Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi tối, Trần Thiên Minh ngồi luyện công bên cạnh Kính Tây Thi, đột nhiên hắn hơi nhíu mày, nói với Trương Ngạn Thanh:

“Có người tới.”

Đám Trương Ngạn Thanh nghe thấy có người tới, toàn bộ đều đứng lên, khẩn trương nhìn ra cửa lớn. Hôm nay là buổi tối thứ tư, bời vì đám ăn trộm sau khi bị giáo huấn lần trước, nhưng đám khác cũng không dám ra tay, vì thế lần này có người dám tới, chắc hẳn là chúng không sợ rồi.

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, một nữ nhân mặc trang phục cảnh sát đi vào, Trần Thiên Minh vừa nhìn tới, thì ra là Dương Quế Nguyệt. Trời ạ, bị nàng làm phát hoảng rồi.

“Là tôi, mọi người đừng khẩn trương.”

Dương Quế Nguyệt tiến vào, vì không muốn phiền toái, thế nên nàng lên tiếng trước.

“Dương Quế Nguyệt, cô tới thì gọi điện thoại trước đi có được không? Canh ba nửa đêm rồi, tôi còn tưởng là hồ ly tinh đi câu dẫn nam nhân chứ?”

Trần Thiên Minh thấy Dương Quế Nguyệt tiến vào, hắn tức giận lắm, trễ thế này rồi, nàng còn qua đây làm gì, muốn dọa người thì cũng đừng đến vào lúc này chứ.

Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh khẩn trương như vậy, nàng vừa cười vừa nói:

“Trần Thiên Minh, anh đừng có làm chuyện vô ích như vậy được không? Mới có một người tiến vào đã sợ như vậy rồi, tôi chỉ đến nhìn qua một chút, xem anh có lười biếng không thôi?”

Trần Thiên Minh liếc mặt khinh thường nhìn Dương Quế Nguyệt, hắn tức giận nói:

“Tôi là người lười biếng sao? Cô nghe người xấu nào nói tôi lười biếng? Dương Quế Nguyệt.”

Cô nàng Dương Quế Nguyệt này đã đến dọa người còn chưa thèm nói, nếu mà nàng ta canh ở đây mỗi đêm xem, mỗi ngày minh đều giả làm đạo tặc đến thăm, xem nàng ta có biến thành thần kinh không?

“Trần Thiên Minh, anh còn nói tôi xấu, tôi liều mạng với ah đó.”

Dương Quế Nguyệt càng nói càng tức, nàng vốn là đóa hoa của sở cảnh sát, có biết bao người nịnh nọt theo đuổi, thế mà Trần Thiên Minh hắn cứ liên

tục nói nàng xấu thì làm sao nàng không nổi trận lôi đình chứ?

“Dù sao cô xấu hay không tôi không biết, nhưng mà mỹ nữ người ta mỗi người đều xinh đẹp mê người, phong tư thiên thiên vạn vạn, cô nhìn mình xem, chỗ lớn thì không lớn, chỗ cần nhỏ không nhỏ, cô tự nói xem, có chỗ nào mà không xấu đây?”

Trần Thiên Minh vừa nói vừa nhìn thoáng qua bộ ngực căng tròn của Dương Quế Nguyệt, trào phùng nói.

“Trần Thiên Minh, tôi hôm nay không cho anh chút thương tích thì không được rồi, tôi không ra tay anh lại không biết thế nào là lợi hại?”

Dương Quế Nguyệt vừa nói vừa xoa nắm tay, oán hận trừng mắt nhìn Trần

Thiên Minh, giống như là muốn đánh Trần Thiên Minh một trận nhừ tử vậy.

“Cô đừng có làm bậy.” Trần Thiên Minh đột nhiên biến sắc, lớn tiếng nói:

“Có người tới, mọi người chú ý.”

Dương Quế Nguyệt vừa nghe Trần Thiên Minh nói vậy, nàng tưởng Trần Thiên Minh nói dối lừa nàng, thế nên tức giận nói:

“Trần Thiên Minh, anh không cần gạt tôi, tôi hôm nay không giáo huấn anh, tôi không nuốt được cục tức này.”

Nghĩ tới hôm trước Trần Thiên Minh chế nhạo nàng trước mặt bao người, khí tức của nàng không tiêu được.

Phương Thúy Ngọc cùng Diệp Đại Vĩ và Phong Vân nhị ma dẫn theo sáu cao

thủ nữa của Ma môn len lén tiến vào phòng triển lãm. Diệp Đại Vĩ nhỏ giọng hỏi Phương Thúy Ngọc:

“Thúy Ngọc sư tỷ, phía trước có hai xe cảnh sát, hơn nữa còn có hai cảnh sát đang đứng.”

Chỉ thấy Phương Thúy Ngọc và Diệp Đại Vĩ rút hai thanh tiểu đao sắc bén từ bên bắp chân ra, sau đó lén lại gần hai người cảnh sát, cổ tay khẽ nhoáng lên, sau đó chỉ thấy ‘Hự’ một tiếng, đầu hai cảnh sát nghẹo qua, trên cổ bắn ra một đạo máu tươi, hai người gục xuống chết luôn.

Phương Thúy Ngọc vung tay với phía sau, Phong Vân nhị ma và đám cao thủ

ma môn đều tiến lên, trên người cả đám đều mặc quần áo màu đen che mặt, căn bản là không nhìn được ra họ là ai.

“Thật đó, không tin cô xem.”

Trần Thiên Minh lui lại sau hai bước, thân hình của những người kia đều rất nhanh, xem ra toàn là cao thủ, trong lòng Trần Thiên Minh cũng cả kinh, xem ra đêm nay phải khổ chiến rồi.

Dương Quế Nguyệt vốn muốn mắng Trần Thiên Minh, nhưng mà nhìn thấy vẻ

mặt của hắn, mà hơn nữa dáng vẻ đám thủ hạ của Trần Thiên Minh cũng như

lâm đại địch, vì thế nàng vội quay đầu, lúc này chỉ thấy có mười người đang bịt mặt, có hai người vóc dáng nhỏ gầy hơn một chút, có vẻ là phụ nữ.

Kỳ thật Dương Quế Nguyệt cũng nhìn đúng phân nửa, hai người nhỏ gầy này một là Phương thúy Nguyệt, còn một là…là Diệp Đại Vĩ. Bởi vì Diệp Đại Vĩ sau khi luyện Quỳ Hoa bảo điển, thân hình có biến hóa rất lớn, cho nên Diệp Đại Vĩ giờ nam không ra nam, nữ không ra nữ.

“Các ngươi là ai? Không sợ bị bắt về đồn sao?”

Dương Quế Nguyệt theo thói quen nghề nghiệp, nàng chỉ vào đám người Phương thuý Ngọc mà nói.

“Nói nhãm, bọn chúng tất nhiên là đến trộm Kính Tây Thi, không thì đến nói chuyện phiếm với cô hả?”

Trần Thiên Minh tức giận trừng mắt nhìn Dương Quế Nguyệt.

“Các ngươi đều phải chết, giống như cảnh sát bên ngoài vậy.” Phương thùy Ngọc cười rất âm hiểm.

Bên Trần Thiên Minh chỉ có năm người, còn bên ả thì có tới mười người, căn cứ theo Ma Vương an bài, ả ta, Diệp Đại Vĩ và Phong Vân nhị ma đối phó Trần Thiên Minh, còn sau tên ma môn khác thì đối phó đám người còn lại, có lẽ là chẳng bao lâu sẽ giết sạch.

“Đến đi, có bản lãnh thì cứ thử xem.” Trần Thiên Minh cười lạnh,

Xem ra đám gia hỏa này toàn là bọn giết người không nháy mắt, mình không cần hạ thủ lưu tình.

“Các huynh đệ, bọn chúng đã giết cảnh sát bên ngoài, không cần phải lưu tình làm gì.” Trần Thiên Minh nói xong, hắn vận nội lực, chuẩn bị ứng chiến.

“Lên” Phương Thúy Ngọc lạnh lùng lên tiếng, bời vì đã có an bài trước, bốn người đánh Trần Thiên Minh, vì thế, ả cùng ba người Diệp Đại Vĩ phi tới Trần Thiên Minh. Đám ma môn khác thì đánh với đám Trương Ngạn Thanh.

Hiện giờ, đám bốn người Phương Thúy Ngọc đối phó Trần Thiên Minh, hai tên ma môn đánh Trương Ngạn Thanh, một tên đánh Tiểu Tô, một với Ngô Tổ

Kiệt, còn một tất nhiên là đánh Dương Quế Nguyệt.

Trần Thiên Minh chỉ cảm thấy bốn đạo cường phong đánh về phía mình, chân khí rất cường đại, nếu để hắn đối phó hết cả bốn đạo, hắn có chút cố hết sức, đây là lần đầu tiên hắn gặp khó khăn sau khi luyện thành võ công. Trong lòng Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

Mà kỳ thật Trần Thiên Minh cũng không biết, bốn người Phương Thúy Ngọc công lực đã cực kỳ mạnh mẽ, mỗi một người so ra đều cao hơn Lôi Ma, cho nên Trần Thiên Minh đối phó mới thấy cố hết sức.

Nhất thời, Phương Thúy Ngọc đã công kích Trần Thiên Minh vài chiêu, bên cạnh nhất thời hình thành kính khí cường đại, trong khí lưu còn lóe lên bạch quang, đồng loạt đánh tới Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh cắn răng, vận bốn đạo chân khí toàn thân lên gồm Thiên khí, Địa khí, Huyết khí và Hương khí(chân khí của Hương Ba Công) nghênh đón với bốn đạo chân khí của bốn người Phương Thúy Ngọc.

“Ầm” một tiếng, bốn đạo chân khí của Trần Thiên Minh va chạm mạnh mẽ với chân khí của đám Phương Thúy Ngọc.

Nhưng mà, bời vì chân khí trong cơ thể Trần Thiên Minh chia làm bốn đạo, vì thế không thể mạnh mẽ bằng chân khí toàn thân của đám Phương thuý Ngọc, thế nên, Trần Thiên Minh bị chân khí bốn người đánh lui mấy bước.

“Ha ha, tiểu tử này đánh không lại hợp kích của bốn người chúng ta, chỉ cần chúng ta công thêm vài chiêu nữa, hắn chắc chắn sẽ bị đánh ngã thôi.” Vân Ma hưng phấn kêu lên.

Quả nhiên là Ma Vương đoán không sai, lấy hợp lực của bốn người chúng có thể đánh chết được Trần Thiên Minh.

Trong lòng Diệp Đại Vĩ lại càng mừng thầm, chỉ cần bọn chúng tiếp tục công tới Trần Thiên Minh, không lâu Trần Thiên Minh sẽ bị đả thương, lấy lực lượng của bốn người, thiên hạ ai địch nổi chứ.

Chẳng qua, Diệp Đại Vĩ thấy hiện giờ cũng chưa phải lúc, cho nên, hắn sợ Trần Thiên Minh nhân ra, nên vẫn chưa lên tiếng.

Đám Trương Ngạn Thanh ở bên cạnh thấy Trần Thiên Minh ở bên cạnh bị bốn

người đánh lui mấy bước, trong lòng rất nóng nảy, vì thế, hắn nói với Tiểu Tô:

“Tiểu Tô, cậu giúp tôi ngăn hai người, tôi qua giúp lão đại.”

Nói xong, hắn đánh ra một chiêu Phi Độ Hỗn Giang, rồi phi thân một cái cao đến hai mét, sau đó dùng hai chưởng du đấu với hai cao thủ ma môn.

Hai người ma môn kia mặc dù võ công không yếu, nhưng mà sao sánh được

với cao thủ như Trương Ngạn Thanh, vì thế vẫn có khoảng cách, cho nên, bọn chúng đánh với Trương Ngạn Thanh rất khổ.

Chẳng qua chúng vẫn dùng du đấu, không đánh lại được Trương Ngạn Thanh, nhưng mà ít nhất cũng chặn được. Chỉ cần đám Phương Thúy Ngọc giết được Trần Thiên Minh, lúc đó quay lại có thể giết chết Trương Ngạn Thanh rồi. Vì thế đám cao thủ ma môn đều rất cố gắng.

Nhưng mà, dưới hai chưởng mạnh mẽ của Trương Ngạn Thanh, hai tên ma môn chỉ có thể bảo tòan tính mạng, chúng vội vàng phi ngược lại, tránh công

kích của Trương Ngạn Thanh.

Trương Ngạn Thanh thấy hai tên bị đánh lui, hắn vội xoay người phi thần đến bên Trần Thiên Minh. Hắn vận toàn thân công lực lên, đánh một chiêu về phía sau lưng Vân Ma.

Thấy có người đánh lén phía sau mình, Vân Ma vội vàng dồn nội lực đánh

một chưởng ra.

“Ầm” một tiếng, chưởng lực của Trương Ngạn Thanh và Vân Ma giao nhau, nhưng vì nội lực Vân Ma mạnh hơn, vì thế Trương ngạn Thành bị đánh lùi. Nhưng Trương Ngạn Thanh cũng không vì công lực Vân Ma thâm hậu mà chịu từ bỏ, hắn lại vội vận công lực mạnh mẽ nhất công kích Vân Ma.

Hắn thấy bốn tên cao thủ kia bắt đầu vây đánh Trần Thiên Minh, nếu như mình không giải vây cho Trần Thiên Minh, vậy thì hậu quả rất phiền, đến lúc đó không cần nói đến chuyện Trần Thiên Minh bị giết, mà cả bọn họ cũng sẽ bị giết.

Hơn nữa, hắn theo Trần Thiên Minh lâu như vậy rồi, trong lòng luôn luôn muốn đi theo Trần Thiên Minh, vì thế sao có thể để người khác làm thương tổn Trần Thiên Minh được.

Vân Ma trong lòng cả kinh, lão không nghĩ nơi này còn có cao thủ, mặc dù là công lực Trương Ngạn Thanh không cao hơn lão, nhưng mà cũng không kém quá xa, lão muốn thắng cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Nhưng mà Vân Ma không có cách nào cả, Trương Ngạn Thanh cứ quấn lấy lão, mà lão cũng không thể không quan tâm đến Trương Ngạn Thanh mà cứ công kích Trần Thiên Minh được.

Mà hai tên cao thủ ma môn vốn vây công Trương Ngạn Thanh lúc này cũng đã bay tới, bọn chúng nghĩ muốn quấn lấy Trương Ngạn Thanh, không để Trương Ngạn Thanh ảnh hưởng đến việc công kích của bốn người Phương Thúy Ngọc.

Nhưng mà Tiểu Tô ở bên cạnh làm sao để chúng thực hiện mưu kế được, vì thế Tiểu Tô dùng một quyền đánh lui tên vốn vây mình, sau đó phi thân đến quấn lấy hai tên cao thủ ma môn kia, đánh ra một chiêu Hỗn Long Xuất Hải.

Mặc dù là mấy người này võ công rất cao, nhưng mà Tiểu Tô vẫn cắn răng đánh tới, lấy một đánh một hay là một đánh hai Tiểu Tô đều làm được dễ dàng, nhưng mà hiện giờ lại là một đối ba vì thế Tiểu Tô phải cố hết sức.

Không phải, mà là Tiểu Tô giờ không cố thêm được cũng phải cố, chí có quấn lấy ba tên này, Trương Ngạn Thanh mới có thể qua giúp Trần Thiên Minh. Thời gian đánh càng dài, bọn họ càng có lợi, vì lúc đó cảnh sát sẽ tới.

Lúc này, vốn sáu huynh đệ đang ẩn thân ở bên cạnh cũng vác đao xông ra.

Ban đầu vốn Trần Thiên Minh thấy võ công của bọn họ không cao, sợ bọn họ ra mặt, vậy sẽ bị giết như đám cảnh sát bên ngòai, cho nên mới kêu bọn họ ẩn thân hỗ trợ.

Nhưng mà, bọn họ hiện giờ thấy đối thủ của Trần Thiên Minh quá mạnh mẽ, Trần Thiên Minh càng đánh càng không ổn. Thế nên, bọn họ cũng không quan tâm đến mạng mình, vác đao vọt đến giúp Trần Thiên Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK