Trần Thiên Minh ôm Tiểu Trữ xong liền xông ra ngoài, hắn bay lên góc tường, sau đó bay về phía xe của mình, lên xe, rồi vội vàng lái đi.
“Thiên Minh, anh mới vừa rồi bị trúng đạn, mau đến bệnh viện xem đi.”
Tiểu Trữ ngồi ở ghế bên cạnh nhìn thấy cánh tay và lưng của Trần Thiên Minh đầy máu, nàng sốt ruột nói.
“Được rồi,” Trần Thiên Minh gật đầu nói. Mặc dù là hắn không sợ vết thương trên người, lần trước mình trúng đạn cũng không có chuyện gì, nhưng mà nghĩ đến lần này mình trúng đến 3 phát đạn, hay là cứ đi đến bệnh viện gắp đạn ra vẫn hơn. Bởi vậy, hắn cứ thế đánh xe đến hướng bệnh viện, vừa lái vừa gọi điện cho lâm quốc: “A Quốc à, các chú không cần đến số 27 đường Điền Hải nữa, anh đã cứu được Tiểu Trữ ra rồi, nơi đó có một cái bẫy, các chú không cần đến đó nữa.” Trần Thiên Minh tưởng rằng Diệp Đại Vĩ chính là do Thái Đông Phong sắp xếp ở đó, cho nên hắn rất lo lắng nếu đám lâm quốc đến đó có thể gặp nguy hiểm, hơn nữa hắn đã cứu Tiểu Trữ ra rồi, bọn họ đến đó cũng vô ích.
“Em biết, lão đại, Lương Thi Mạn giờ đang ở bệnh viện nhân dân, đến giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.” Lâm quốc nói.
“Anh tới đó luôn đây,” Trần Thiên Minh nói xong, cũng cúp máy luôn.
Trần Thiên Minh vừa tới bệnh viện nhân dân, hắn thấy ngay Tiểu Tô đang đi tới đi lui dưới lầu, hình như là rất lo lắng.
“Tiểu Tô,” Trần Thiên Minh kêu lên.
“Lão đại, anh đã đến rồi,” Tiểu Tô cũng cao hứng kêu lên. “Mới vừa rồi Quốc ca gọi điện cho em, nói em chờ ở đây, cho nên, em đứng đây chờ anh.”
“Là chú ở lại trông Lương Thi Mạn sao?” Trần Thiên Minh nói.
“Đúng vậy, em mang theo hai huynh đệ đến đây, Quốc ca cùng Ngạn Thanh đã mang theo những huynh đệ khác đến chỗ anh, sau khi nghe nói anh đã cứu được Trữ tẩu, bọn họ đang quay về, sẽ qua đây liền.” Tiểu Tô vừa nói vừa lau mồ hôi.
“Bây giờ Thi Mạn thế nào rồi?” Trần Thiên Minh một bên thì ôm Tiểu Trữ, một bên thì đi đến thang máy của bệnh viện, đầu tiên cứ để Tiểu Trữ đi xem một chút, mới rồi còn thấy khóe miệng nàng rỉ máu, không biết là Thái Đông Phong đã làm gì nàng.
“Vẫn đang hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói là nếu ngày mai nàng còn không tỉnh. Vậy thì tính mạng sẽ có nguy hiểm.” Tiểu Tô lo lắng nói. Hắn thấy Trần Thiên Minh đang cởi trần, cánh tay còn có máu, sau lưng cũng vậy,vì thế quan tâm hỏi: “Lão đại, anh làm sao vậy? Anh còn không nhanh đi kiểm tra xem?”
“Trước cứ đưa Tiểu Trữ đi khám đã.” Trần Thiên Minh lắc đầu. Bọn họ đi thẳng vào chỗ bác sĩ trực ban, bác sĩ thấy Trần Thiên Minh cởi trần như vậy,dáng vẻ có chút ngạc nhiên.
“Các người rút cục là có chuyện gì vậy?” Bác sĩ kia kỳ quái hỏi.
“Tôi bị người ta bắn trúng ba phát, còn nàng bị người ta đánh, ông mau giúp nàng xem qua một chút, sau đó hãy xem cho tôi.” Trần Thiên Minh cười, nói với bác sĩ.
“Cái gì?” Bác sĩ kia nhảy dựng cả lên, hắn có điểm hoài nghi Trần Thiên Minh bị đánh đến mất trí nhớ rồi, bị người ta bắn trúng ba phát, vậy mà còn cười. Vì thế hắn vội vàng nói với Trần Thiên Minh: “Vậy anh mau buông cô gái này ra, tôi xem qua cho anh trước.”
“Tôi không có việc gì, ông cứ xem cho bạn gái tôi trước đi.” Trần Thiên Minh lắc đầu nói. Hiện giờ Tiểu Trữ mới là quan trọng nhất với hắn, chính hắn căn bản là không có chuyện gì, lát nữa chỉ cần để bác sĩ gắp đạn trong người mình ra là được, sau đó mình cũng cần vận công là xong.
“Cậu cứ buông bạn gái cậu ra đã, tôi đã gọi rồi,lát nữa bác sĩ chuẩn đoán và hộ tá sẽ tới chiếu cố giúp.” Bác sĩ hiện giờ lại càng hoài nghi Trần Thiên Minh đầu óc có vấn đề.
“Thiên Minh, anh cứ thả em ra, em có thể tự mình đi mà.” Tiểu Trữ giờ đã tốt hơn nhiều, kỳ thật thì nàng cũng không có chuyện gì, chỉ lại bị
Thái Đông Phong tát hai cái mà thôi, thương tổn lớn nhất của nàng là tâm lý, vừa rồi Thái Đông Phong làm thế với nàng, nếu không phải là Trần Thiên Minh xuất hiện đúng lúc, sợ là nàng đãn bị Thái Đông Phong làm nhục rồi.Cho nên, trong lòng nàng giờ có bóng ma rất lớn.
Hơn nữa Trần Thiên Minh đối với nàng như vậy, cứ ôm nàng đến chỗ bác sĩ trực ban, mà hắn còn bị trúng đạn, nhưng vẫn cứ kêu bác sĩ lo cho nàng trước, điều này khiến Tiểu Trữ cảm động vô cùng, nàng cảm nhận được Trần Thiên Minh là một nam nhân mà cả đời này nàng có thể nương tựa, sự cảm động này khiến trong lòng nàng âm thầm quyết định.
Trần Thiên Minh nghe thấy Tiểu Trữ nói như vậy,nghĩ đến việc chút nữa bác sĩ sẽ chuẩn đoán cho Tiểu Trữ, hắn không thể cứ ôm thế này được, vì thế, hắn liền để Tiểu Trữ xuống ghế bên cạnh. “Tiểu Trữ, em đừng sợ, lát nữa bác sĩ sẽ kiểm tra cho em. M, thằng cho Thái Đông Phong, không ngờ nó dám làm vậy với em.” Trần Thiên Minh càng nói càng giận, nếu như không phải bất ngờ có hai thằng đeo mặt nạ chạy vào, hắn nhất định đã cho thằng Thái Đông Phong gặp tổ tiên rồi.
“Thiên Minh, anh đứng nói nữa, anh nhanh để bác sĩ khám cho đi.” Tiểu Trữ quan tâm nói.
Chỉ lát sau, bác sĩ chuẩn đoán đã tới. Bọn họ rất nhanh chóng bắt đầu kiểm tra cho Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ.
“Một viên đạn bắn trúng cánh tay, hai viên bắn trúng lưng, không biết có bị vào sâu không, nếu sâu mà nói, có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Bác sĩ chuẩn đoán khẩn cấp vội nói với bác sĩ trực ban.
“Tôi trước tiên đưa hắn vo phòng giải phẫu gắp đạn ra, còn anh thì viết đơn thuốc cho vị tiểu thư kia, cố ấy chỉ bị thương bên ngoài da. Mặt khác,anh đi báo cho ban nghành liên quan một chút.” Bác sĩ chuẩn đoán khẩn cấp nháy mắt với bác sĩ kia, ban nghành liên quan ở đây chính là cảnh sát, bởi vì bệnh viện quy định vết thương của đạn và đao kiếm đều cẩn phải báo cảnh sát.
“Được, cứ giải phẫu trước đã.” Bác sĩ kìa gật đầu, nói. Hiện giờ cũng đã hơn 3 giờ sáng rồi, lấy đạn ra xong thì cũng đến sáng. Dù sao người bệnh đi không được,mà hừng sáng thì cảnh sát cũng sẽ đến.
“Tiểu Tô, chú đi xem Tiểu Trữ, đừng để nàng gặp chuyện không may, anh đi trước lấy đạn ra. Lâm quốc tới, chú nói với hắn mang thêm người đến trông nom.” Trần Thiên Minh dặn Tiểu Tô thật kỹ, hắn sợ Thái Đông Phong sẽ còn báo thù, lần trước chính là như vậy, làm hại Tiểu Hào bị Thái Đông Phong bắn chết. Đáng tiếc Trần Thiên Minh lại không biết, Thái Đông Phong đã bị Diệp Đại Vĩ giết rồi.
“Lão đại, một mình anh đi em rất lo, để em gọi thêm huynh đệ đến canh giúp anh, có được không?” Tiểu Tô hỏi Trần Thiên Minh.
“Cũng được, dặn vị huynh đệ trông nom Lương Thi Mạn cẩn thận cho anh, đám lâm quốc sắp tới rồi.” Trần Thiên Minh gật đầu, nói.
Lúc Trần Thiên Minh tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang ngủ trên giường bệnh, bên cạnh đang có lâm quốc, trương Ngạn Thanh, và mấy huynh đệ nữa. “A Quốc, Tiểu Trữ ra sao rồi?” Trần Thiên Minh sốt ruột hỏi.
“Trữ tẩu không phải đang ở bên giường sao?” lâm quốc khẽ khẽ đưa mắt.
Trần Thiên Minh quay đầu lại, thấy Tiểu Trữ vẫn đang mặc quần áo của hắn, ngồi trên ghế bên giường, đầu thì tựa lên giường, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. “Tiểu Trữ,em dậy nào, ngủ thế sẽ lạnh đó.” Trần Thiên Minh quan tâm nói.
Tiểu Trữ nghe thấy Trần Thiên Minh gọi nàng, nàng vội tỉnh lại, mở to hai mắt, hơi xoa xoa đôi mắt vừa ngủ dậy, xấu hổ nói với Trần Thiên Minh: “Thiên Minh, em vốn muốn chờ anh tỉnh lại, không ngờ…em lại ngủ quên mất.”
“A Quốc, bây giờ là mấy giờ rồi?” Trần Thiên Minh hỏi lâm quốc.
“Là 6 giờ, mới vừa rồi anh được đưa vào phòng phẫu thuật, cũng mới ra không lâu.” Lâm quốc nói.
“Ồ, anh còn nhớ lúc đó bác sĩ nói là sẽ tiêm một mũi thuốc mê, sau đó thì anh ngủ thiếp đi, hiện giờ thuốc mê cũng đã tan rồi.” Trần Thiên Minh nhìn lại tay mình, trên đó đang quấn băng, năm nay hắn đúng là đen đủi, hai lần bị trúng đạn.
“Lão đại, chuyện này là sao?” lâm quốc hỏi.
Nghe thấy lâm quốc hỏi như vậy, Trần Thiên Minh liền kể đơn giản lại một lần. “Đáng tiếc là để Thái Đông Phong thoát lần này, anh không báo thù được cho Tiểu Hào. Phỏng chừng lần này là âm mưu của Thái Đông Phong, dùng Tiểu Trữ để kéo anh đi, sau đó cho người mai phục đánh lén.” Trần Thiên Minh làm sao có thể nghĩ ra là Diệp Đại Vĩ dùng kế một đá ném hai chim, hắn vẫn còn tưởng là kế mai phục của Thái Đông Phong.
“Em đã an bài một số huynh đệ đi trông coi, tránh tình trạng như lần trước.” Lâm Quốc lo lắng nói.
“Không như vậy đâu, hiện giờ mọi người đều ở đây, các chú lại còn có võ công, mà võ công anh cũng không bị phế, đạn cũng đã được gắp ra, chỉ cần anh điều tức thêm một lát là sẽ không sao đâu.” Trần Thiên Minh cười cười, nói. Hắn hiện giờ không sợ Thái Đông Phong, nếu như hắn đến chỉ là cống thêm mạng mà thôi. (Rất tiếc, hắn đến được mới là lạ)
“Để em đi an bài đám huynh đệ,” Lâm Quốc nói.
“Giờ trời đã sáng rồi, chú mang một số huynh đệ về công ty bảo an đi, để Ngạn Thanh và mấy huynh đệ ở lại thôi, Tiểu Tô thì cùng mấy huynh đệ đi trông Thi Mạn là được.” Trần Thiên Minh nói.
“Được, để em đi an bài.” Lâm Quốc gật đầu, nói. Chỉ lát sau, đám Lâm Quốc người thì đi, người thì ở lại. Trương Ngạn Thanh thì ở lại bên Trần Thiên Minh, nhưng rồi cũng rời đi, để lại thế giới hai người của Trần Thiên Minh và Tiểu Trữ.
“Tiểu Trữ, em cũng về đi thôi. Anh không có chuyện gì đâu.” Trần Thiên Minh nhìn đôi mắt mệt mỏi của Tiểu Trữ, hắn đau lòng nói.
“Em không về, em sợ lắm, em không muốn rời anh đâu.” Tiểu Trữ kiên quyết lắc đầu, nói. Chuyện tối hôm qua vẫn còn ám ảnh trong đầu nàng, nàng hiện tại có chút ỷ lại và Trần Thiên Minh.
“Đừng sợ, anh sẽ để Ngạn Thanh đưa em về, không có việc gì đâu.” Trần Thiên Minh nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Trữ, nói.
“Không mà, em không muốn về.” Tiểu Trữ kiên quyết lắc đầu, nàng nói với Trần Thiên Minh. “Hơn nữa, em còn muốn ở lại trông chị Thi Mạn! Mới rồi em đã nhìn nàng một chút, nàng còn chưa có tỉnh lại, thấy thuốc nói tình huống này rất nguy hiểm.” Vẻ mặt Tiểu Trữ rất lo lắng.
“Thi Mạn ở đâu?” Trần Thiên Minh hỏi.
“Chị ấy ở ngay phòng bệnh bên cạnh,” Tiểu Trữ nói.
“Để anh qua đó xem một chút.” Trần Thiên Minh nói. Hắn lúc đó đã truyền cho Thi Mạn một chút chân khí, nếu như nàng không bị thương quá nặng, đáng ra cũng không nguy hiểm đển tính mạng.
“Anh cứ ngủ một lát đi đã, anh vừa mới giải phẫu xong mà.” Tiểu Trữ lo lắng nói. Trần Thiên Minh vì nàng mà bị trúng đạn, trong lòng nàng luôn thấy không yên.
“Em làm sao vậy? Tiểu Trữ.” Trần Thiên Minh hỏi Tiểu Trữ.
“Em, em hơi mệt.” Tiểu Trữ chột dạ nói. Đêm qua làm xong muộn, lại còn xảy ra chuyện như thế, hiện giờ nàng cảm thấy hai mắt đều nặng trĩu.
“Em đi lên đây ngủ cùng với anh đi, không nên dựa mãi ở đó.” Trần Thiên Minh đau lòng nói.
“Nhưng mà thương thế của anh còn chưa tốt, em, em sợ là mình động vào người anh.” Tiểu Trữ đỏ mặt nói. Nàng hiện giờ cũng muốn nằm trong lòng Trần Thiên Minh, chuyện lúc sáng Trần Thiên Minh ôm nàng, làm nàng cả thấy vô cùng thoải mái, nàng giờ chỉ muốn cứ như vậy cả đời thôi.
“Anh không sao đâu, thật đó, anh đã luyện qua võ công mà, em lúc ở chỗ Thái Đông Phong cũng thấy rồi đấy, anh chỉ cần gắp được đạn ra là không có chuyện gì rồi.” Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Hắn biết tác dụng của máu Huyết Nghĩ Hoàng trong người mình, hiện giờ vết thương cũng khôi phục rất khá rồi.
“Em vẫn còn sợ mà, em…em còn chưa từng ngủ cùng nam nhân trên giường mà.” Tiểu Trữ mặt càng đỏ hơn, nàng nói xong thì cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn Trần Thiên Minh nữa. Hiện giờ trong lòng nàng đang rất mâu thuẫn, vừa muốn lên giường cùng Trần Thiên Minh, để hắn ôm nàng ngủ, nhưng mà sự rụt rè của thiếu nữ lại khiến nàng không dám lên giường.