Sáng Thế Thần hình như đang đùa giỡn với Sở Thiên.
Sát thủ Mặc Phỉ Đặc đã từng nói, địa ngục rộng lớn mênh mông, cho dù là ba huynh đệ họ cũng không thể nắm giữ hết được, mà Vong Linh Cấm Chú lại ở trong cõi địa ngục vô biên ấy, cũng chỉ có thể mở ra một con đường chu vị rộng chẳng được mấy thước.
Hiện giờ, xác xuất loại này so với việc thiên thạch va chạm vào trái đất vẫn nhỏ hơn, vậy mà lại trúng vào Mã Lý Ngang. Hơn nữa Mã Lỹ Ngang lần này lại đến để tìm Sở Thiên.
Quân doanh Lôi Tư bị tàn phá tan tác, dưới chân núi tầng tầng lớp lớp thiết kỵ Khải Tát, trên không trung còn có Sở Thiên vừa rồi hãy còn diễu võ dương oai, cùng lúc nhìn thấy Mã Lý Ngang chậm rãi đi ra từ miệng hố màu đen, đều cảm nhận được sức mạnh không thể chống cự lại được của hắn .
Nhân lúc Mã Lý Ngang vẫn còn đang ngửa mặt lên trời cảm thán, Sở Thiên lặng lẽ giật ống tay áo A Mạt Kỳ sau đó nhấp môi chỉ chỉ Chiến Thần Kích, lại vỗ vào không gian giới chỉ.
A Mạt Kỳ hiểu ý, tuy nhiên vẫn có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nhanh chóng nhét Chiến Thần Kích vào bên trong không gian giới chỉ, sau đó lợi dụng bản lĩnh che giấu khí tức của mình, giấu nhẹm đi không gian giới chỉ.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, vũ khí của Chiến Thần, dựa vào danh hiệu đó cũng có thể khiến người khác thèm muốn rồi, Sở Thiên không biết chủ đích đến của Mã Lý Ngang , bất đắc dĩ cũng phải thận trọng đôi chút.
A Mạt Kỳ xòe tám cánh ưng màu vàng kim của mình ra, bước lên một bước, vô hình chung chặn giữa Sở Thiên và Mã Lý Ngang , đồng thời hơi nghiêng đầu nói nhỏ với Sở Thiên “Tôi cảm thấy người này còn mạnh hơn La Đức Mạn, hẳn là một cường giả trong Thượng Vị Thần, hơn nữa mùi máu tanh trên người hắn rất nặng chắc hẳn đã giết rất nhiều người.”
“A, tiểu tử kia ngươi cảm giác không tồi!” Tiếng của A Mạt kỳ tuy nhỏ nhưng vẫn bị Mã Lý Ngang nghe thấy, hắn phủi nhẹ ống tay áo màu nâu đất có chút rách nát, lại phủi phủi phần tóc vàng thưa thớt, rất có dáng vẻ quý tộc đi về phía A Mạt Kỳ, “Tên nhà ngươi là gì? Hạ Vị Thần Thú!”
“A Mạt Kỳ, còn ngươi là ai?” A Mạt Kỳ không thích bị người khác đứng trên đầu mình hỏi này nọ, cánh ưng bay cao lên vài thước, sau đó khoanh tay nhìn thẳng vào Mã Lý Ngang .
“Ha ha, tên tiểu tử này được lắm!” Mã Lý Ngang hơi thấy lạ, một Hạ Vị thần dưới quyền uy của mình lại bay lên cao dưới áp lực như thế để ngang hàng với hắn, phần dũng khí đó làm hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên. Nhưng hắn cũng không hề câu nệ vị trí mà nói nghiêm túc rằng: “Mã Lý Ngang , Thượng Vị Thần – Thần Hỗn Loạn Mã Lý Ngang”.
“Thượng Thần tại thượng, ngài hóa ra là Thượng Cổ Thần Tộc!”
Âm thanh khàn khàn rất nặng của Mã Lý Ngang truyền khắp đến tai những người Lôi Tư và Khải Tát. Lô Địch Tam Thế và Tạp Tắc Nhĩ không bàn bạc trước mà cùng lúc ra lệnh quân đội tại chỗ chờ lệnh quan sát tình huống. Nhưng lúc này Sơn Đốn lại phát cuồng, hắn mang danh Thượng Cổ Thánh Tế Tự nhưng ma pháp chỉ ở cấp tám của đạo sư đại tế tự, vẫn chưa có khả năng bay. Vì thế hổn hển leo lên đỉnh núi, vẫy vẫy hai tay, mặt lộ vẻ điên cuồng hét lớn : “Mã Lý Ngang miện hạ, có phải người là người do nữ thần Sinh Mệnh phái đến để trừng phạt Phất Lạp Địch Nặc không?”
Tên cuồng đồ đáng chết! Sở Thiên hận không thể nghiền nát Sơn Đốn. Nhưng do áp lực của Mã Lý Ngang nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể trốn đằng sau A Mạt Kỳ, dùng mắt quan sát thái độ của Mã Lý Ngang .
Huyết Luyện Ngục có tên là Thần Phạt Tù Lung (Tù Phạt Thần), là một thành viên trong ngục giam, hắn tự nhiên mù thông tin, vì thế Mã Lý Ngang chỉ thỉnh thoảng biết một số thông tin về địa ngục, không hiểu gì về Nhân Gian thì càng không thể biết đến cái tên Phất Lạp Địch Nặc.
Vì vậy Mã Lý Ngang cảm thấy có chút nghi hoặc, mắt nhìn về phía Sơn Đốn, sau đó khua khua tay, Sơn Đốn liền bay lên.
Sơn Đốn bay lên một chốc cảm thấy hơi kinh ngạc, nhưng biết ngay đây là năng lực thần ban cho hắn ! Nhất thời sắc mặt vui mừng hớn hở, hoa chân múa tay nói cười không ngớt.
Nhìn bộ dạng bay đáng cười cùng vẻ điên khùng của Sơn Đốn, Mã Lý Ngang không nhịn được cười: “Nữ thần ngươi nói là ai vậy?”
Sơn Đốn hơi sửng sốt, sau đó hai tay chắp trước ngực, cúi đầu lễ phép nói “Tất nhiên là Nữ thần Sinh Mệnh Ái Lệ Ti miện hạ ! Lẽ nào ngài không phải là do nữ thần phái đến để trừng phạt tên Phất Lạp Địch Nặc sao?”
“Ha ha ha...” Mã Lý Ngang nhìn một lượt Sơn Đốn từ đầu đến chân, cười nghiêng ngả, hai tay tự nhiên xoa xoa vào trán, nhếch miệng cười nói: “Thời gian lâu quá rồi, xem ra loài người đã quên mất chúng ta rồi, con người, các ngươi hãy nhớ rằng, ta là Mã Lý Ngang, Hắc Ám Thượng Vị - Hỗn Loạn Chi Thần, là kẻ thù của Ái Lệ Ti!”
“Ngươi... ngươi hóa ra là tên Hắc Ám thần tộc xấu xa! Nữ thần tại thượng, hãy mau mau trừng phạt tên Hắc Ám thần dơ bẩn này!” Sơn Đốn hai tay giơ cao, ngửa mặt lên trời cầu khẩn.
Sở Thiên cười nhếch miệng, xem ra không cần phải ra tay, Mã Lý Ngang sẽ xử lý tên Sơn Đốn này, ha ha, dám nhục mạ thần tộc ngay trước mặt thần như vậy, cái tên Sơn Đốn này sẽ sớm được về trong vòng tay nữ thần thôi.
Quả nhiên, Mã Lý Ngang chỉ cử động hai vòng vai, sau đó hai ngón tay khẽ động, trên mặt đằng đằng sát khí, “Lâu lắm rồi không giết người, sắp quên cả mùi máu rồi...”
Dựa vào kinh nghiệm những lần trước gặp thần Hắc Ám, Sở Thiên lo lắng Mã Lý Ngang sẽ giận cá chém thớt lạm sát, nên vén cánh ưng của A Mạt Kỳ, khua khua tay về hướng Mã Lý Ngang “Tử Thần tại thượng, miện hạ, cái tên tế tự kia lại dám nhục mạ ngài, quả thật là đáng chết ngàn vạn lần! Ngài...”
“À! tên này chính là tế tự trên trần gian ?” Nét tức giận trên mặt Mã Lý Ngang tan biến, lại tiện nhìn thêm bộ pháp bào tế tự của Sở Thiên rồi lại nhìn bộ dạng giống y như tế tự của Sở Thiên - Ba vầng mặt trời, cười nói “Vậy xem ra ngươi cũng là tế tự ? Tại sao lại khẩn cầu Tử Thần miện hạ?”
Sở Thiên tự trách mình tại sao lại vận bộ đồ tế tự.
Nheo nheo mắt, Sở Thiên hướng về phía sau A Mạt Kỳ quệt quệt “ Hắc hắc, tín ngưỡng của ta vốn rất phức tạp lúc đầu ta đi theo nữ thần Ái Lệ Ti học thuật tế tự, thế nhưng ta lại càng sùng mộ Tử Thần hơn ngoài ra ta với mấy vị Thú Thần quan hệ cũng rất tốt, ừm, giống như hắn chẳng hạn !”
Sở Thiên vỗ vỗ A Mạt Kỳ rồi cười nói: “Hạ vị Thú Thần này chính là huynh đệ của ta.”
Mã Lý Ngang bị chọc cười, “Ha ha, nói như vậy ngươi có quan hệ tốt với tất cả các thần tộc rồi!”
Thấy Mã Lý Ngang có vẻ không tin, Sở Thiên vội nói: “Nếu không tin, ngài có thể đi hỏi những Giáo Đình trên trần gian, những nơi đó vẫn thờ cúng ngài, họ chắc chắn sẽ không nói dối”.
“Trần gian vẫn còn có người thờ cúng ta sao?” Mã Lý Ngang lộ chút đắc ý, vung tay đánh Sơn Đốn ngã về phía núi, nhưng ra tay không nặng, giữ mạng cho hắn, xem ra đang muốn từ từ dày vò hắn, sau đó cười nói với Sở Thiên “Nếu như ngươi là Tế Tự tín ngưỡng Tử Thần, vậy nói cho ta biết, có phải trên trần gian có một tên là Thượng Cổ Thánh Tế Tự phải không ?”
Sở Thiên trong lòng run lên, nhưng thần sắc vẫn không thay đổi, cười ha hả nói: “Ngại quá, ta chưa từng nghe nói, nhưng miện hạ ngài có thể nói rõ cho ta biết hắn trông như thế nào, tên là gì không? Ta có thể tìm giúp ngài!”
“Ta chỉ biết hắn là Thượng Cổ Thánh Tế Tự thôi!”
Mã Lý Ngang đi quá vội, Phổ Lan Đa cũng cố tình gây khó khăn cho hắn, nên mới không nói rõ sự tình cho hắn biết.
“Ôi , vậy chuyện này không dễ dàng đâu !” Sở Thiên giả vờ lo lắng, đứng dậy ve cằm nghĩ ngợi.
Tiếng của Sở Thiên không to nhưng tiếng của Mã Lý Ngang vang như núi, lúc đó Tạp Tắc Nhĩ đang quan sát tình hình bên dưới đã nghe thấy hắn muốn làm gì.
Cơ hội như thế này, nếu Tạp Tắc Nhĩ bỏ qua thì thật không xứng đáng là vua của một nước rồi.
Chắp tay từ xa hướng về Mã Lý Ngang, Tạp Tắc Nhĩ nói to “ Mã Lý Ngang miện hạ, người đối diện với người là Phất Lạp Địch Nặc, hắn chính là Thượng Cổ Thánh Tế Tự trên Nhân Gian! Đừng bị hắn lừa!”
Tạp Tắc Nhĩ, lão tử nguyền rủa ngươi!
Sở Thiên nghe thấy những lời đó lập tức phản ứng, một tay cởi bỏ pháp bào tế tự, một tay lấy từ trong giới chỉ ra một Long Hoàng bào khác thay. Sau đó, làm tư thế của một Long Hoàng, bình thản nói: “Mã Lý Ngang miện hạ, ta không hề lừa dối người, ta tuy là Thượng Cổ Thánh Tế Tự, hơn nữa cũng là Long Hoàng, còn vì sao ta chỉ nói mình là tế tự mà không nhắc đến địa vị Long Hoàng nguyên nhân là gì ngài chắc đã hiểu, năm xưa Tiên Tổ Long Thần dưới trận doanh Thú Thần với Hắc Ám thần tộc đã xảy ra một chút hiểu lầm, vì vậy...”
Dù gì Mã Lý Ngang cũng không biết hết những chuyện trên trần gian nên Sở Thiên đã lợi dụng điểm đó để qua mắt hắn.
Mã Lý Ngang đã bớt giận “Đối với một con người, thì ta tin tưởng vào hậu duệ của Long Thần miện hạ hơn! Năm đó Long Thần Thứ Tử - Long Hoàng đới thứ nhất định ra giới luật A Cổ Lạp Sơn, ta cũng có mặt, Cự Long nói dối thì không thể trở thành Long Hoàng được.”
Vậy ngươi đã tin rồi ? Sở Thiên khinh bỉ Mã Lý Ngang, đến chuyện tại sao Long Hoàng tín ngưỡng Tử Thần, mà lỗ hổng lớn như vậy cũng không hay biết, thần tộc cũng không phải ai cũng đều thông minh cả !
Rất lâu sau, Sở Thiên mới biết rằng hóa ra Long Hoàng cũng có thể tín ngưỡng Tử Thần, hơn nữa sự sùng tín đó địa thiên kinh địa nghĩa, danh chính ngôn thuận. Mã Lý Ngang tin Sở Thiên, chủ yếu bởi do quan hệ giữa Cự Long tộc và Tử Thần. Vì vậy giờ đây Sở Thiên đang ở lợi thế bản thân mình vốn dĩ cũng không ngờ đến.
“Trí tuệ của người làm ta vô cùng kính nể!” Sở Thiên khinh bỉ Mã Lý Ngang. Tay chỉ về phía Tạp Tắc Nhĩ “Về phần tên lừa bịp ngài này thì...”
Mã Lý Ngang cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào Tạp Tắc Nhĩ, “Trước hết giết hắn đã!”
Cái chết đã liền kề, Tạp Tắc Nhĩ ngược lại vẫn rất bình tĩnh, chậm rãi nói: “Miện hạ, quân nhân Lôi Tư của Thượng Cổ Thánh Tế Tự”, Sau đó dùng ánh mắt có thần nói: “Hỡi con người, nói cho ta biết, ai là Thượng Cổ Thánh Tế Tự !”
Lúc này khí chất quân nhân Lôi Tư và Khải Tát đều tỏ rõ. Tuy rằng độc giác mã đã tê liệt ngã soài rồi , tuy những cơ thể yếu ớt đã bị đè ép dưới áp lực nhưng những thiết kỵ Khải Tát vẫn hùng hùng dũng khí, một lòng hướng về quân vương Lô Địch Tam Thế, chờ mệnh lệnh.
Nhưng quân đối diện phía Lôi Tư thì ngược lại không ổn chút nào, ngoài số ít những tướng quân thì mấy chục vạn quân còn lại đều giơ tay ra, hướng về phía một người, “Là hắn !”
Người quân Lôi Tư chỉ là Sơn Đốn!
Sở Thiên sợ bóng sợ gió nay cũng mỉm cười, nếu như người Khải Tát trả lời câu hỏi này nhất định sẽ chỉ là Sở Thiên. Nhưng quân Lôi Tư cũng có một Thượng Cổ Tế Tự là Sơn Đốn, Sơn Đốn có thể chống lại Phất Lạp Địch Nặc từ lâu đã ở trong tâm niệm của người Lôi Tư rồi. Nếu để họ trả lời, đáp án đương nhiên chỉ có thể là Sơn Đốn.
Mã Lý Ngang nổi giận rồi, ánh mắt lạnh băng như muốn giết chết Tạp Tắc Nhĩ, “Là ngươi tự tìm đến cái chết!”
Tạp Đắc Nhĩ đã hồ đồ rồi, không còn cách nào để cứu vãn nguy cơ được nữa.
Nhưng đúng lúc Mã Lý Ngang định ra tay thì phần không khí bên cạnh Tạp Tắc Nhĩ co rút một chút, Cáp Đạt Uy xuất hiện trong không trung “Mã Lý Ngang, vì sự việc năm đó hãy tha cho học trò của ta đi!”