ nếu có mấy trăm đồng thì đêm nay vẫn có thể đi hộp đêm chơi đùa với các tiểu thư bình thường.

Tiểu Châu gật gật đầu nói “Ngươi nói cũng có đạo lý, ta cho ngươi một ít tiền a!” Nói xong Tiểu Châu rút một xấp tiền ra đưa cho Ngô Thanh.

“Cái gì? Mười đồng?” Ngô Thanh lớn tiếng kêu lên. Mười đồng không chỉ nói là đi tìm tiểu thư mà đi vào trong đó để uống nước cũng không đủ a!

“Đúng vậy, mười đồng. Dù sao sau này ăn cơm đều là ta trả giúp ngươi. Dùng mười đồng này để đi taxi về nha là được rồi” Tiểu Châu nói.

Ngô Thanh nói “Tiểu Châu. Nàng bảo ta phải sống như thế nào đây?”

Tiểu Châu vừa cười vừa nói “Nếu như ngươi sợ sống không được thì ngươi có thể đi theo ta. Tất cả tốn hao của ngươi ta đều bao hết, ngươi có thể sống tốt mà.”

Xem tiếu dung của Tiểu Châu, Trần Thiên Minh mới biết được nữ nhân của mình đáng yêu cỡ nào. Những nữ nhân kia cùng Tiểu Châu giống như gặp sư phụ vậy.

Lúc này phục vụ bưng thức ăn lên đến, mọi người cũng không nói gì nữa ăn cơm trước .

Vừa nhìn thấy món ăn, Trần Thiên Minh lập tức gắp đồ ăn cho Hà Đào nịnh nọt nữ nhân đáng yêu của mình.

Ngô Thanh cũng không cam yếu thế lập tức vì gấp đầy một chén thức ăn cho mnh2 giống như hắn sợ sẽ hết thức ăn liền vậy.

Ăn một hồi Ngô Thanh rất phong tao nói với Trần Thiên Minh “Thiên Minh ta kể chuyện cười cho ngươi nghe được không?” Ngô Thanh nhớ tới lần trước cùng bằng hữu đến hộp đêm chơi. Bằng hữu kể chuyện cười cho hắn giờ đây vì muốn khoe kiến thức của mình uyên bác cỡ nào nên Ngô Thanh nghĩ phải biểu hiện thoáng ra mới được.

“Nói đi” Trần Thiên Minh cũng không ngẩng đầu lên cầm một cái đùi gà cắn. Tốt nhất là Ngô Thanh một mực nói không cần ăn cơm để cho mình ăn nhiều một chút.

Thế là Ngô Thanh vừa cười vừa nói “Có người đi vào một phòng nha khoa khám bệnh. Hắn vừa thấy thầy thuốc liền lập tức kéo đi làm thầy thuốc thất kinh kêu lên! Lão huynh ngươi chậm một chút, ngươi đại khái đã đi nhầm địa phương đó! Chúng ta trị liệu hàm răng chứ không phải trị liệu loại đó a! Người nọ thống khổ nói ta không lầm đâu! Thầy thuốc có một viên ở bên trong mà!”

Nói xong Ngô Thanh liền cười ha hả nói “Ha ha thật là chết cười ta, chết cười ta.”

“Không dễ nghe.” Hà Đào nghe Ngô Thanh nói cái này xong không khỏi đỏ mặt nói.

“Một chút ý tứ cũng không có, rất tục tằng” Trần Thiên Minh vội vàng chỉ trích Ngô Thanh hạ lưu.

Ngô Thanh có điểm căm tức nói “Thiên Minh ngươi nói cũng không đúng. Cái chuyện cười này ta vừa nghe đã cười gần một tiếng.”

“Trình độ văn hóa của ngươi có hạn” Trần Thiên Minh nói.

“Vậy ngươi kể một truyện cười cho mọi người nghe thử?” Ngô Thanh thấy tất cả mọi người không cười, liền kêu Trần Thiên Minh nói. Thử xem trình độ văn hỏa của Trần Thiên Minh như thế nào.

“Tốt lắm, ta cũng nói một truyện cười.” Trần Thiên Minh nói “Có một ngày chủ tịch mang theo nhị công tử của hắn đến công ty. Sau khi chủ tịch làm xong việc muốn rời đi thì lúc này nhị công tử đang ở trong WC, chủ tịch nhìn chung quanh một chút không thấy người nào liền quay đầu lại hỏi thư ký…ngươi có thấy lão nhị của ta không?”

“Bổ nhào” Tiểu Châu đang uống chén súp nghe được chuyện này của Trần Thiên Minh làm nàng khống chế không nổi đem toàn bộ súp trong miệng phun lên trên mặt của Ngô Thanh.

“Tiểu Châu nàng tại sao như vậy?” Ngô Thanh vuốt khuôn mặt ẩm ướt trơn bóng của mình kêu thảm.

Mọi người nhìn thấy bộ dáng này của Ngô Thanh càng cười đến túi bụi.

Ngô Thanh vội vàng chạy vào buồng vệ sinh đi tẩy trừ mặt của hắn. Một lát sau Ngô Thanh đi ra ngồi gần Trần Thiên Minh hỏi “Thiên Minh về sau thư ký nói thế nào?”

“Thư ký cũng không có nói cái gì bởi vì lúc ấy nàng cũng như Tiểu Châu đang uống nước nghe chủ tịch hỏi như vậy nàng kích động đem nước trong miệng phun lên mặt của chủ tịch.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Hà Đào bụm lấy miệng cười đau bụng nói “Tốt lắm mọi người không nên nói chuyện cười nữa nếu không chúng ta ăn không vô nổi.”

Sau khi cơm nước xong. Trần Thiên Minh gọi Ngô Thanh cùng Tiểu Châu đi trước, hắn cùng với Hà Đào ở bên trong nghỉ ngơi một chút. Đây đã là thói quen của bọn hắn.

Từ biệt Trần Thiên Minh, Ngô Thanh ủ rũ cụp đầu thương tâm đi khỏi. Hắn mới vừa rồi còn giễu cợt Trần Thiên Minh giờ đây chính mình cũng giống Trần Thiên Minh. Mà trên người Trần Thiên Minh còn có mấy trăm đồng, mình chỉ có mười đồng, sau này mình sống thế nào đây?

“Thiên Minh ngươi sau này không thể kể những chuyện cười như vậy.” Hà Đào lôi kéo lỗ tai của Trần Thiên Minh nói.

“Trời ạ, oan uổng a! lão bà của ta ơi, vừa rồi là Ngô Thanh nói làm người khác hiểu lầm mà thôi. Chủ tịch hỏi chính là đứa con thứ hai của hắn ở đâu mà.” Trần Thiên Minh có chút đáng thương nói.

Mặt Hà Đào trắng không còn chút máu liếc Trần Thiên Minh nói “Trong đầu ngươi có tư tưởng đen tối thì có.”

Trần Thiên Minh nói với vẻ mặt khổ sở “Ta nào có đâu!”

“Đúng rồi Thiên Minh, thứ bảy ta phải cùng ba mẹ hồi hương, các ngươi đi dã ngoại phải cẩn thận một chút, càng phải chú ý đến an toàn của học sinh.” Hà Đào có chút lo lắng nói.

“Ta biết rồi” Trần Thiên Minh vuốt cái mũi nhỏ của Hà Đào vừa cười vừa nói

“Ngô Thanh không phải cũng đi sao? Lấy võ công của ta chắc là không có chuyện gì đâu. Ta đi vắng một thời gian như vậy, chuyến đi dã ngoại này coi như là đền bù cho học sinh của ta đi!”

“Cái này ta cũng biết nên mới yên tâm cho ngươi đi. Nhưng mà có nên hay không gọi bọn Ngạn Thanh đi theo?” Hà Đào nói.

Trần Thiên Minh lắc đầu nói “Quên đi, đây không phải là đại sự gì, chỉ là một chuyến dã ngoại qua đêm mà thôi, bọn họ đều là học sinh cấp 3. Mấy chục người nếu có người xấu đến cũng đủ bão vệ còn không được thì đến phiên ta ra tay.”

“Vậy được rồi dù sao ngươi cũng phải cẩn thận. Thiên Minh, ta không muốn đi công ty giúp Lệ Linh, ta còn yêu mến dạy học ở trường.” Hà Đào ở trong ngực của Trần Thiên Minh ôn nhu nói.

“Không muốn đi thì không đi, làm chuyện mình thích thôi, việc công ty thì để người khác làm.” Trần Thiên Minh nghĩ Trương Lệ Linh lại bắt đầu mở một công ty mậu dịch khác, đầu hắn lại có điểm đau.

“Ngươi nói như vậy thì ta an tâm nhưng sau này ngươi chớ có trách ta không hỗ trợ công ty nha.” Hà Đào nói.

Trần Thiên Minh mê đắm nói “Nhất định là trách rồi nhưng nếu mà nàng nghe lời của ta thì ta không trách nàng.” Trần Thiên Minh vừa nói vừa duỗi tay hướng nơi đầy đặn của Hà Đào.

“Thiên Minh không cần phải......” Hà Đào mê người rên rỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK