Mục lục
[Dịch] Lưu Manh Lão Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thiên Minh đang luyện công. Tối ngày hôm qua, khi nghe được Liễu Sanh Lương Tử nói như vậy, hắn liền gọi điện thoại đến đại sứ quán chứng thật một số chuyện. Hắn biết rất nhanh nữa sẽ có một cuộc ác chiến. Cho nên tối ngày hôm qua hắn một mực luyện công để khôi phục nội lực của mình. Đang luyện công thì hắn nghe có người ngoài cửa đi vào. Hắn mở mắt ra nhìn, người tới là Liễu Sanh Lương Tử. Hiện tại Liễu Sanh Lương Tử mặc một bộ váy lộ ra vẻ xinh đẹp đoan trang, trước ngực cao cao nhô lên, cùng hai cái chân thon dài làm cho cổ họng Trần Thiên Minh có chút nóng rực. Nơi đó của hắn cũng có chút phản ứng. "Lão bà, tại sao tối ngày hôm qua em đi mất, làm hại người ta một mình trong phòng a!" Trần Thiên Minh u oán như một tiểu tức phụ, làm như địa phương đó không được thỏa mãn nói. Liễu Sanh Lương Tử nghiêm nghị nói "Thiên Minh, có khả năng anh đã nói đúng về chuyện này, theo tình báo của chúng ta thì mấy ngày này Tá Đằng gia tộc có chút khác thường. Đặc biệt là sau khi Tỉnh Điền gia tộc bị diệt, bọn họ chính thức tiếp thu rất nhiều sản nghiệp của Tỉnh Điền gia tộc sản nghiệp." "Có phải bọn hắn chiếm còn nhiều hơn chúng ta hay không." Trần Thiên Minh hỏi. Ngày hôm qua Liễu Sanh gia tộc đắc thẳng những tưởng sẽ chiếm được tất cả sản nghiệp của Tỉnh Điền gia tộc, nhưng không ngờ những sản nghiệp ngầm đều do Tá Đằng gia tộc chiếm lấy. "Đúng, em cũng điều tra qua Tùng Tỉnh. Hắn là một cao thủ dụng độc, thân phận trước kia không rõ. Hiện tại có thể ở trong Tá Đằng gia tộc." Liễu Sanh Lương Tử nói. Trần Thiên Minh suy nghĩ một chút nói "Lương Tử, bắt đầu từ bây giờ các ngươi phải gia tăng đề phòng Tá Đằng gia tộc. Có thể họ sẽ tập kích các ngươi trong hai ngày nữa." Liễu Sanh Lương Tử nói "Cái này em đã nghĩ qua, hiện tại em cũng đã cho thủ hạ đề phòng. Chỉ là người của chúng ta không nhiều lắm còn hơn một trăm người, hơn nữa hai ngày này chúng ta chiêu dụ khắp nơi chỉ được hơn hai trăm người. Nói như vậy, em sợ chúng ta không ngăn cản nổi Tá Đằng gia tộc." "Hiện tại các ngươi có hơn hai trăm người?" Ánh mắt Trần Thiên Minh đột nhiên sáng ngời. "Đúng, bởi vì Liễu Sanh gia tộc ít người nên trong khoảng thời gian này chúng ta một mực chiêu binh mãi mã. Kể từ khi chúng ta đánh bại Tỉnh Điền gia tộc thì những Ninja trước kia còn đang do dự đã gia nhập Liễu Sanh gia tộc chúng ta. Bất quá những người này có thực lực cao, độ trung thành của bọn họ độ cũng tạm được." Liễu Sanh Lương Tử lo lắng nói."Bất quá lần này chúng ta ở ngoài sáng, người ta ở trong tối. Em sợ đấu không lại bọn hắn." "Có hơn hai trăm người còn này cũng có thể thủ được. Lương Tử, em đem những người này giao cho anh. Bắt đầu từ bây giờ để anh chịu trách nhiệm phòng thủ nơi này." Trần Thiên Minh nói với Liễu Sanh Lương Tử. Liễu Sanh Lương Tử lo lắng nói "Thiên Minh, thương thế của anh có tốt hay không? Nội lực khôi phục được đến đâu rồi?" "Anh không có vấn đề nữa. Cho dù làm cái kia với em cũng có thể đươc, không tin chúng ta thử một chút nha." Trần Thiên Minh mập mờ cười nói với Liễu Sanh Lương Tử. "Anh già rồi mà không đứng đắn. Hừ, anh cứ như vậy thì em sẽ không để ý tới anh nữa." Liễu Sanh Lương Tử hờn dỗi liếc Trần Thiên Minh một cái. "Lương Tử, anh không giỡn nữa. Em lo chuyện của em đi, đem chuyện phòng thủ nơi này giao cho anh." Trần Thiên Minh nói. "Được rồi, em đi gọi Điền Cát đến tìm anh." Liễu Sanh Lương Tử nói xong liền hôn Trần Thiên Minh một cái rồi đi ra ngoài. Trần Thiên Minh thấy Liễu Sanh Lương Tử đi xong. Hắn cầm lấy điện thoại di động của mình gọi một cú điện thoại nhỏ giọng nói. —— Lúc bóng đêm phủ xuống, Trần Thiên Minh liền mang theo Lâm Quốc, Trương Ngạn Thanh, Tiểu Tô, Ngô Tổ Kiệt cùng Chiêm Ỷ, còn có ba mươi mấy Ninja của Liễu Sanh gia tộc bắt đầu tuần tra. "Lão Đại, ngươi nói Tá Đằng gia tộc có tới hay không?" Trương Ngạn Thanh đi cạnh Trần Thiên Minh nhỏ giọng hỏi. "Ta làm sao biết được. Nếu không ngươi đi hỏi Tá Đằng Dương Nhất đi, hỏi hắn khuya hôm nay có tới hay không?" Trần Thiên Minh mắng Trương Ngạn Thanh. Lúc trước Tỉnh Điền gia tộc ở ngoài sáng, bọn họ muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó. Nhưng bây giờ là người ta ở trong tối, người ta muốn chơi như thế nào thì sẽ chơi như thế đó. Cảm giác này hoàn toàn không giống nhau. "Ha hả, chuyện tình này rất vinh quang a. Hay là lão đại ngươi đi hỏi, ta ở phía sau ngươi đánh trợ thủ là được." Trương Ngạn Thanh sờ cái đầu nói. Lâm Quốc phía sau nói "Hiện tại cũng hơn mười một giờ rồi. Cũng có thể người Tá Đằng gia tộc không tới." Trần Thiên Minh nói "Không đến cũng tốt, bọn họ càng đến chậm thì Liễu Sanh gia tộc lại càng dễ dàng mở rộng, phục hồi thực lực như cũ. Đến lúc đó Tá Đằng gia tộc muốn động thủ với Liễu Sanh gia tộc sẽ rất khó khăn. Nhưng mà Tá Đằng Dương Nhất ... không ngu như vậy. Hắn sẽ không chờ đến lúc đó mới tới, hai ngày này bọn họ nhất định sẽ tới. Bằng không Tá Đằng gia tộc cũng không phải là người đứng phía sau mọi chuyện." "Không phải là tốt nhất. Chúng ta càng khỏi phải lo lắng." Một Ninja của Liễu Sanh gia tộc xen vào nói."Người của chúng ta ít như vậy, sợ không trụ được người Tá Đằng gia tộc." "Các ngươi sợ cái gì? Không phải là có ta ở đây sao?" Trần Thiên Minh tự tin nói. Những tên Ninja kia của Liễu Sanh gia tộc vội nói “Đúng vậy, đúng vậy, có Trần tiên sinh ở chung một chỗ là vận khí của chúng ta. Ngày đó Trần tiên sinh thật là lợi hại, đem bọn Đạo Chân đánh cho hoa rơi nước chảy. Trần tiên sinh ngươi là thần tượng của chúng ta. Chờ chuyện này trôi qua, tiên sinh hãy giúp ta ký tên lưu niệm." "Các ngươi nhất định muốn ta ký tên sao?" Trần Thiên Minh không biết phải làm sao. Mình mới đánh hai trận đã trở thành thần tượng của bọn hắn, thậm chí có một ít nữ Ninja chạy tới bên cạnh hắn nữa. Nếu như đây không phải là địa bàn của Liễu Sanh Lương Tử thì Trần Thiên Minh đã động tâm. "Đó là đương nhiên. Trần tiên sinh, ngươi có điều không biết. Những Ninja chúng ta chỉ sùng bái cường giả. Ngươi là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời. Chúng ta rất kính ngưỡng ngươi." Một người trong đám Ninja của Liễu Sanh gia tộc sùng bái nói văng nước miếng với Trần Thiên Minh. Trương Ngạn Thanh nhìn thấy mình cũng có chút cơ hội. Hắn vội chạy tới nói "Các ngươi có muốn chữ ký của ta hay không? Đêm hôm đó, ta cũng rất anh dũng. Một mình ta đánh mấy người Ninja của Tỉnh Điền gia tộc, còn đánh bọn họ đến hoa rơi lá rụng" Trương Ngạn Thanh nhìn đám Ninja bên cạnh liền thở dài một tiếng. Khuya hôm nay tổ tuần tra đội tại sao không có nữ Ninja vậy? Ai… thật sự là không có thiên lý mà. Thông Bình nhìn Trương Ngạn Thanh nói"Trương đại ca, đêm hôm đó huynh cũng rất anh dũng, bất quá võ công của huynh còn kém xa so với Trần tiên sinh, Trần tiên sinh là một người đánh mười mấy người." Trương Ngạn Thanh không phục nói "Võ công của ta cũng cao a. Chỉ kém lão đại một chút mà thôi." "Nhưng võ công của ngươi không cao hơn tiểu thư hoặc là Trinh Tử" Thông Bình nói. "Ngươi…" Trương Ngạn Thanh không nói gì nữa. Người ta muốn tìm người có võ công cao nhất ký tên. Xem ra mình đã uổng phí tâm cơ rồi. Trần Thiên Minh xoay người lại nói với bọn họ "Tốt lắm, các ngươi đừng nói nữa. Hiện giờ là thời điểm thích hợp để địch nhân có thể tập kích, phải lo đề phòng cẩn thận." "Bây giờ thời điểm thích hợp sao?" Trương Ngạn Thanh và Thông Bình liếc nhìn nhau không dám nói thêm nữa. Tùng Tỉnh mang theo hai trăm nhân mã từ tường rào bay vào. Vốn bọn họ muốn học theo cách Trần Thiên Minh, phóng hỏa phòng bếp, nhưng bị Tá Đằng Dương Nhất mắng một trận. Hắn nói hiện tại người Tá Đằng gia tộc nhiều không cần phải phóng hỏa, ngược lại phải ám sát một số người Liễu Sanh gia tộc để giảm bớt nhân thủ bọn họ. Để sau đó có thể xa luân chiến với những cao thủ của Liễu Sanh gia tộc. "Tùng Tỉnh đại nhân. Phía trước hình như có ánh lửa, có thể là đội tuần tra của Liễu Sanh gia tộc." Một Ninja Tá Đằng gia tộc dò thăm tin tức xong, lập tức báo cáo Tùng Tỉnh. Tùng Tỉnh hỏi "Phía trước có bao nhiêu người?" "Không nhiều lắm. Hình như chỉ có ba, bốn mươi người." Ninja đó nói. "Tốt lắm ngươi mang 50 người âm thầm đánh lén bọn chúng. Chúng ta sẽ len lén tiếp ứng các ngươi. Tín hiệu của chúng ta là tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng. Khi nghe được chúng ta liền tiếp ứng các ngươi." Tùng Tỉnh rất có lòng tin với việc đánh lén này. Liễu Sanh gia tộc chỉ có ba trăm người, bọn họ có hơn một ngàn người, Liễu Sanh gia tộc chỉ có thể bị bọn họ làm thịt thôi. Trần Thiên Minh đang mang người đi tuần tra đột nhiên hiện một đội mười mấy người tuần tra phía trước."Thông Bình hỏi ám hiệu." Trần Thiên Minh đẩy Thông Bình đến những Ninja đó. "Người nào?" Thông Bình lớn tiếng kêu lên. "Các ngươi không thấy sao? Chúng ta là người mình, tiểu thư bảo chúng ta tới đây tiếp ứng các ngươi." Bên kia vang lên trả lời. "Khẩu hiệu thiên linh linh địa linh linh" Thông Bình tiếp tục hỏi. Đây là khẩu hiệu được bàn vào khuya hôm nay, vì không muốn để cho người khác giả mạo nên Trần Thiên Minh suy nghĩ một biện pháp, khuya hôm nay chỉ nhận khẩu hiệu không nhận người, đảm bảo không để cho người khác giả mạo vào. Nửa đêm canh ba, nếu để cho người xấu giả dạng làm người tốt thì sẽ là một chuyện tình đáng sợ. Câu khẩu hiệu tiếp theo chính là "Cái gì cũng không linh" Nếu đối phương nói đúng thì là người của mình. Bởi vì Liễu Sanh Lương Tử chiêu dụ thêm hơn một trăm người vào. Những người đó cũng là người xa lạ, mọi người không quen thuộc nhau lắm, nên mới dùng khẩu hiệu này để nhận biết. "Cái gì cũng không linh" Một Đầu Mục của Tá Đằng gia tộc trả lời, ám hiệu này đã được nội gián trong Liễu Sanh gia tộc nói cho bọn hắn biết. Cho nên bọn Ninja của Tá Đằng gia tộc rất có lòng tin ở lần tập kích này. Nghĩ tới đây, các Ninja của Tá Đằng gia tộc âm thầm cao hứng, liền đi tới bọn Trần Thiên Minh, chỉ cần đi tới phía sau của bọn hắn thì sẽ bắt đầu động thủ. Đoán chừng những người này chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ giết chết. Hiện tại là đêm tối như mực, dù đưa bàn tay lên cũng không thấy được năm ngón tay, mặc dù cầm đèn pin nhưng chỉ cần không chiếu vào mặt của mình thì bọn họ cũng không nhận ra được. Cho dù nhận ra thì thế nào. Ninja Đầu Mục của Tá Đằng gia tộc ám hiệu cho mọi người biết, lúc đi qua phía sau bọn hắn thì lập tức ra tay động thủ. "Lão đại, hôm nay tại sao không có trăng sáng?" Trương Ngạn Thanh vừa đi vừa hỏi Trần Thiên Minh. Trần Thiên Minh nháy mắt Trương Ngạn Thanh nói "Ngươi hỏi ta thì ta hỏi ai? Nếu không, ngươi đi tới hỏi lão thiên một chút đi!" Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK