Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thầy, ngày mai là cuối tuần, thầy đi chơi với em có được không?"

Hoàng Lăng khẩn khoản nói với Trần Thiên Minh ở trong phòng của nàng.

"Không được, ngày mai tôi có chuyện quan trọng phải làm" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

Trong thời gian này hắn thường xuyên ở cùng với Hoàng Lăng hắn phát hiện Hoàng Lăng rất quấn quít với hắn nhưng thực sự ở trường học cô nàng cũng không có đòi hỏi nào quá đáng nếu không bản thân hắn cũng không chịu được cô nàng.

"Thầy phải làm gì? Tại sao thầy không bảo vệ em? " Hoàng Lăng phản đối.

Trần Thiên Minh nhún vai, bàng quang nói: "Ngày mai tôi cùng A Quốc đổi nhiệm vụ. Tôi bảo vệ mẹ em, mấy người A Quốc tới bảo vệ em"

Vì Trần Thiên Minh muốn tới văn phòng của Hoàng Na để xem xét tình hình. Nếu phát hiện ra vấn đề gì hắn sẽ điều chỉnh lại.

Hoàng Lăng ngẩn người ra khi nghe nói ngày mai phải ở nhà, nàng cong môi nói:

"Em không ngồi nhà, buồm lắm. Hay thầy nói với mẹ em này mai thầy đưa em đi chơi, được không?"

"Không được, ngày mai em phải ở nhà học bài. Em thử xem kết quả học tập của em đi, có ra gì không? Nếu em không cố gắng, em sẽ không thể vào đại học được" Trần Thiên Minh trách cứ Hoàng Lăng.

"Cái gì? Gần đây em đã rất cố gắng, thầy không thấy kết quả học tập của em tiến bộ sao? Kết quả môn ngữ văn của em đã đạt trung bình rồi đó" Hoàng Lăng ấm ức nói.

Trần Thiên Minh nghĩ lại cũng thấy gần đây Hoàng Lăng đã rất cố gắng học tập dù kết quả học tập còn kém so với những học sinh khác nhưng so với chính bản thân Hoàng Lăng thì đó đã là tiến bộ rất lớn.

"Em có tiến bộ nhưng em còn kém xa so với Tiểu Hồng"

Trần Thiên Minh so sánh Hoàng Lăng với Tiểu Hồng.

"Tiểu Hồng, lại là Tiểu Hồng, thầy, sao ngày nào thầy cũng nói tới Tiểu Hồng vậy? Em biết Tiểu Hồng là bảo bối trong lòng thầy" Hoàng Lăng chua xót nói.

Mỗi khi nghe thấy Trần Thiên Minh nhắc tới Tiểu Hồng tâm trạng nàng vô cùng khó chịu. Nàng nghĩ rằng Tiểu Hồng chỉ có mỗi kết quả học tập hơn nàng, còn có cái gì hơn nàng chứ?

"Tiểu Hồng là trạng nguyên trung khảo. Em nên học tập bạn ấy. Em nói đi em là học sinh em không học tập thì em làm gì hả?" Trần Thiên Minh nói.

"Làm bạn gái của thầy" Hoàng Lăng thầm nghĩ nhưng nàng không nói ra.

"Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa. Thôi đi, mẹ em nói muốn gặp thầy, tối nay mẹ em muốn ra ngoài. Bây giờ thầy phải tới gặp mẹ em"

Trần Thiên Minh đứng lên nói với Hoàng Lăng đang ngồi ở trên giường.

"Thôi được rồi, thầy nhớ tối nay quay về phải hôn em. Tối hôm qua thầy đã không hôn em. Em muốn tối nay thầy quay về phải hôn em hai lần" Hoàng Lăng giơ ngón tay nói.

Từ hôm Trần Thiên Minh hôn Hoàng Lăng ngày nào nàng cũng muốn Trần

Thiên Minh hôn vào buổi tối.

"Hoàng Lăng, chúng ta không được như vậy" Trần Thiên Minh khó khăn nói.

"Hừ. Em mặc kệ nếu thầy không hôn em em sẽ nói cho mẹ em biết thầy khiếm nhã với em, lại còn vuốt ve em" Hoàng Lăng đỏ mặt nói.

Nàng chắc chắn không dám nói những lời này với mẹ nàng Hoàng Na. Nhưng nàng muốn dùng những lời này để đe dọa Trần Thiên Minh, để hắn phải nghe lời nàng.

Trần Thiên Minh nghe Hoàng Lăng nói thế hắn tức giận nói:

"Em, em sao thế hả? Em không nên bịa đặt"

Hoàng Lăng nói cái gì vậy chứ? Đáng ra phải nói cô bé khiếm nhã với hắn, cô bé vuốt ve hắn chứ? Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Nhưng nếu Hoàng Lăng nói như vậy chắc chắn sẽ có người tin tưởng nàng, liệu có ai tin một học sinh nữ như Hoàng Lăng khiếm nhã với thầy giáo của mình không? Tin tưởng thì chỉ là kẻ ngốc. Ôi, đúng là số mệnh!

Hoàng Lăng cười hì hì nói: "Em mặc kệ, người nào bảo thầy không nghe lời em. Em đã cư xử với thầy rất tốt rồi. Em cho thầy hôn em. Thầy có biết bên ngoài có bao nhiêu con trai theo em mà em không để ý tới không?" Hoàng Lăng càng nói càng tức.

Dường như nàng rất coi trọng Trần Thiên Minh, Trần Thiên Minh đã tu luyện mấy đời mới có phúc khí đó.

Trần Thiên Minh thầm nghĩ: 'Hừ, tôi mới không cần điều tốt đó, tôi thà em đi với người con trai khác cũng đừng quấn lấy tôi. Bây giờ chỉ riêng Tiểu Hồng thôi cũng làm tôi đau đầu rồi. Nếu như thêm một cô bé nghịch ngợm như quỷ nữa, thực sự sẽ rất phiền toái.

Nhưng Trần Thiên Minh không nói gì cả hắn xoay người rồi khỏi phòng Hoàng Lăng.

'Thầy, thầy phải nhớ tối nay. nếu tối nay thầy không lại đây hôn em, ngày mai em sẽ trừng phạt thầy thích đáng" Hoàng Lăng cao hứng nói với Trần Thiên Minh.

Ông trời ơi. Con gây nên tội gì mà ông rước cho con người thế này. Con chỉ tới bảo vệ người không để bị hại. Trần Thiên Minh vừa đi vừa nghĩ. Hắn đi tới trước cửa phòng Hoàng Na và gõ cửa.

"Vào đi" Bên trong truyền ra giọng nói của Hoàng Na.

Trần Thiên Minh đẩy cửa ra đi vào hắn thấy Hoàng Na đang ngồi trên ghế sa lông xem ti vi.

'Thiên Minh, đến rồi. Mau lại đây ngồi"

Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh đi vào, thân mật bảo hắn ngồi xuống bên cạnh mình.

Trần Thiên Minh ngồi đối diện với Hoàng Na nói: "Chị Na, buổi tối hôm nay có công việc xã giao gì? Mấy giờ xuất phát?"

Trần Thiên Minh cảm thấy hắn nên đi theo trong buổi tối hôm nay thì an toàn hơn. Hôm nay là thứ sáu, Hoàng Lăng không cần quay về trường học.

"Là thế này tối nay tôi phải tham dự một tiệc rượu của của liên minh thương mại. Tiệc rượu lần này có một số ông chủ các công ty hàng đầu của Z, một số quan chức chính phủ và các thương nhân khác cũng tham gia vì thế tôi muốn tham gia một chút" Hoàng Na nói với Trần Thiên Minh.

Bây giờ vì lo lắng về vấn đề an toàn nàng không muốn tham gia bất kỳ tiệc chiêu đãi nào nhưng tiệc rượu tối nay vô cùng quan trọng, ảnh hưởng tới công việc làm ăn sau này của nàng nên nàng phải đi.

"Vậy không có vấn đề gì. Tôi sẽ để A Quốc cùng Ngạn Thanh, Tiểu Chiêm ở lại bảo vệ Hoàng Lăng. Tôi và mấy người vệ sĩ của chị là đủ" Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Được. Cậu thử bộ véc trên sa lông xem có vừa không? Tôi không biết số đo của cậu chỉ mua phỏng chừng, không vừa thì có thể đổi lại"

Hoàng Na chỉ vào cái túi bên cạnh nói với Trần Thiên Minh.

"Tôi mặc complet? Trần Thiên Minh chỉ vào mũi mình, ngạc nhiên hỏi.

"Đúng vậy. Bộ véc này mua cho cậu. Cậu không mặc thử thì sao biết vừa hay không?" Hoàng Na cười nói.

"Tôi không thích mặc complet. Hơn nữa tôi cũng có complet. Chị Na, tôi cám ơn tâm ý của chị" Trần Thiên Minh lắc đầu nói.

Thời tiết bây giờ không hợp mặc complet, bản thân hắn cũng có. Hắn không muốn nhận bộ Hoàng Na mua cho hắn. Hắn biết một người phụ nữ mua quần áo cho đàn ông, ám chỉ điều không tầm thường chút nào vì thế hắn càng không thể nhận.

Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh không chịu nhận bộ véc vì thế nàng liền nói:

"Bộ véc này để cậu mặc tối nay, cứ coi như là vì công việc".

"Công việc đòi hỏi? Vệ sĩ của chị có mặc không?" Trần Thiên Minh hỏi. Hoàng Na không bao giờ bắt vệ sĩ của mình ăn mặc quần áo thống nhất như các siêu vệ sĩ trên ti vi, chỉ tổ thu hút ánh mắt của người khác.

"Không, vệ sĩ của tôi vẫn mặc trang phục bình thường" Hoàng Na lắc đầu nói.

"Vậy tại sao muốn tôi mặc?" Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi.

"Bởi vì hôm nay cậu đóng vai bạn trai của tôi đi dự tiệc. Nếu cậu không mặc véc, cậu sao có thể giống với bạn trai của tôi?"

Hoàng Na vừa nói vừa nhẹ nhàng bắt chéo chân trái lên trên chân phải, tà váy khẽ sao động làm Trần Thiên Minh nhìn thấy phần bắp đùi trắng muốt của nàng, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên.

"Tôi là bạn trai của chị?" Trần Thiên Minh ngẩn người.

Không phải chính mình là vệ sĩ sao? Tại sao bây giờ lại trở thành bạn trai?

Hoàng Na thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trần Thiên Minh liền giải thích: "Là thế này, tối nay có tiệc rượu người tham dự phải dẫn bạn trai, bạn gái tới dự. Bây giờ sắp tới giờ đi dự tiệc, tôi không còn thời gian tìm một bạn trai. Hơn nữa tìm bạn trai khác tôi cũng không an lòng. Nếu như trong tiệc rượu có người muốn gây bất lợi cho tôi, người bạn trai khác sẽ không bảo vệ được tôi

vì vậy tôi dứt khoát tìm một người bạn trai vừa có thể tham dự tiệc rượu vừa có thể bảo vệ được tôi, nhất cử lưỡng tiện mà".

Kỳ thật không phải Hoàng Na không tìm được bạn trai, vấn đề là nàng chỉ muốn Trần Thiên Minh làm bạn trai của nàng mà thôi. Nàng là một mỹ nữ chỉ cần ngoắc tay một cái đàn ông xếp hàng đầy chật. Ngay cả quần áo của Trần Thiên Minh nàng cũng đã chuẩn bị thì làm gì không có thời gian tìm bạn trai chứ? Nàng chỉ muốn mượn cơ hội này ở cùng với Trần Thiên Minh.

Mà Trần Thiên Minh không có thời gian suy nghĩ sâu xa như vậy. Hắn cảm thấy Hoàng Na nói cũng có lý.

Nếu ai đó ở tiệc rượu gây bất lợi với Hoàng Na, bản thân hắn lại đứng nhìn từ xa, vậy sẽ không bảo vệ được Hoàng Na. Nếu chính bản thân hắn ở ngay cạnh Hoàng Na, người khác muốn xuống tay với nàng cũng không dễ dàng gì.

"Thôi được, tôi quay về phòng thử bộ véc này xem có hợp không?"

Trần Thiên Minh gật đầu hắn đứng dậy cầm bộ véc trên sa lông định quay về phòng mình thay.

Nhìn mạc bộ véc toàn bằng tiếng Anh, Trần Thiên Minh thầm nghĩ đây là hàng nhập khẩu, không biết bao nhiêu tiền?

Hoàng Na thấy Trần Thiên Minh định đi liền nói: "Thiên Minh, cậu đang tính toán cái gì thế hả? Cậu thay ngay trong phòng tắm của tôi không được à?"

"Thay trong phòng tắm của chị hả? Có tiện không?" Trần Thiên Minh suy nghĩ rồi nói.

Dù sao đây cũng là phòng ngủ của Hoàng Na. Bản thân hắn thay quần áo ở đây có vẻ không hay lắm.

"Đúng vậy, cậu cứ thay ở đây đi. Đi đi lại lại tốn thời gian. Cậu vào trong thay đi để tôi còn xem có vừa với cậu không?" Hoàng Na cười nói.

Trong lòng nàng thực sự không bài xích Trần Thiên Minh, căn phòng tắm đó rất nhiều năm chưa từng có người đàn ông nào bước vào.

Trần Thiên Minh thấy Hoàng Na cố ý nói như thế hắn đành cầm bộ véc đi vào trong phòng tắm.

Khi đóng cửa phòng tắm lại, Trần Thiên Minh ngây người bởi hắn phát hiện bên phải phòng tắm, trên giá quần áo có treo quần áo của phụ nữ vừa tắm rửa. Có quần áo dài, quần áo cả quần áo lót, một cái áo nịt ngực, Trần Thiên Minh đoán là của Hoàng Na.

Trong nhà này phòng nào cũng có phòng tắm riêng, còn ai chạy tới đây tắm rửa chứ? Nghĩ vậy Trần Thiên Minh tiến tới gần cẩn thận xem xét. Cái áo nịt đó màu đen, cái hình tròn trịa ở giữa chính là để bao lấy nhũ hoa của Hoàng Na.

Oa, ngực cũng lớn thật, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Kích thước ngực Hoàng Na cũng tương đương với của Phạm Văn Đình, có khi của Hoàng Na còn lớn hơn một chút. Hoàng Na và Phạm Văn Đình cả hai dường như đều có một loại mỵ lực trời sinh thế nhưng Hoàng Na là người có tiền, trang phục cũng mang lại một cảm giác quý phái.

Quần chíp của nàng lại khác xa so với nịt ngực, kích cỡ chỉ bằng nửa so với nịt ngực.

Trần Thiên Minh dâm đãng nghĩ :' M..., cái nịt cỡ to thế mà cái quần lót lại nhỏ thế, không biết có thể che được bãi cỏ mượt mà bên dưới không nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK