Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh vừa nghe cán bộ nam kia nói vậy, hắn thật chẳng biết nói gì nữa. Nếu như đúng lời những nữ sinh nói, vậy những nam sinh này cũng thật sự là lười, quét cùng chỉ quét một phần.

Hơn nữa bụi bẩn còn gom hết xuống gầm giường, vậy cũng chẳng khác gì không quét cả, chỉ là chuyển bụi bẩn từ chỗ này qua chỗ khác mà thôi. Còn lý do tại sao những nam sinh này không thấy mùi thối, đơn giản chính là vì mấy cu này đã ngửi quen rồi.

Trần Thiên Minh lúc này lại tiếp tục quan sát giường của đám nam sinh, trên giường cơ bản chính là toàn quần áo đang chất đống, hơn nữa nhìn đám quần áo này, có vẻ là cởi ra cũng chẳng thèm giặt.

Trần Thiên Minh liền hỏi: “Quần áo của các em sao lại không thèm giặt?”

Một nam sinh chợt nói: “Do không có thùng nước ạ.”

“Phòng ký túc xá của các em có bao nhiêu thùng nước? Không phải là mỗi người một cái sao?” Trần Thiên Minh hỏi.

Hắn tính lại một chút, mười hai người, không phải chính là mười hai thùng nước sao.

“Không phải, cả phòng bọn em có được hai thùng nước, những cái khác thì không thấy đâu, căn bản là cũng không mua thêm, bởi vì ở nhà bọn em cũng không thường xuyên giặt đồ, cứ mặc lại là được.” Nam cán bộ nói.

“Vậy nên, quần áo của các em đều để ở đây, có thùng thì mới đi giặt.” Trần Thiên Minh hiểu ra nói,

Hóa ra là như vậy. Nhưng mà có điều hắn vẫn không hiểu, dù sao cũng có hai thùng nước mà, giặt một lần quần áo cũng chẳng bao lâu, vậy làm sao có nhiều quấn áo không giặt như vậy chứ?

Nghĩ đến đây, hắn liền đi tới gian phòng tắm ở phía sau, đi tới đó, chỉ thấy bên ngoài phòng tắm có hai thùng nước, bên trong thùng cũng đầy quần áo, nhìn màu sắc đám quần áo, cũng lâu rồi bị ngâm nước đây.

“Quần áo trong hai thùng này là của ai vậy?” Trần Thiên Minh hỏi mấy học sinh.

“Là của bọn em.” Có hai nam sinh nói.

“Vậy quần áo bị ngâm mấy ngày rồi?” Trần Thiên Minh lại hỏi.

“Em hai ngày chưa giặt,” Nam sinh Giáp nói.

“Em thì ba ngày chưa giặt.” Nam sinh Ất nhỏ giọng nói.

Cậu ta thấy quần áo của mình bị ngâm lâu hơn bạn học Giáp một ngày, vì thế có chút xấu hổ.

Trần Thiên Minh có chút tức giận quay lại phòng, hắn gọi toàn bộ nam sinh đến rồi ngồi bên giường, lớn tiếng nói:

“Hôm nay lúc thầy đang làm việc, thấy còn có nữ sinh nói có nam sinh ăn mặc rất sạch sẽ, hóa ra không phải vậy, các em xem ký túc xá của mình đi, có bao nhiêu ngày không quét rồi, có đến bao nhiêu quần áo không giặt, chăn mền trên đó thì lộn xộn, thật càng nói càng thấy sai rồi.”

“Thầy, chúng em quèn rồi, mọi người trước đây cũng không làm chuyện

này, hiện tại lại càng không quen làm.” Một nam sinh xấu hổ nói.

Trần Thiên Minh liếc nhìn nam sinh này một cái, tức giận nói:

“Đã là học sinh trung học rồi, làm sao các em lại không làm được mấy chuyện này chứ, đương nhiên, làm không tốt cũng có thể tha thứ. Mà không được, gạt các bạn nữ như vậy là không được, để mai thầy đưa các bạn nữ đến xem, để cho các cô bé đó thấy được quần áo của các bạn nam sạch sẽ như thế nào?”

Những nam sinh này vừa nghe thấy, tất cả đều cảm thấy luống cuống, nếu như những bạn nữ trong ban mà đi đến kỳ túc xá nam thăm quan, nhìn thấy trên giường mình có nhiều quần áo bẩn như vậy, lại còn dưới gầm giường đầy bụi bẩn, vậy thì đại kế tán gái sao này vứt đi rồi.

“Thầy à, thầy đừng tán nhẫn vậy chứ?” Những nam sinh này vẻ mặt đầy đau khổ nói.

“Vậy các em cũng quá tàn nhẫn còn gì, nữ sinh người ta để mặt đến các em, thế mà các em lại như vậy, ôi, các em bảo thấy phải nói sao với các em đây!” Trần Thiên Minh làm ra dáng vẻ rèn sắt chưa cứng, nói.

“Vậy, vậy giờ phải làm sao? Thầy,” Nam sinh trong phòng vội vàng hỏi Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, nói: “Qua hai ngày nữa nhà trường sẽ tiến hành một đợt đại kiểm tra ký túc xá, các nữ sinh đã nói nhất định giữa trưa sẽ đến thăm ký túc xá nam một chút, dù sau thì trưa mai cũng có thời gian, các em hay đem quần áo của mình đi giặt đi, sau đó dọn sạch ký túc xá có được không?”

Trần Thiên Minh cười cười với mấy cậu bé này, xem ra, nữ sinh xinh đẹp có khả năng kích thích rất lớn với mấy cu này nha!

“Nhưng mà, thầy, chúng em không biết gấp chăn mền,” Nam cán sự nói. Mấy nam sinh của cũng đồng thời phụ họa theo.

“Thế này đi, giữa trưa ngày mai thầy gọi Tiểu Hồng cùng mấy bạn nữ nữa đến dạy các em gấp chăn mền, thế nào? Các em dùng đừng dọa người quá nhé!”

Trần Thiên Minh cố ý nói vậy, xem ra, hiện tại chỉ có thể dùng Tiểu Hồng để kích thích mấy cu này thôi.

“Tiểu Hồng?!” Mấy nam sinh kia nghe xong đều vô cùng kích động, ánh mắt cũng xenh lè như mắt mèo vậy.

“Đúng vậy, chính là lớp trưởng Tiểu Hồng của các em, không được sao? Vậy thì thôi đi, thầy gọi mấy nữ sinh khác đến vậy.”

Trần Thiên Minh đã thấy sự hưng phấn của mấy cu này, vì vậy cố ý nói thêm. Hắn xem ra mấy nam sinh này rất thích Tiểu Hồng, trong lòng cũng cảm thấy hơi bực rồi.

“Vậy…thầy, như vậy là được rồi, Tiểu Hồng chính là trạng nguyên của trường ta, bạn ấy dạy tất nhiên là tốt rồi, chúng em nhất định dụng tâm để học, gấp toàn bộ chăn mền của khối, không, là gấp toàn bộ chăn mền của cả thế giới cũng được.” Một nam sinh dáng vẻ mê gái hưng phấn kêu lên.

Hình như Tiểu Hồng chính là số một, có cô bé thì thiên hạ sẽ thái bình vậy.

“Được rồi, các em bây giờ bắt đầu giặt quần áo của mình đi, sau đó thì quét dọn, làm cho ký túc xá sạch đẹp vào, để nghênh đón những nữ sinh xinh đẹp của chúng ta đến thăm nào.” Trần Thiên Minh cười, nói.

“Đúng, chúng ta lập tức hành động nào.”

Những nam sinh này ào lên như ong vỡ tổ, chạy tới chạy lui, khiến bụi trong ký túc xá bay tung lên, cứ như là chiến trường vậy,

“Trời ạ, các em sao không vẩy chút nước lên.”

Trần Thiên Minh bịt mồm cùng mũi lại, hoàn cảnh thế này, không ô nhiễm chết thì chắc cũng bị bệnh chết mất.

“Đúng,” Một nam sinh vội chạy ra ban công, rồi “phác” một tiếng, có vẻ

là tiếng của đồ vậy gì đó. Sau đó thì tiếng của nam sinh khác vang lên:

“Mẹ ơi, cậu làm gì thế, tôi đang giặt quần áo mà?”

Trần Thiên Minh nghe ra đó chính là tiếng của nam sinh ba ngày chưa giặt quần áo.

“Đợi lát nữa tôi sẽ trả cậu, tôi lấy đi vẩy nước cho ký túc xá chút.”

Sau đó một lát, nam sinh vừa rồi vác theo nửa thùng nước vào phòng, sau đó liều mạng lấy tay vẩy nước.

“Cậu vẩy nước thì cứ vẩy, vẩy lên đầu mình làm gì?”

Một nam sinh khác đang quét thì bị vẩy nước lên đầu ướt hết, tức giận nói.

“Mà thôi, dù sao thì tối nay chúng ta cũng tắm rửa giặt đồ lại, ngày mai nghênh đón các mỹ nữ đến mà.”

“Được rồi, các em dọn dẹp đi, nhớ là tối hôm nay nhớ làm xong hết, thầy

đi đây.”

Trần Thiên Minh thấy đám trẻ bận rộn, ký túc xá nhỏ vậy mà mười hai cu chen nhau làm, hắn ở lại cũng chẳng giúp gì được.

“Hẹn gặp lại thầy.” Đám nam sinh cao hứng gào lên.

Xem ra, ngày mai phải kêu Tiểu Hồng cùng mấy nữ sinh đến xem ký túc xá nam một chút, giúp mấy cu này một tay. Trần Thiên Minh thầm nghĩ vậy.

--------------------

Tan học, Hoàng Lăng cố ý không về nhà, bởi vì nàng biết có người đang chờ nàng. Đó là một đám nhị thế tổ, một số ông chủ và con mấy quan chức, trước kia nàng thường xuyên theo chân bọn họ đi chơi, nhưng giờ nàng đã nghe lời Trần thiên Minh tới trường đi học, cho nên sẽ không đi với bọn họ nữa.

Nhưng khoảng thời gian này không biết là vì sao, mỗi ngày bọn họ đều tới tìm mình, ở cửa trường chờ rồi còn gọi cả điện thoại cho mình, cô bé cố ý về muộn chính là vì không muốn để bọn họ chờ.

Ra đến cả trường học, Hoàng Lăng không phát hiện ra ai, vì thế nàng nghĩ muốn về nhà. Từ lúc gặp Trần Thiên Minh, cô bé cảm thấy đi với đám kia thật nhàm chán, cô bé nghĩ chỉ cần một thời gian thôi, bọn họ sẽ tìm cô gái khác rồi cùng đi chơi.

“Tiểu Lăng Lăng, em quả thật ở trong trường không đi ra mà,”

Một thanh niên quần là áo lụa tầm hai mươi tuổi cười dâm dãng nói.

“Anh nhớ em quá à, em nhìn em xem, mới không thấy một đoạn thời gian thôi, thế mà em trông càng ngày càng đẹp, vóc dáng cũng càng tuyệt nha,”

Nói xong, hắn lại nhìn chằm chằm vào ngực Hoàng Lăng mà cười gian.

Hoàng Lăng phát hiện ra vẫn có ‘ruồi’ đang chờ mình, cô bé vội quay đầu

bỏ chạy. Nam nhân nhị thế tổ này tên gọi là Chu Kỳ, là con của cục trưởng cục công an, còn chưa thèm học xong trung học đã ra xã hội chơi bời, bởi vì quan hệ của cha già hắn, cho nên hoành hành bá đạo khắp nơi, làm xằng làm bậy, không ai dám quản hắn.

Đang lúc Hoàng Lăng muốn chạy, phía trước cô bé lại nhảy ra một người,

“Tiểu Lăng Lăng, em muốn đi đâu, để các ca ca lái xe đưa em đi, được rồi, em không có xe sao? Xe của em đâu?” Một tên thanh niên béo cười cười với Hoàng Lăng.

Đây là con trai của một tổng giám đốc, là huynh đệ với Chu Kỳ, bọn hắn vất vả lắm mới tóm được Hoàng Lăng, làm sao có thể cho cô bé chạy được?

“Đó là xe của nhà tôi, không phải của tôi” Hoàng Lăng nói.

Nhìn dáng vẻ đám này thì hình như là cố ý chờ mình, mà giờ tan học cũng qua gần một tiếng rồi, bọn hắn vẫn chờ ở đây, xem ra cũng rất có tính nhẫn nại nha.

“Muốn có xe còn không phải dễ sao? Nhà em có tiền như vậy, nếu nhà em không đưa tiền cho em mua, vậy thì đại ca mua cho em.” Chu Kỳ đừng ngoài nói với Hoàng Lăng.

Trước kia bọn họ thường đi chơi, chính là vì bọn chúng tưởng Hoàng Lăng là cô gái thích theo người có tiền, nhưng hiện giờ bọn họ mới biết, Hoàng Lăng dĩ nhiên lại là người thừa kế tương lại của tập đoàn Hoàng Thị.

Hơn nữa mấy ngày trước Chu Kỳ còn phát hiện Hoàng Lăng lớn lên càng lúc càng xinh đẹp, vóc dáng còn ngon lành hơn đám nữ nhân mà bọn chúng chơiđùa qua, cho nên Chu Kỳ mới coi trọng Hoàng Lăng.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa có tiền, nếu như có thể chơi cô ta, khiến cô ta theo mình, vậy thì tập đòan Hoàng Thị sau này là của mình rồi.

Hơn nữa, ý kiến này còn do cả cha già của Chu Kỳ nhét vào đầu hắn nữa, đó là sau khi hắn đem chuyện này nói cho cha mình, cha hắn cực lực tán thành, lại còn nói cho hắn một số chủ ý ‘tốt’ nữa, lại còn chỉ cách chơi như thế nào, cho dù xấu xa chút cũng không sao, trước tiên cứ nắm trong tay đã.

Sau này có tiền thì bao mười người tám người mỹ nữ bên ngoài cũng được. Hơn nữa Hoàng Lăng còn xinh đẹp như vậy, chuyện tốt thế có đốt cả trăm cái đèn lồng đi tìm cũng không thấy nha!

Cho nên, Chu Kỳ lập tức kêu thêm mấy thằng bạn vớ vẩn của hắn, chuẩn bị đi đến kéo Hoàng Lăng đi chơi, chỉ cần Hoàng Lăng đi với bọn nó đến quán bar chơi mà nói, chúng nó sẽ cho mê dược vào, vậy là sau đó ‘mê gian’ cô bé, khiến cô bé trở thành người của hắn, ha ha, vậy là gạo nấu thành cơm rồi.

Vì thế, mọi lần chúng đều chờ đến lúc Hoàng Lăng ra khỏi cổng trường, dù đợi đến hơn hai tiếng nhưng hắn vẫn biết là Hoàng Lăng trốn trong trường, nào ngờ những hôm đó Hoàng Lăng đều về sớm một tiết, hại chúng toi cơm. Nhưng hôm nay, chúng biết cô bé không về sớm, mà giờ tan học đã lâu, đám học sinh đi về hết, vậy mà vẫn chưa thấy cô bé ra.

Tất cả học sinh đều nói Hoàng Lăng không ở trong trường, nhưng Chu Kỳ không tin, bởi vì trong trường hắn có ‘cơ sở ngầm’, hắn biết trưa nay Hoàng Lăng có đi học.

Vì muốn sau này trở thành chủ tịch tập đoàn Hoàng Thị, Chu Kỳ quyết định liều mạng chờ đợi. Quả là ông trời không phụ lòng người xấu, rút cục bọn chúng cũng tóm được Hoàng Lăng.

“Tôi không cần các anh mua giúp, tôi còn nhỏ, không cần dùng xe.” Hoàng Lăng lắc đầu, nói.

Hiện giờ trong lòng cô bé rất vội, hiện giờ bọn chúng tóm được mình, nhất định sẽ không cho mình chạy. Làm sao bây giờ?

Trong lòng Hoàng Lăng đang tự hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK