Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các nhân viên thần chức của Giáo Đình Quang Minh không tuyên bố việc của Giáo Hoàng là để tránh những xung đột có thể xảy ra giữa các Chủ Thần.

Sau khi bảo A Mạt Kỳ đi trợ giúp cho đại trưởng lão Ám Điện, Sở Thiên quay ra cười cười với Thần Công Tượng, “Hoài Đặc, con của ta, bổn Thần Hoàng đã thấy uy lực Đồ Thần Lôi của con, rất mạnh!”

Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng Hoài Đặc không có gan chống lại Sở Thiên, hoặc có thể nói là không dám chống lại Anh Cách Lạp Mỗ bên cạnh Sở Thiên, “Cảm tạ sự khen ngợi của người, Thần Hoàng bệ hạ của con!”

Ánh mắt Sở Thiên rời sang Tây Cương, “Học sinh của ngươi cũng không tồi, chỉ trong có mười năm đã hoàn toàn kế thừa được kỹ thuật của người!”

“Hà hà!” Hoài Đặc cười đắc ý, “Đúng vậy, dưới sự chỉ dẫn của con, trừ một số kỹ thuật cần Thần Lực ra, mọi cái khác Tây Cương đều đã học được!”

Anh Cách Lạp Mỗ mím môi cười, câu nói vừa rồi của Hoài Đặc vô tình đã cho Sở Thiên biết rằng Thần Công Tượng đã thành vô dụng rồi, vì hắn đã có người thay thế...

Sở Thiên nheo mắt cười: “Tây Cương, nghe nói ngươi và Tề Bách Lâm là bạn cũ?”

Sự chấn động của Thần Hoàng, hối hận vì đã hại nhầm Thần Công Tượng, những điều này khiến Tây Cương đang chìm đắm trong những cảm xúc phức tạp. Sở Thiên hỏi một lúc lâu hắn mới sực tỉnh, cung kính nói: “Bệ hạ, xin hãy tha thứ cho sự vô lễ của con lúc trước. Con và Tề Bách Lâm biết nhau từ mấy chục năm trước, khi đó đã cùng nhau làm một số thứ.”

“Vậy à? Khà khà, Tề Bách Lâm rất nhớ ngươi đấy!” Sở Thiên cười, “Giờ Tề Bách Lâm cũng là Bá Tước ở đế quốc rồi. Con cháu của hắn cũng gia nhập Viện nghiên cứu của đảo Bố Lôi Trạch.”

Nói rồi, Sở Thiên vỗ vai Tây Cương, “Có muốn gặp bạn cũ không? Nguyên liệu ở đảo Bố Lôi Trạch nhiều hơn cả Giáo Đình đấy!”

“Con có thể đi gặp Tề Bách Lâm?” Tây Cương vui mừng khôn siết, “Hợp tác với hắn, con có thể làm ra trang bị tốt nhất đại lục! Có điều…” Tây Cương nhìn Thần Công Tượng.

“Thần Công Tượng sẽ được sự bảo vệ của ta, ngươi không phải lo lắng!”

Sở Thiên gọi Thánh Đấu Sĩ vừa trở về lại, dặn dò: “Bảo vệ Tây Cương về đảo Bố Lôi Trạch, rồi nói lại chuyện ở đây với phu nhân Sắt Lâm Na là được!”

Nghe xong Thần Dụ, các Thánh Đấu Sĩ lập tức đưa Tây Cương đi, ngay cơ hội từ biệt Thần Công Tượng cũng không có.

Không dựa vào Thần Công Tượng được, nhưng Tây Cương là nhân tài, hơn nữa lại là nhân tài bị thân phận Thần Hoàng của Sở Thiên chấn áp! Sở Thiên nhìn hắn rời khỏi đó cười, “Anh Cách Lạp Mỗ, phong tỏa Thánh Sơn, nội đấu của Giáo Đình tuyệt đối không được để người ngoài biết!”

“Thần Hoàng bệ hạ!” cuối cùng Hoài Đặc cũng có cơ hội mở mồm, “Có thể… có thể xin người giải thoát cho…”

“Hèm hèm!” Sở Thiên bỗng ho lên vài tiếng, rồi sắc mặt thay đổi, “Người của Ám Điện quá vô dụng, lâu như vậy rồi mà vẫn chưa khống chế được cục diện! Hừ, Khách Thu Sa, ngươi giúp ta trông nom Hoài Đặc, ta đi dạy bảo đám người Ám Điện!”

Nói xong thì Sở Thiên biến mất, chỉ còn lại Hoài Đặc đang nói, ngẩn ngơ nhìn theo bóng Sở Thiên.

“Ợ!” Tiểu Hùng Miêu nấc lên một tiếng, đã hơi tỉnh một chút, chớp chớp mắt, “Ngươi là Hoài Đặc? Ta cảnh cáo ngươi, không được thơm ta! Hì hì, biệt hiệu của huynh đệ ta đây là Nam Hải Nhất Phiến Lục, nhớ trận chiến lấn đầu tiên xuất đạo năm ấy…”

……

Một ngày sau, cục diện hỗn loạn của Giáo Đình đã được khống chế. Người của Ám Điện theo lời dặn của Sở Thiên, giả mạo tín đồ của các đại Thần Điện, khống chế mọi các cơ quan trọng yếu của Giáo Đình. Chỉ trong một đêm, Giáo Đình đã đổi chủ.

Về sự việc của ngày hôm đó, Sở Thiên biết là rất khó che giấu hoàn toàn. Để tổn thất ít nhất có thể, Sở Thiên thông qua Giáo Hoàng tân nhiệm, tuyên bố với bên ngoài về ‘chân tướng’.

Đại giáo chủ Hắc Ám Thần Điện Bố Lỗ Tư phản bội tín ngưỡng, trong ngày sinh nhật của Giáo Hoàng hạ độc bệ hạ. Sau đó, đại giáo chủ Quang Minh Thần Điện Lan Đức để diệt trừ phản đồ, chỉ huy các Quang Minh tín đồ chiến đấu với Hắc Ám Thần Điện, không may tử trận.

Vào thời khắc nguy hiểm nhất, nữ thần Sinh Mệnh vĩ đại đã giáng hạ Thần Tích, dùng một luồng ánh sáng trắng tiêu diệt tất cả phản đồ, phục hồi vinh quang vốn có của Thánh Sơn Đỗ Lỗ Nam Hy.

Cuối cùng, với sự giúp đỡ của Quang Minh thánh đồ Phất Lạp Địch Nặc, Giáo Đình đã chọn ra được Giáo Hoàng mới, hai đại Thần Điện Hắc Ám và Quang Minh cũng có đại giáo chủ mới. Mọi tín đồ trên đại lục cũng có đối tượng để tế bái mới.

Nói chung, Giáo Đình vẫn là cái Giáo Đình đó, chỉ là Giáo Hoàng và hai đại giáo chủ thì thay người thôi. Ánh sáng của Chúng Thần vẫn chiếu rọi đại lục…

Bận rộn cả ngày, Sở Thiên nhớ Sắt Lâm Na vô cùng. Những việc này nếu có cô ấy chắc chỉ mất vài tiếng là xong.

Nhưng đáng tiếc Sắt Lâm Na không có ở đây, Sở Thiên đành phải tự mình động tay vào. Vấn đề ngoại bộ đã giải quyết xong, hắn vẫn còn việc nội bộ cần xử lý.

Lúc này, nhị trưởng lão và tam trưởng lão Ám Điện đang quỳ khóc lóc dưới chân hắn!

“Chân Thần, chúng con chưa bao giờ phản bội người!” hai vị trưởng lão nước mắt không ngừng tuôn rơi, ai oán nói: “Xin đừng bỏ rơi chúng con!”

“Ài, bổn Thần Hoàng nói bao nhiêu lần rồi?” Sở Thiên phiền đến mức vẻ Thần Côn cũng không giữ được nữa, “Bổn Thần Hoàng không đuổi các ngươi. Nhị trưởng lão, bổn Thần Hoàng muốn ngươi làm đại giáo chủ Quang Minh Thần Điện, không có nghĩa là ta vứt bỏ ngươi! Tam trưởng lão, ngươi là đại giáo chủ Hắc Ám Thần Điện, nhưng cũng có thể thờ phụng Thần Hoàng mà!”

“Chân Thần, con không muốn là đại giáo chủ của nữ thần Sinh Mệnh, con muốn làm người hầu của người!” nhị trưởng lão hơn trăm tuổi, giờ nhìn chẳng khác gì trẻ con.

“Quá độ, quá độ có hiểu không hả?” Sở Thiên bực mình, huơ tay, “Tất cả chỉ là tạm thời thôi. Sau này các ngươi có thể trở về với bổn Thần Hoàng!”

Nói xong, Sở Thiên gần như bán mạng chạy ra ngoài, “Có gì không hiểu thì đi hỏi đại trưởng lão, à không, hỏi Giáo Hoàng!”

“Khốn kiếp, thật phiền phức!” vừa đi, Sở Thiên vừa làu bàu, “Chỉ là tạm thời thay đổi tín ngưỡng, gạt các tín đồ trên đại lục thôi mà! Có gì không thể chấp nhận chứ? Chả trách các ngươi chỉ có thể làm lão nhị, lão tam. Nhìn đại trưởng lão người ta biết ứng biến kịp thời kia kìa!”

“Ai bảo chúng là cuồng tín đồ cơ chứ?! Khà khà!” Anh Cách Lạp Mỗ cười, đuổi tới nơi, “Ông chủ, mọi việc đã sắp xếp xong, mọi tín đồ Thánh Sơn và đại lục đều về tay ông chủ rồi!”

Sở Thiên trút bỏ bộ mặt chán nản, cười lớn: “Sau này Thánh Sơn chính là hậu viện của chúng ta!”

Nói xong thì Sở Thiên lại tặc lưỡi, “Đáng tiếc!”

“Đúng là đáng tiếc!” Anh Cách Lạp Mỗ gục gặc, “Ngày nào chưa xác định được Chúng Thần còn sống hay đã chết, là ngày đó chúng ta chưa thể công khai điều động sức mạnh của Giáo Đình!”

“Ài, chỉ có thể âm thầm khống chế!” Sở Thiên thở dài, “Nói với Giáo Hoàng, giờ hắn không cần phải làm cho ta điều gì hết. Nhưng nhất định phải tăng cường sức mạnh nhanh nhất có thể. Ít nhất phải hồi phục ở mức độ Giáo Đình trước đây. Ngoài ra bảo hắn chọn ra các cuồng tín đồ có tố chất nhất, âm thầm đến Thần Mộ dưới đảo Bố Lôi Trạch để tu luyện!”

Sau khi ghi nhớ lời dặn của Sở Thiên, Anh Cách Lạp Mỗ hỏi: “Ông chủ, Thần Công Tượng vẫn đang nói chuyện với Khách Thu Sa…” nói rồi, Anh Cách Lạp Mỗ cười một cách cổ quái, “Cậu nhóc sắp khiến cho Hoài Đặc phát điên lên rồi!”

“Vậy sao? Cho Khách Thu Sa thêm vài hũ rượu ngon để hắn nói chuyện tiếp!” Sở Thiên nhướn mày, “Theo cảm giác của ngươi, Thần Lực của Hoài Đặc có bao nhiêu khả năng có thể phục hồi?”

“Nếu không có ai trợ giúp, e là mãi mãi không phục hồi được!”

“Vậy thì tốt!” Sở Thiên từ tốn nói: “Ta sẽ không gặp lại Hoài Đặc nữa. Ngươi giao hắn cho Giáo Hoàng, triệu tập vài người lùn tay nghề cao phục vụ Hoài Đặc, nói là người này là phản đồ. Nhưng kỹ thuật của hắn còn có ích cho Giáo Hoàng, Giáo Hoàng sẽ biết phải làm thế nào!”

Nói rồi, Sở Thiên cười nhạt, “Ngoài ra ngươi nói với Giáo Hoàng câu này, không cần biết hắn dùng thủ đoạn gì, bổn Thần Hoàng chỉ cần Thần Công Tượng tạo ra trang bị cho đảo Bố Lôi Trạch.”

“Lát ta đi làm ngay!” Anh Cách Lạp Mỗ nói: “An Na vẫn đang ở Tinh Linh Quốc, sau khi xử lý việc của Giáo Đình, ta đi đón cô ấy về đảo Bố Lôi Trạch!”

“Không cần đâu, để An Na tự về Bố Lôi Trạch!” Sở Thiên lắc đầu cười khổ, “Giờ chúng ta còn dám về nhà sao?”

Anh Cách Lạp Mỗ khựng lại, rồi cũng cười méo xẹo, “Hì hì, Bào Uy Nhĩ thật lợi hại…”

Tuy hiện giờ A Mạt Kỳ và Anh Cách Lạp Mỗ có thể che giấu hơi thở, nhưng điều cốt yếu để tránh bị phát hiện là cách xa Bào Uy Nhĩ! Mà đảo Bố Lôi Trạch thì lại ở ngay trước cửa nhà Bào Uy Nhĩ…

“Vậy chúng ta đi đâu? Ở lại Giáo Đình sao?”

“Không, Giáo Đình cũng không an toàn, mai chúng ta sẽ rời khỏi đây!” Sở Thiên trầm ngâm, “Phải nghĩ cách vừa thoát khỏi Bào Uy Nhĩ vừa không chọc giận ả! Dù chúng ta có trốn được Bào Uy Nhĩ thì đảo Bố Lôi Trạch cũng không tránh được hàng nghìn vạn đại quân hải tộc!”

Anh Cách Lạp Mỗ cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Vậy thì chỉ còn cách ném cái họa này cho người khác! Nhưng đại lục không có ai có thể khiến ả hứng thú!”

“Ai nói không có?” Sở Thiên nheo mắt cười.

“Đưa đá liên lạc cho ta!” Sở Thiên giơ tay về phía Anh Cách Lạp Mỗ, “Ta sẽ thông báo về nhà là sẽ không về trong một thời gian ngắn!”

Anh Cách Lạp Mỗ nối thông được với Sắt Lâm Na, “Bà chủ, ông chủ muốn nói chuyện với bà chủ!”

“Anh Cách Lạp Mỗ à? Mau đưa đá liên lạc cho Phất Lạp Địch Nặc!”

Phát ra từ đá liên lạc là giọng của Chu Lệ Á, Sở Thiên và Anh Cách Lạp Mỗ đều chết sững!

Đá liên lạc đầu bên kia chỉ có Sắt Lâm Na sử dụng, liên thông với tất cả các nhân vật quan trọng trong gia tộc. Gần một nửa tin cơ mật của đảo Bố Lôi Trạch đều được truyền đạt qua viên đá đó. Thứ quan trọng như vậy là vật bất ly thân của Sắt Lâm Na!”

Nhưng bây giờ, đầu bên kia lại là Chu Lệ Á, người chưa bao giờ nhúng tay vào sự vụ của gia tộc!

Nhà xảy ra chuyện rồi! Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Sở Thiên, nếu không thì Chu Lệ Á tuyệt đối sẽ không nhận cuộc gọi này!

“Này, này? Tướng công, sao chàng không nói gì cả?” giọng nói của Chu Lệ Á vang lên.

Sở Thiên giật lấy viên đá, “Có phải Sắt Lâm Na xảy ra chuyện gì rồi?”

“Sao chàng biết?” Chu Lệ Á ngạc nhiên.

Nghe được sự bình tĩnh trong ngữ khí của Chu Lệ Á, Sở Thiên thở phào, “Sao nàng lại giữ viên đá này? Sắt Lâm Na đâu?”

“Là Sắt Lâm Na tỷ tỷ giao cho thiếp giữ!” Chu Lệ Á nói, “Sắt Lâm Na tỷ tỷ không được khỏe, không thể xử lý sự vụ được, giờ ra ngoài đảo nghỉ dưỡng rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK