Trần Thiên Minh nghe thấy có người gọi hắn “Thiên Minh ca ca.” Ngạc nhiên mà ngẩng đầu, chỉ thấy một cô bé thật xinh đẹp đáng yêu đang nhìn hắn cười tủm tỉm. Cô gái kia đúng là tiểu ma nữ Chung Oánh.
“Là em? Tiểu Oánh, sao em lại tới đây?” Trần Thiên Minh ngạc nhiên hỏi, Chung Oánh không phải học tiểu học sao? Tại sao lại chạy tới trường mình, nàng vì sao lại tới đây nhỉ?
“Tiểu Hạ ca ca mang em tới.” Chung Oánh cao hứng mà chỉ vào tài xế Tiểu Hạ ở phía sau, nói.
“Vậy em tới nơi này làm gì? Em không phải đi học sao?” Trần Thiên Minh hỏi Chung Oánh.
Chung Oánh vừa đánh giá phòng làm việc vừa nói: “Em buồn chán mà, ngày hôm qua chúng em đã thi cử xong hết rồi, cấp sáu chúng em đã nghỉ không cần phải đi học. Em không thấy anh tới nhà thăm em. Cho nên, em bảo Tiểu Hạ ca ca mang em đến, nếu như không phải là Tiểu Hạ ca ca giúp em hỏi thăm, chắc là còn chưa tìm được ra nơi này đâu!” Chung Oánh vẻ mặt đắc ý.
“Em tới đây làm gì?” Trần Thiên Minh không biết tại sao, từ sau khi đi đến nhà Chung Oánh, dường như thật sự có chút sợ hãi nàng. Nói xong, hắn oán giận mà nhìn thoáng qua Tiểu Hạ.
“Tôi cũng không cách nào. Tôi đi ra ngoài một lúc.” Tiểu Hạ xấu hổ mà nói với Trần Thiên Minh. Hắn nói xong vội vàng chạy ra ngoài. Xem ra, hắn đối với tiểu ma nữ không có cách nào, dưới sự áp chế của nàng, không thể làm gì hơn là mang nàng tới đây tìm mình.
“Thiên Minh ca ca, tại sao anh không tặng cho em bộ đồ thể thao hiệu Li Ning vậy, có phải là đã quên không có mua cho em?” Chung Oánh giảo hoạt mà nhỏ giọng nói với Trần Thiên Minh. Xem ra, nàng tìm tới Trần Thiên Minh chính là để nói về việc này.
“Anh, trong khoảng thời gian này anh không rảnh rỗi, cho nên đã quên.” Trần Thiên Minh toát mồ hôi, bản thân mình tại sao lại quên chuyện này, bi thảm rồi.
“Hừ!” Chung Oánh trừng mắt liếc nhìn Trần Thiên Minh, vẻ mặt tức giận.
“ Thiên Minh, muội muội của anh tới hả?” Ở một bên Lý Hân Di nhìn thấy một cô bé gọi Trần Thiên Minh là “Thiên Minh ca ca.” Ngạc Nhiên mà hỏi thăm.
“Là con gái một vị đại ca của anh, tên là Chung Oánh.” Trần Thiên Minh vội vàng quay đầu nói với Lý Hân Di: “ Tiểu Oánh, đây là cô giáo Lý Hân Di của trường anh.”
Chung Oánh nhìn thấy Lý Hân Di ân cần tươi cười, vội vàng chạy đên trước mặt Lý Hân Di, nói với nàng: “Hân Di tỷ tỷ, chị thật xinh đẹp! Em còn chưa từng gặp tỷ tỷ nào xinh đẹp như chị đó?”
Lý Hân Di vừa nghe Chung Oánh khen mình xinh đẹp, trong lòng cao hứng, nàng vừa cười vừa nói: “Tiểu Oánh, em cũng rất xinh đẹp, nói chuyện lại ngọt ngào, nhất định là một đứa bé ngoan.”
“Hân Di tỷ tỷ, sau này em thường xuyên tới nơi này vui chơi, được không?” Chung Oánh chạy đến trước mặt Lý Hân Di, kéo cánh tay của nàng mà năn nỉ.
“Được chứ, tại sao lại không được?” Lý Hân Di gật đầu nói.
“Em sợ có người không hoan nghênh em tới a?” Chung Oánh vừa nói vừa liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, dường như người nọ chính là Trần Thiên Minh.
“ Làm gì có chuyện đó, tiểu Oánh, nơi này lúc nào cũng chào đón em tới.” Nhìn bộ dạng đáng yêu của Chung Oánh, Lý Hân Di nhẹ nhàng ôm nàng vào ngực, thương yêu mà nói.
“Vậy thì tốt quá, nếu có người không mong em đến, em sẽ nói cho Hân Di tỷ tỷ. Anh biết không? Thiên Minh ca ca.” Chung Oánh nói xong, liền liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh.
“Anh, anh biết, nơi này làm gì có người nào không hoan nghênh em tới cơ chứ?” Trần Thiên Minh cười khổ mà nói. Vừa rồi tiểu ma nữ bảo mình không tặng quà cho nàng, liền vô cùng tức giận, bây giờ mỉm cười ngọt ngào như vậy, chắc chắn là có một âm mưu. Trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm cảnh giác.
“Không có là được rồi. Còn điều này nữa, không được nói cho ba em biết là em tới nơi này, biết không?” Chung Oánh cảnh cáo Trần Thiên Minh.
“Được rồi.” Trần Thiên Minh không thể làm gì khác ngoài gật đầu.
“Hân Di tỷ tỷ, chị thật là xinh đẹp mà, lúc chị rảnh rỗi mang em đi thăm thú trường học này một chút được không?” Tiểu ma nữ nhìn Lý Hân Di giảo hoạt cười, nhẹ nhàng mà lay động Lý Hân Di.
“Cảm ơn tiểu Oánh. Nhưng mà bây giờ chị còn phải đi họp. Em bảo Thiên Minh ca ca giờ đang rảnh rỗi mang em đi dạo chơi nha!” Lý Hân Di nói xong liền đứng lên, cầm lấy túi xách, cùng mọi người chào hỏi, sau đó đi ra ngoài.
“Thiên Minh ca ca, hình như anh rất nghe lời Hân Di tỷ tỷ, có phải là anh thích người ta không?” Chung Oánh còn nhỏ tuổi mà rất tinh quái, nhìn theo Lý Hân Di nghịch ngơm mà nói.
“Không, không phải đâu, tại sao em lại nói như vậy?” Trần Thiên Minh vội vàng lắc đầu không dám thừa nhận. Tiểu ma nữ này chuyện gì cũng có thể làm ra, nếu như nói cho nàng biết, thì lúc đó phải cho nàng biết toàn bộ. Nếu không, nàng sẽ dùng điều này uy hiếp mình, bắt mình phải mua một lễ vật gì đó cho nàng.
“Không phải ư? Anh nhìn lại anh xem, mặt đã đỏ lên rồi.” Chung Oánh chỉ vào mặt Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.
“Em được lắm, dám giễu cợt Thiên Minh ca ca, anh không giáo huấn em thì không thể được.” Nói xong, Trần Thiên Minh đưa tay lên, làm ra vẻ muốn đánh Chung Oánh.
“Hừ, anh đánh trúng em rồi hãy nói nha!” Chung Oánh dường như có chút khinh thường mà liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái.
“Sao cơ? Dám xem thường anh?” Trần Thiên Minh nhìn thấy vẻ mặt Chung Oánh, chắc đang nghĩ lực đánh của mình sẽ không tụ lại được, chân khí bản thân bây giờ đã có thể có thể tụ khí, công lực đã khôi phục, mà tiểu nha đầu xấu xa kia lại bảo mình không thể đánh trúng nàng?
“Vậy anh đánh thử xem.” Chung Oánh lại xảo quyệt mà cười.
Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh nói vậy, cũng bị khơi dậy ý nghĩ muốn đánh Chung Oánh, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên, hướng về cánh tay Chung Oánh đánh tới.
Nhưng mà, không biết Chung Oánh đã tránh né như thế nào, dường như nàng nhẹ nhàng động chân một cái, thân thể nhẹ nhàn lóe lên, liền tránh được tay Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh thấy mình không đánh trúng, còn tưởng rằng chưa đủ lực. Vì vậy hắn vận thêm công lực, phi nhanh tới đánh lên người Chung Oánh, hắn thầm nghĩ chỉ điểm tới là dùng, chạm vào Chung Oánh sẽ thu tay lại, không tổn thương tới nàng.
