Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Ma ôm ngực, hắn thở hổn hển chạy về nơi ở của Ma Vương, bởi vì lúc này đã là nửa đêm, hắn phải gọi cửa một lúc mới có người ra mở. Khi hắn vừa vào cửa thì đã liều mạng kêu lớn: “Đã xảy ra chuyện, đã xảy ra chuyện, Ma Vương sư huynh, người nhanh lên chút đi.”

Chỉ trong chốc lát, đã có người báo Ma Vương đã tới. Ma Vương vừa vào, nhìn thấy quần trên người Lôi Ma như vậy, khỏe miệng còn có vết máu, hắn biết ngay Lôi Ma đã gặp chuyện, chắc chắn đám thuộc phiện đã có biến rồi.

Lôi Ma thấy Ma Vương đi xuống, hắn sốt ruột nói: “Ma Vương sư huynh, có một đám người lạ đánh lén kho hàng, đặc biệt có một thằng võ công rất cao cường, nó đánh em trọng thương, sau đó may là em dùng đến bom khói để chạy được, về báo tin với anh.” Lôi Ma nói xong, hắn lại còn hộc ra một ngụm máu tươi, xem ra, hắn bị Trần Thiên Minh đánh không nhẹ.

“Vậy, đám thuốc phiện ra sao?” Ma Vương quan tâm hỏi, đây mới là vấn đề hắn quan tâm nhất, còn về phần kho hàng còn người sống không thì hắn đếch quan tâm.

“Em không biết, có lẽ là không, vì em bị đánh trọng thương, nhưng người đó càng không cần phải nói, mẹ kiếp, người này võ công thật sự rất cao.” Lôi Ma oán hận nói.

Ma Vương không nói gì cả, chỉ thấy hắn cầm điện thoại lên gọi một cuộc, “Phong Ma, mày cùng Vân Ma mang theo một đám thủ hạ đến ngay kho hàng xem có thể mang thuốc phiện về không?” Nói xong, hắn phất tay cúp máy, nói với Lôi Ma: “Tao đã gọi cho Phong Ma và vân mà, có hai đứa nó đi, hẳn là có thể đối phó, còn mày thì kể lại mọi chuyện cho tao.”

Vì thế, Lôi Ma lại bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Ma Vương.

“Một đám người đeo mặt nạ?” Ma Vương thầm nói, “Không nghĩ đến giờ thành phố M lại có nhiều cao thủ như vậy!” Bởi vì Ma Vương biết, có thể đánh Lôi Ma thành cái dạng này, võ công người này không đơn giản, ở thành phố M cũng không tìm được mấy người, nhưng mà tối hôm nay lại xuatá hiện, hơn nữa còn đeo mặt nạ, không biết là ai?

“Thấy hắn tuổi không lớn, hơn nữa lúc cùng em giao thủ, cũng không biết hắn dùng võ công gì, cả giác vô cùng kỳ lạ, em chưa từng gặp qua.” Lôi Ma nói. “Sư huynh, em vô dụng, không canh giữ được đám thuốc phiện.” Lôi Ma vẫn liên mồm kêu Ma Vương là sư huynh, điều này là hắn kích thích tình huynh đệ trong Ma Vương, như vậy Ma Vương sẽ không phạt hắn quá nặng.

Ma Vương suy nghĩ một lúc, sau đó lại nhìn dáng vẻ trọng thương của Lôi Ma, lúc này mới thở dài nói: “Việc này cùng không thể toàn bộ trách mày, người tới võ công quá cao, đến mày còn bị đánh thành trọng thương.” Ma Vương nghĩ đến Lôi Ma là sư đệ hắnm hơn nữa, hiện mình đang cần người, thôi thì quên đi vậy.

“Sư huynh, chờ em hồi phục, nhất định sẽ đi tìm thằng ôn kia báo thù.”

Lôi Ma oán giận nói, nghĩ đến mình bị đánh thảm như thế này, mà còn không biết là ai đánh. “Đừng nói nữa, để tao xem thương thế của mày chút.” Ma Vương đi đến trước mặt Lôi Ma, bắt mạch cho hắn. Một lát sau, Ma Vương sợ hãi than: “Nội lực thật mạnh, cho dù là Phong Ma và Vân Ma gặp hắn, không biết cũng có phải là đối thủ hay không.”

“Cái gì, người này lợi hãi như vậy sao?” Lôi Ma cả kinh, kêu lớn, nghe thấy Ma Vương nói như vậy, hắn thấy có thể chạy về đã là vạn hạnh rồi.

“Đúng vậy, tao từ trên thương thế của mày mà nhìn, người này nội lực rất mạnh. Cái khác không nói, để tao trước tiên chữa thương cho mày đã.” Ma Vương nói xong, liền lấy tay đặt trên Mạch Môn của Lôi Ma, bắt đầu giúp hắn trị thương.

Không bao lâu, Ma Vương nhẹ nhàng thu tay về, “Lôi Ma, tao mới trị được một chút thương thế cho mày, chẳng qua, mày vẫn cần tiếp tục vận công điều dưỡng thêm 1 tháng mới có thể khỏi hẳn.”

Bởi vì Ma Vương không muốn phí nhiều công lực trên người Lôi Ma, hắn chỉ giúp Lôi Ma điều chỉnh lại chút kinh mạch mà thôi, còn lại thì để Lôi Ma tự đi mà chữa.

“Cám ơn sư huynh,” Lôi Ma cả kích nói. Ma Vương chẳng những không trách hắn, hơn nữa còn giúp hắn trị thương, điều này làm hắn vô cùng cảm động.

“Được rồi, mày đi nghỉ trước đi,” Ma Vương phất tay với Lôi Ma, nói.

“Vậy em đi trước,” Lôi Ma cúi chào Ma Vương, sau đó lên lầu.

“Ding ding ding,” Điện thoại của Ma Vương vang lên.

“Ồ, Phong Ma sao? Chuyện gì vây?” Ma Vương thấy điện thoại là Phong Ma, vì thế hắn trực tiếp hỏi. “Ma Vương, bên trong kho hàng đã bị giết hết, thuốc phiện cũng đa bị đốt.” Phong Ma nói.

“Cái gì, thuốc phiện bị đốt?” Ma Vương cực kỳ hoảng sợ, tin này khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, nếu là đám người cảnh sát, vậy thì không có khả năng đem đốt chứ? Đám đêm nay tập kích kho hàng, rút cuộc là có ý gì? Không cần thuốc phiện, lại không vì danh lợi, điều này làm Ma Vương suy nghĩ rất lâi. Chẳng lẽ lại có những kẻ ngu ngốc thay trời hành đạo, muốn làm sứ giả hắc ám?

“Đúng vậy, tòan bộ bị đốt, hơn nữa còn đốt ngay ở cửa kho, không lưu lại chút nào.” Phong Ma nói.

“Vậy bọn mày quay về đi, hơn nữa cố tra xét một chút, xem rútc cục đám mặt nạ này lai lịch ra sao, sau khi tìm được, ta muốn giết chết bọn nó.”

Ma Vương đau lòng nói. Nếu như đám thuốc phiện này bị cảnh sát bắt được, hắn còn có thể nghĩ biện pháp cướp về, nhưng hiện giờ bị đốt, như vậy tương đương với số tiền đó cũng tiêu rồi.

“Em biết.” Phong Ma nói xong thì cúp máy.

Ma Vương nhìn ra ngoài cửa sổ mà trong lòng rất tức giận, nhưng mà hắn không biết trút giận lên người nào, Thái Đông Phong thì bị hắn sai về huyện J, hơn nữa, lấy công lực hiện giờ của Thái Đông Phong căn bản không phải đối thủ của kẻ kia. Mà Lôi Ma là sư đệ hắn, cũng đã xuất toàn lực nhưng vẫn bị đánh trọng thương. Muốn phát tiết chỉ có thế phát lên những kẻ tập kích hôm nay. Nghĩ đến đây, Ma Vương cắn răng óan hận, thầm hạ quyết tâm tìm đám người đêm nay báo thù.

--------------------------------------

Hôm nay là thứ 7, là ngày Trần Thiên Minh thấy vô cùng cao hứng, bởi vì Thái Đông Phong không có ở thành phố M, thế nên đám Lâm Quốc đã rút người theo dõi về, cho nên Trần Thiên Minh cũng không cần đến công ty nữa, nơi đó đã có bọn Lâm Quốc. Hắn hiện giờ đang chờ Thái Đông Phong quay lại thành phố M, sau đó thì tìm Thái Đông Phong báo thù.

Nhưng mà đó không phải là điều khiến hắn cao hứng nhất, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là Tiểu Trữ hôm nay sẽ làm cơm cho hắn, vì thế, từ sáng sớm, hắn đã chạy xe đến nhà Tiểu Trữ. Sau đó hắn lại đưa Tiểu Trữ đi chờ, mua một số thực phẩm, để Tiểu Trữ làm.

“Thiên Minh, anh mua nhiều thức ăn như vậy, em sợ là trưa nay không làm được hết.” Tiểu Trữ ở trên xe oán giận nói với Trần Thiên Minh, vừa rồi trong siêu thị nàng đã nói quá nhiều thức ăn rồi, nhưng mà hắn vẫn cứ mua, hình như là không quan tâm đến tiền vậy.

“Không sao đâu, em làm được bao nhiêu thì làm, anh cũng không muốn em làm hết.” Trần Thiên Minh cười nói, dù sao hôm nay cũng là ăn cơm uyên ương, không ăn nhiều một chút, chẳng phải là có lỗi với chính mình sao?

“Nhưng mà em nói trước, em làm được bao nhiêu thì làm, hơn nữa có ăn được hay không, anh không đựơc trách đấy!” Tiểu Trữ nghiêm mặt nói với Trần Thiên Minh.

“Không trách, không trách, anh sao dám trách em chứ? Em có cho anh 100 lá gan, anh cũng không dám trách em.” Trần Thiên Minh liều mạng lắc đầu, lấy lòng Tiểu Trữ.

Đi đến dưới lầu, Trần Thiên Minh dừng xe lại, sau đó cùng Tiểu Trữ lên nhà, lúc bọn họ vừa mới lên lầu hai, Lương Thi Mạn cũng vừa vặn đi ra. “Chị Thi Mạn, là chị!” Tiểu Trữ thấy Lương Thi Mạn, nàng cao hứng kêu lên.

“Tiểu Trữ, em sao lại ở chỗ này?” Lương Thi Mạn trông thấy Tiểu Trữ, nàng cũng kỳ quái hỏi.

“Em đến nhà một bằng hữu chơi.” Tiểu Trữ nhìn thoáng qua Trần Thiên Minh, đỏ mặt nói. Hiện tại nàng đang cùng Trần Thiên Minh mang theo mấy túi thức ăn, tình cảnh như vậy tất nhiên là người ta thấy nàng và Trần Thiên Minh không chỉ đơn giản là bằng hữu rồi.

“À,” Lương Thi Mạn nhìn qua Trần Thiên Minh một chút, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Trữ đang đỏ mặt, gật đầu nói.

“Hai người quen nhau sao?” Trần Thiên Minh hỏi.

“Đúng vậy, chị Thi Mạn là đồng nghiệp ở quán bar của em.” Tiểu Trữ vừa cười vừa nói.

Trần Thiên Minh vừa nghe xong liền thấy mình có chút hồ đồ, chính mình tại sao lại quên chứ? Tiểu Trữ bây giờ đang làm cùng quán bar với Lương Thi Mạn, vì thế phải quen nhau rồi. “Chào cô, tôi là Trần Thiên Minh.”

Trần Thiên Minh cố ý đưa tay ra, làm ra vẻ giờ mới gặp Lương Thi Mạn.

“Chào anh, tôi là Lương Thi Mạn,” Lương Thi Mạn thấy Trần Thiên Minh như vậy, nàng cũng đành đưa tay ra, bắt tay hắn, sau đó thì vội vàng rút tay lại.

“Chị Thi Mạn, hôm nay em làm bếp, chị lát nữa qua ăn cơm được không? Dù sao thức ăn cũng mua nhiều, em còn đang buồn làm sao ăn hết đây?” Tiểu Trữ vừa nói vừa trừng mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó nói với Lương Thi Mạn.

“Không được, Tiểu Trữ, hai người ăn đi.” Lương Thi Mạn liếc mặt nhìn Trần Thiên Minh một cái, xấu hổ nói. Buổi tối mới phải đi làm ở quán bar, ban ngày nàng cũng rảnh, nhưng mà đây là thế giới của hai người bọn họ, nàng xen vào để làm gì chứ?

“Chị Thi Mạn, chị không cần khách khí, chị ở quán bar đối tốt với em như vậy, em còn chưa biết báo đáp thế nào? Vừa may, hôm nay em xuống bếp, đến lúc ăn cơm chị qua là được, Thiên Minh, anh nói đúng không?” Tiểu Trữ cố ý khiến Trần Thiên Minh tỏ thái độ.

“Đúng, Thi Mạn, cô cứ qua đây ăn cùng Tiểu Trữ đi.” Trần Thiên Minh thấy Tiểu Trữ nói vậy, không còn cách nào khác đánh nói. Chỉ là đáng tiếc, hắn hôm nay đã chuẩn bị thế giới riêng của hai người, muốn ăn cơm uyên ương. Ôi, đáng tiếc là người tính không bằng trời tính!

“Vậy, được rồi!” Lương Thi Mạn thấy cả Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ đều nói vậy, nàng đành gật đầu.

“Chị Thi Mạn, chị bận cứ đi trước, đến lúc ăn cơm em sẽ để Thiên Minh đi gọi chị.” Tiểu Trữ nghe thấy Lương Thi Mạn đồng ý thì cao hứng nói.

“Được rồi,” Lương Thi Mạn gật đầu, sau đó đi xuống lầu.

Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ vào bếp, đặt thức ăn trên tay xuống, Tiểu Trữ bắt đầu nhìn qua đám dụng cụ trong nhà bếp của Trần Thiên Minh, nàng cao hứng nói: “Thiên Minh, không ngờ phòng bếp của anh nhiều dụng cụ đến vậy.”

“Ha ha, đây là chị của anh mua, nàng thỉnh thoảng đến đây nấu cơm.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

“Xem ra, mạng của anh rất tốt nha, có người nấu cơm cho ăn.” Tiểu Trữ thể hiện vẻ xem thường với Trần Thiên Minh, sau đó nói đùa.

“Đương nhiên rồi, nếu như em thường xuyên làm cơm cho anh ăn, như vậy mạng anh đúng là rất tốt.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa lấy lòng nàng.

“Đi chết đi, người nào thường xuyên nấu cơm cho anh ăn chứ?” Tiểu Trữ cố ra vẻ tức giận với Trần Thiên Minh, kỳ thật thì trong lòng nàng lại thấy rất ngọt ngào.

“Ôi, xem ra là mạng anh không tốt rồi.” Trần Thiên Minh thở dài một hơi, lắc đầu nói. “Tiểu Trữ, em có muốn anh giúp gì không?” Trần Thiên Minh len lén nhìn qua bộ ngực đầy đặn của Tiểu Trữ, nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK