“Đúng vậy, tôi muốn mặc quần… tôi muốn mặc quần...” Trần Thiên Minh nhìn thằng em đang ủ rũ, cúi đầu xấu hổ nói. Hắn cũng vội vàng tìm cái quần của mình rồi sau đó mặc vào.
Bây giờ hắn và Lương Thi Mạn đều dính đầy bùn đất, bẩn ê hề, xem ra trước phải về tắm rửa, rồi đi bệnh viện khám một chút, nếu không sẽ làm trò cười cho người ta mất.
“Cô theo tôi về khách sạn, tắm rửa thay quần áo, rồi đi bệnh viện kiểm tra một chút.” Trần Thiên Minh nhìn Lương Thi Mạn nói, hắn vốn không quen biết Lương Thi Mạn, lúc này cả hai đều bị hại ở chung với nhau, quan tâm tới nhau,giúp nhau vượt qua khó khăn.
“Ừm.” Lương Thi Mạn gật gật đầu với Trần Thiên Minh, trải qua chuyện vừa rồi, nàng sinh ra một loại cảm giác tin tưởng Trần Thiên Minh.
“Gừm.” Âm thanh của một chiếc xe từ xa đang đến gần, một chiếc xe du lịch chạy tới rất nhanh.
Xe tới trước mặt hai người rồi dừng lại, trong xe nhảy ra hai người, Lâm Quốc cùng Trương Ngạn Thanh.
Lâm Quốc lập tức vọt tới trước mặt Trần Thiên Minh, khẩn trương kêu lên: “Lão đại, anh thế nào? Không có chuyện gì chứ?”
“Đi, lập tức quay về khách sạn, nơi đây không thể ở lâu, lên xe rồi nói sau.” Trần Thiên Minh phất tay với bọn Lâm Quốc, sau đó dìu Lương Thi Mạn lên xe du lịch. Nếu như bọn Thái Đông Phong quay trở lại, võ công của mình thì mất hết, bọn Lâm Quốc căn bản không phải đối thủ của Thái đông Phong, vì vậy hắn muốn thật nhanh rời khỏi nơi này.
“Lão Đại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Lâm Quốc trên xe lo lắng hỏi Trần Thiên Minh, đặc biệt nhìn thấy Trần Thiên Minh cùng Lương Thi Mạn quần áo không chỉnh tề, hắn lại càng khó hiểu.
Trần Thiên Minh dừng một chút, kể lại đơn giản quá trình bị Thái Đông Phong hại đơn, đương nhiên chuyện hắn cùng Lương Thi Mạn tự cứu lẫn nhau thì hắn bỏ qua.
“Con mẹ nó, thì ra là thằng khốn kiếp kia, lão đại thế mà anh từng coi hắn là huynh đệ.” Lâm Quốc vừa nghe chuyện Trần Thiên Minh bị Thái Đông Phong hại, lớn tiếng mắng Thái Đông Phong là đồ khốn kiếp.
“Lão đại, chúng ta có nên báo cảnh sát hay không?” Trương Ngạn Thanh ở bên cạnh hỏi Trần Thiên Minh.
“Không được báo cảnh sát, tình cảnh của ta cùng hiện giờ Lương tiểu thư, chúng ta báo với ai? Ai tin? Không có nhân chứng, kiện Thái Đông Phong hại chúng ta căn bản không có chứng cớ, chỉ bằng lời nói của chúng ta cảnh sát sẽ tin sao? Hơn nữa bố của Thái Đông Phong là phó thị trưởng, đến lúc đó hắn lật mặt kiện chúng ta vu cáo, không khéo chúng ta lại phải ngồi tù!” Trần Thiên Minh nói.
Ở bên cạnh Lương Thi Mạn cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy, Thái Đông Phong hạng người này chuyện gì cũng dám làm, hơn nữa chúng ta không có chứng cớ đi kiện hắn, Thái Đông Phong quen biết nhiều người, chúng ta kiện không lại hắn đâu. Tôi nghĩ hãy quên đi.’’ Nghĩ tới Thái Đông Phong đối xử với mình như vậy, Lương Thi Mạn lại có chút sợ hãi. Nàng giờ thầm nghĩ rời nơi này đi đến nơi khác, bắt đầu cuộc sống mới.
“Việc này chúng ta không báo cảnh sát, sau này anh sẽ tìm cơ hội báo thù .” Trần Thiên Minh nói với bọn Lâm Quốc, bây giờ mà đối phó với Thái Đông Phong chỉ là lấy trứng chọi đá, bây giờ khôi phục lại võ công là hơn hết.
Trở lại khách sạn Trần Thiên Minh gọi Trương Lệ Linh đưa Lương Thi Mạn đi tắm rửa, thay quần áo, lát sau đi bệnh viện kiểm tra một chút. Hắn cũng về phòng tắm rửa nghỉ ngơi rồi cùng Lương Thi Mạn đến bệnh viện.
Trong phòng Lý Hiệu Trưởng, hắn cùng bà xã ngồi trên giường nói chuyện.
“A Lý, tối hôm nay em muốn.” Bà xã Lý Hiệu Trưởng nói.
“Anh hôm nay mệt quá, hôm khác đi.” Lý Hiệu Trưởng không chịu được mà phất tay với bà xã của hắn. Trong khoảng thời gian này lúc rảnh rỗi hắn liền chạy đến câu lạc bộ đêm của Diệp Đại Vĩ, tìm 03 để sung sướng, nào có tinh lực để bà xã mặt vàng ở nhà mình nữa. Muốn ngực thì ngực sẹp lép, lại chả có tý eo nào, mông thì lại quá lớn, nhìn chúng thằng em cũng không đứng dậy nổi, cho nên khi bà xã hắn nhắc tới nghĩa vụ của hắn, hắn lập tức không chút do dự cự tuyệt.
“Sao? Anh lại mệt, anh rốt cuộc ở bên ngoài làm cái gì? Ngày nào cũng kêu mệt, đã nửa tháng rồi cũng không quan tâm đến em. A Lý, anh nói cho em biết, có phải anh có người đàn bà khác ở bên ngoài không ?” Vợ Lý hiệu Trưởng vừa nghe hắn cự tuyệt lập tức sầm mặt lại.
“Sao có thể vậy chứ? Sao anh có thể tìm phụ nữ ở bên ngoài chứ? Em sống với anh nhiều năm, em không biết anh là một người ra sao à? trong khoảng thời gian công việc trong trường rất bận rộn, anh không phải vì cái nhà này sao? Cả ngày anh bôn ba bên ngoài, em nói anh dễ dàng sao?” Lý hiệu trưởng vừa nói vừa làm ra bộ dạng tức giận.
“Em không phải không tin anh, nhưng khác trước kia quá. Trước kia anh 3 ngày một lần, bây giờ nửa tháng trời cũng không động đến em một lần. Hơn nữa thời gian lại không đủ, mới hai, ba phút, em vừa mới sướng ,anh lại mềm nhũn xuống, anh không biết là em đang thèm lắm sao?” Vợ Lý hiệu trưởng uỷ khuất nói, bây giờ nàng đúng là năm tuổi như hổ như lang, Lý hiệu trưởng không thỏa mãn được nàng một lần nào, nàng sao không tức giận, ai oán đây?
“Anh, anh mệt mà, có khi thở còn không được.” Lý hiệu trưởng vừa cười vừa nói. Hắn có thể kiên trì cứ một tuần lại đi tìm 03, chơi 1p, tìm 03 làm hắn tiêu tốn đến 2000 đồng. May mà mình là hiệu trưởng, tiền này có thể kiếm từ các khoản khác.
“Em mặc kệ, đêm nay em rất muốn, anh nhất định phải cho em.” Vợ Lý hiệu trưởng hờn dỗi nói nàng làm bộ dáng làm nũng, nếu như không phải sợ vợ mắng, hắn thật sự muốn vào nhà vệ sinh ói một hồi.
“Anh cũng muốn cho em. Nhưng thật sự không có hứng!” Hắn vừa nói vừa nhìn thằng em đang mềm nhũn nhùn nhùn của mình, ý muốn nói không phải là hắn không muốn mà là thằng em của hắn không muốn. Cái này thì không trách hắn được. Hắc hắc, hắn còn muốn chừa một chút tinh lực ngày mai còn đi tìm 03 chứ!
“Em không tin.” Vợ Lý hiệu trưởng vẻ mặt nghi ngờ, nàng lấy tay sờ bóp thằng em của Lý hiệu trưởng, quả nhiên không sai, thằng em này quả thật vẫn mềm nhũn, một chút phản ứng đều không thấy. “Anh vậy là sao, có còn là đàn ông không hả?” Mụ ta thất vọng nói.
“Anh không phải nói là anh mệt rồi sao, anh khảng định anh vẫn là đàn ông.” Lý hiệu trưởng vừa cười vừa nói, bây giờ vợ của mình so với bà già còn già hơn, mình làm sao có thể có hứng thú được đây? Nghĩ lại em 03 có cái mông tròn co giãn, hình thể trẻ trung. Hơn nữa ngực cô ấy rất to, tay mình cũng không nắm trọn được, lần trước chơi con mẹ nó thật là sảng khoái.
Nàng còn có vùng u thâm phía dưới, khi mình đi vào tý nữa thì nhầm phương hướng, chút nữa là không thể vãn hồi, nghĩ đến đây thằng em của hắn hình như có chút phản ứng.
“Ồ, nó có phản ứng này” Vợ Lý hiệu trưởng còn đang vuốt ve thằng em của hắn, vui sướng kêu lên, nàng còn tưởng đó là công lao của mình, mình thành công vuốt ve làm cho thằng em của chồng cương lên,tái chấn hung phong. Nghĩ tới đây mụ cao hứng cười một tiếng.
“Này, này.” Lý hiệu trưởng vừa về với hiện thực, nhìn lại vợ mình thằng em lại mất hứng mềm nhũn xuống.
“Ô, như thế nào lại mềm đi?” Vợ Lý hiệu trưởng nói.
“Có thể là anh mệt, nên nó cũng muốn nghỉ ngơi theo.” Lý hiệu trưởng nói.
“Em mặc kệ, đêm nay nhất định phải làm.” Vợ Lý hiệu trưởng mất hứng nói, mụ ta cởi dây lưng tụt quần dài cùng quần lót của chồng xuống, sau đó nhẹ nhàng sục sục một hồi, nhưng làm mãi mà thằng nhỏ của chồng vẫn không có phản ứng.
“Anh nói nó cũng mệt mà.” Lý hiệu trưởng không nhịn được nói. hắn càng nhìn càng thấy chán vợ mình, làm sao mà có hứng được?
Vợ Lý hiệu trưởng thấy tình cảnh này, cũng không nản chí, cầm lấy thằng em mềm nhũn của hắn nhẹ nhàng cho vào miệng...
“Reng… reng…” Điện thoại của Lý hiệu trưởng vang lên
“Mẹ kiếp, mày là ai hả? Đã khuy vậy rồi, còn gọi điện, không cho người ta ngủ hả?” Lý hiệu trưởng cầm lấy điện thoại di động tức giân hét to. Mẹ kiếp đang có hứng một tý bị cú điện thoại này làm cụt hứng, nếu như thằng em lại mềm xuống, một lát làm sao ăn nói với bà xã đây?
‘Lý hiệu trưởng, là em,Diệp Đại Vĩ đây.” Diệp Đại Vĩ nghe hắn mắng, có chút tức giận nếu như không phải mình có việc cần hắn, cần con mẹ gì phải gọi điện.
“Ồ, thì ra là ông chủ Diệp hả! Tôi còn tưởng là ai mà gọi điện muộn như vậy, xin lỗi, xin lỗi, tìm tôi có việc gì vậy?” Lý hiệu trưởng vừa nghe thấy giọng của Diệp Đại Vĩ, vội vàng thay đổi ngữ khí, nịnh nọt nói.
“Đúng vậy, em có việc tìm anh, anh bây giờ đang ở đâu? 03 rất nhớ anh đó, anh tới đây đi, em đãi anh chơi.” Diệp Đại Vĩ hào phóng nói.
“Cậu, cậu đãi tôi chơi?” Lý hiệu trưởng không tin vào cái tai của mình nữa, Diệp Đại Vĩ đã lâu lắm rồi không nói với mình những câu như vậy.
“Đúng vậy. em đãi anh chơi, anh tới đây đi.” Diệp Đại Vĩ nói.