Nhưng hai chân Chung Oánh vừa động, thân thể hơi nghiêm về phía trước, Trần Thiên Minh lại thất bại. Chỉ thấy nàng ngoảnh đầu lại, nhìn Trần Thiên Minh cười, nói: “Thiên Minh ca ca, đánh không trúng em, em xem anh còn có thể khoác lác nữa không! Hi hi!”
“Em… em cũng học võ công?” Trần Thiên Minh cảm thấy mê muội, đã đánh như vậy mà Chung Oánh vẫn có thể tránh né. Cho nên, hắn tất nhiên sẽ nghĩ tới việc Chung Hướng Lượng dạy nàng học võ công.
“Võ công nào? Thiên Minh ca ca, anh biết ư? Anh dạy em đi .” Chung Oánh vừa nghe Trần Thiên Minh nói đến “võ công”, hưng phấn mà dừng cước bộ của mình lại, sau đó chạy đến bên người Trần Thiên Minh, lôi kéo cánh tay hắn năn nỉ.
“Anh… anh làm sao biết võ công cơ chứ?” Trần Thiên Minh nhìn vẻ mặt Chung Oánh dường như là không phải giả bộ. Cho nên hắn vội vàng lắc đầu nói. Hươn Ba Công của mình không phải ai cũng có thể học. Hơn nữa, cũng không thích hợp với Chung Oánh. Mà Chung Hướng Lượng võ công cao cường, nếu muốn dạy thì hắn đã dạy rồi. Chính hắn cũng không muốn dạy Chung Oánh, mình mà thò tay vào vậy lại càng không tốt. Nghĩ tới đây, hắn tiếp tục giả bộ không biết mà lắc đầu.
Chung Oánh nghe Trần Thiên Minh nói vậy dường như có chút thất vọng: “Thiên Minh ca ca, đến lúc nào thì anh tặng quà cho em vậy?”
“Sẽ tặng, sẽ tặng mà, lúc nào rảnh rỗi sẽ anh đưa em đi.” Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút, hay là hôm nào đó phải nhanh chóng đi mua cho nàng. Nếu không, nàng lại chạy tới tìm mình cũng không biết sẽ gây ra những chuyện gì nữa.
“Anh không được gạt em, nếu không… Hắc hắc!” Chung Oánh đột nhiên thay đổi sắc mặt, nở một nụ cười cực kỳ quỷ dị.
“Anh sẽ không lừa gạt em.” Trần Thiên Minh cũng quay đầu lại mỉm cười, đột nhiên xoa đầu: “Ai da, tý nữa thì anh quên, anh phải đi xem tiết mục hóa trang diễn tập dạ hội thất nhất (1) .” Trần Thiên Minh nhìn đồng hồ, hét to một tiếng.
“Thiên Minh ca ca, lễ diễn tập nào cơ?” Chung Oánh ngạc nhiên hỏi Trần Thiên Minh .
“Trường anh chuẩn bị tổ chức một buổi dạ hội thất nhất, bây giờ có một cô giáo cùng với học sinh đang diễn tập, vừa rồi anh nói chuyện với em thì quên mất, bây giờ anh đi tới xem một chút đã, tiểu Oánh em cũng nên về đi thôi!” Trần Thiên Minh nghĩ đây là cơ hội tốt để đuổi tiểu ma nữ về nhà.
“Cô giáo cùng học sinh hóa trang diễn tập tiết mục? Hay quá, chúng ta nhanh đến xem. Dù sao bây giờ về nhà cũng còn quá sớm.” Chung Oánh vừa nghe Trần Thiên Minh nói rằng đi xem tiết mục hóa trang diễn tập, mi phượng bay múa, hết sức hưng phấn mà kêu lên.
“Cái gì? Em cũng muốn đi?” Trần Thiên Minh đau đầu rồi, bản thân mình tại sao lại ngu như vậy, tại sao lại nói cho nàng biết nhỉ? Tại sao mình lại quên mất nàng là một người thích náo nhiệt đây? Ôi, thật sự là không có việc gì cũng rước phiền toái vào thân.
“Đúng vậy, nhanh đưa em đi.” Chung Oánh cao hứng lắc lắc cánh tay Trần Thiên Minh.
“Không được, em mau trở về, em là một con quỷ nghịch ngợm, chắc sẽ phá phách.” Trần Thiên Minh lắc đầu không chịu.
“Em không về, em mặc kệ, anh đi đến đâu, em theo đến đó.” Chung Oánh quỷ quyệt tinh ranh này đã nhìn ra Trần Thiên Minh đang rất vội vàng muốn đi xem tiết mục hóa trang diễn tập. Cho nên, nàng không sợ hắn có thể cùng nàng kỳ kèo.
Trần Thiên Minh nghe Chung Oánh nói như vậy, đành phải chịu. Mình không mang nàng theo, nàng đi theo mình, không cho mình đi. Hắn xem lại thời gian, Hà Đào bên kia đã bắt đầu rồi, đành vậy, để cho nàng đi thôi : “Được rồi, cho em đi, nhưng mà em phải ngoan ngoãn nghe lời, không được quấy rối.”
“Không thành vấn đề. Nhưng mà, Trần Thiên Minh ca ca, có lúc nào em không ngoan đâu?” Chung Oánh phản đối hỏi một câu .
“Đến lúc đó hãy tính, bây giờ còn chưa phát hiện ra, dù sao em nghe lời là được.” Trần Thiên Minh vừa nhìn lại thời gian, không thể tiếp tục cùng tiểu ma nữ này tranh cãi mãi, phải đi thôi. Vì vậy, hắn mang theo Chung Oánh đi về phía thao trường của trường học.
Tới thao trường đã thấy Hà Đào cùng các học sinh đang sắp xếp luyện tập.
“Hà Đào, thật xấu hổ, anh có chút việc nên đến chậm.” Trần Thiên Minh xấu hổ nói.
Hà Đào liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, tức giận nói: “Tại sao lại là anh tới, Lý thư ký đâu? Tại sao nàng không đến?” Hà Đào lộ ra biểu tình tất cả những điều này là do Trần Thiên Minh giờ trò kỳ quái.
“Hân Di đi họp, nàng nhờ anh tới xem xét.” Trần Thiên Minh nói.
Hà Đào nghe thấy Trần Thiên Minh gọi Lý Hân Di là “Hân Di”, mày khẽ nhíu lại, nói : “Anh tới xem thì xem đi.”
“Tỷ tỷ, chị thật là xinh đẹp !” Chung Oánh ở bên cạnh giống như phát hiện ra tân đại lục, cao hứng chạy tới bên cạnh Hà Đào mà kêu lên.
“Em là… ?” Hà Đào nghi hoặc nhìn Chung Oánh mà hỏi thăm.
“Em tên là Chung Oánh, là Thiên Minh ca ca mang em tới xem mọi người diễn tập.” Chung Oánh nhìn Hà Đào mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng xinh đẹp đáng yêu, giống như thiên sứ tươi cười rực rỡ.
“Ồ, cô bé là con con gái một người bạn của anh, hôm nay tới đây thăm anh cho nên thuân tiện theo anh tới đây xem mọi người diễn tập.” Trần Thiên Minh thấy Hà Đào đang nhìn mình, vội vàng giải thích. Nhưng mà, hắn nghe lời Chung Oánh nói với Hà Đào, hình như mình đã nghe qua ở đâu đó.
“Tiểu Oánh, đây là cô giáo Hà Đào của trường anh.” Trần Thiên Minh nói với Chung Oánh.
“Tiểu Oánh, em cũng rất xinh đẹp và đáng yêu nha!” Dường như Hà Đào đối với Chung Oánh cũng rất có hảo cảm, đem Chung Oánh kéo tới bên người, hài lòng nói.”
“Hà tỷ tỷ, sau này em có thể gọi chị như vậy không? Em rất thích chị.” Chung Oánh nói.
“Tất nhiên là có thể rồi.” Hà Đào vừa cười vừa nói.
“Tỷ tỷ, chị thật là tốt. Vì vậy, em có một việc nhất định phải nói với chị. Nhưng mà , chị không được nói cho người khác đó.” Chung Oánh vừa thấp giọng nói vừa liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh, sau đó kéo Hà Đào đi tới một bên.
(1)Thất thất: thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc.