Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phổ Lan Đa ngượng ngùng đứng dậy, sau khi ổn định lại tâm trạng một thời gian dài, sau đó mới ngạc nhiên nói: “Đa ta cô gia vừa rồi đã cầu xin hộ ta, nhưng ngài không biết hắn là Phượng Hoàng Thần sao?”

Lão tử biết cái con khỉ! Sở Thiên chửi thầm một câu, sau đó nheo mắt lại, làm ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Những Chủ Thần bọn họ hành sự cao thâm khó đoán, ta nào biết được! Lúc trước đột nhiên hắn đến Bố Lôi Trạch đảo của ta, nói là bị thương cần ta chữa trị, ta thấy hắn thực lực không tồi, cũng chữa trị cho hắn, có điều thương thế của hắn cần một thời gian dài mới có thể hồi phục, vì vậy tạm thời ở lại chỗ ta. Có điều hắn luôn không chịu tiết lộ thân phận.”

Ngừng lại một chút, Sở Thiên lại nói: “Còn về tại sao ta nói hắn là người nhà của ta, có lẽ ngươi cũng đã hiểu!”

“Ta hiểu, cô gia làm không sai!” Phổ Lan Đa gật đầu liên hồi.

Nếu như Sở Thiên dùng những lý do khác, Phổ Lan Đa chưa chắc đã tin, nhưng nói mập mờ thoáng qua ngược lại có thể lấy được niềm tin. Những thần tộc đã thấy quen các cảnh tranh đấu quyền mưu, mọi người đều rất coi trọng danh dự, đặc biệt là thần tộc đại diện cho một thế lực khác như mình đến thăm, vì vậy Phất Lạp Địch Nặc vì đại cục dù không biết thân phận Phượng Hoàng Chủ Thần, nhưng vẫn mượn lão nhân gia người để trấn áp mình, Phổ Lan Đa đã nghĩ như vậy.

Sau khi tâm trạng rối loạn đã ổn định lại, Sở Thiên lại hỏi lại lần nữa. “Ngươi không phải nói là Phượng Hoàng Chủ Thần đang ở Huyết Luyện Ngục sao? Sao lại đến nhà ta thế này?”

Phổ Lan Đa bất đắc dĩ cười khổ, lắc đầu nói: “Cô gia, ta cũng không rõ a, trong Huyết Luyện Ngục đích thực là có người gia tộc Phượng Hoàng, hơn nữa còn thường có tranh đấu với gia chủ Bì Bồng miện hạ! Hơn nữa khi họ xuất binh, đều là lấy danh nghĩa của Bác Đức!”

Rời xa khỏi Sa Khắc, Phổ Lan Đa cũng không còn chút úy kỵ nào, trực tiếp gọi thẳng tên của Bác Đức.

“Ngay cả gia chủ cũng cho rằng Bác Đức đang ở Huyết Luyện Ngục! Không những là gia chủ, e rằng những Chủ Thần khác không có người nào biết Bác Đức đã đến nhân gian!”

Giậm chân lo lắng, Phổ Lan Đa thở dài, nói: “Việc đến lúc này, ta cũng không giấu cô gia nữa. Ta quả thực không nghĩ ra Bác Đức đã đến nhân gian thế nào, bởi vì địa ngục thông đạo đang ở trong tay Địch Á Lạc, ta chỉ là trùng hợp có được một tin trong đó, may mắn đến được nhân gian, cho dù Bác Đức có thể tìm được địa ngục thông đạo để đến đây, nhưng hiện tại đang là thời khắc then chốt tranh đoạt Thú Thần, tại sao hắn lại chạy đến đây a?”

Sở Thiên đối với chuyện của thần tộc hoàn toàn không hiểu rõ, vì vậy cũng không có manh mối gì.

Phổ Lan Đa theo lối tư duy của mình, nói tiếp: “Âm mưu! Tuyệt đối có âm mưu! Cô gia người nói bị thương rồi, nhưng ai có thể đả thương Phượng Hoàng Chủ Thần? Bác Đức đến nhân gian tuyệt đối không đơn giản như vậy!

Lẽ nào hắn muốn ẩn trốn ở nơi này, đợi khi Bào Uy Nhĩ và những Chủ Thần kia quyết đấu ở địa ngục, thừa lúc tấn công Biển Cấm? Hoặc là nhân gian có bí mật gì đó…”

Phổ Lan Đa tự mình phân tích, không thể không nói, khả năng phân tích của hắn rất mạnh, nhưng đáng tiếc tình báo không đủ.

Sa Khắc đã theo Sở Thiên năm năm, Chủ Thần nào tình nguyện vì một thứ gọi là âm mưu, mà đi làm kẻ ngốc năm năm mặc cho người ta trêu chọc, huống hồ năm năm trước khi Vĩnh Hằng Kiếm bị rút ra, thực chất không thể nào đoán được tình thế ngày hôm nay, cho dù Sáng Thế Thần cũng không thể nào biết hết tất cả mọi chuyện lúc đó, rồi lập ra âm mưu.

Lẽ nào Phổ Lan Đa nhận nhầm người? Sở Thiên chợt nghĩ tới khả năng này, bèn bội hỏi: “Ngươi xác định người trong thánh điện chính là Phượng Hoàng Chủ Thần?”

“Ta tuyệt đối sẽ không nhận lầm người! Trước khi thất thần tấn công Phán Quyết sơn, ta đã nhìn thấy hắn!” Phổ Lan Đa vội nói: “Không được, ta muốn nói tin này cho gia chủ!”

Nói rồi, hắn xoay người định bay đi.

“Ngươi muốn tìm cái chết sao?” Sở Thiên lạnh lùng nói.

Phổ Lan Đa nghe vậy chấn động, đúng vậy, Phượng Hoàng Thần nếu như thật sự có âm mưu, còn mình chẳng may biết được. Nếu như mình dám rời khỏi tầm mắt của hắn, há chẳng phải là tìm cái chết sao?

“Cô gia, làm sao bây giờ?” Phổ Lan Đa nhất thời không có chủ ý, “Hiện tại không chỉ là ta. Ngài cũng có phiền phức! Gia chủ nghiêm khắc mà nói, là thần tử nhất hệ của Thần Hoàng, năm xưa khi Chúng Thần thanh lý dư nghiệt của Thần Hoàng, ông ấy đã kịp tuyên bố trước ở Huyết Luyện Ngục là thoát ly quan hệ với Thần Hoàng, hơn nữa phái con cháu trực hệ đi trợ giúp Thú Thần tộc đi tiêu diệt dư nghiệt của Thần Hoàng, vì vậy mới tránh được kiếp nạn! Nhưng trong mắt của Chúng Thần, gia chủ vẫn không phải là bằng hữu, còn Bác Đức làm gì không cần ta nói ngài cũng rõ, thất thần tấn công Phán Quyết sơn có phần của hắn, khi hắn vừa vào Huyết Luyện Ngục, chưa bao lâu thì bị gia chủ bức bách…”

Phổ Lan Đa lo lắng mày nhíu chặt lại, “Ngài nghĩ xem, gia chủ Bì Bồng và Bác Đức là kẻ tử địch, cô gia lại chữa trị cho Bác Đức, còn để hắn trong nhà, gia chủ biết được sẽ nghĩ thế nào? Nếu như gia chủ và Phượng Hoàng tộc khai chiến toàn diện, ngài bị kẹp ở giữa sẽ tử xử thế nào!”

Sở Thiên cũng cảm thấy khó nghĩ, trước ngày hôm nay hắn vẫn sống những ngày tháng quá ư thoải mái, nhưng chớp mắt một cái, đã bị cuốn vào tranh chấp của cấp Chủ Thần.

Nheo mắt lại, Sở Thiên suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Phổ Lan Đa miện hạ, vừa rồi ngươi cũng nghe rồi, Bác Đức vốn muốn giết ngươi, nhưng ta nói người là gia thần của ta mới cứu được ngươi! Có thể thấy hắn hoàn toàn không biết người đã đầu phục Bì Bồng miện hạ rồi, nếu không thì đã giết ngươi, vì vậy lời nói dối này nhất định phải khiến cho Bác Đức miện hạ tiếp tục tin! Nếu không ngươi sẽ chết chắc đấy!”

Phổ Lan Đa gật đầu lia lịa.

Sỏ Thiên tiếp tục nói: “Vì vậy từ ngày hôm nay, ngươi sẽ bắt đầu mạo xưng là gia thần của ta, tất cả mọi chuyện phải làm giống như thật!”

“Cô gia, nếu như bị gia chủ biết được, ta làm việc cho gia tộc Phất Lạp Địch Nặc…”

“Ngốc quá! Ngươi không biết nói là Chu Lệ Á lệnh cho ngươi sao!”

“Đúng , đúng, ta hiểu rồi!” Phổ Lan Đa do dự một hồi, khó xử nói: “Cô gia, không, gia chủ, lúc trước ngài không biết thân phận của Bác Đức, hắn mới dám yên tâm để ngài chữa trị, hiện tại ngài đã biết thân phận của hắn rồi… Hắn có khi nào sẽ gây khó dễ cho ngài không?”

“Ha ha, điều này ngươi yên tâm!” Sở Thiên cười nói: “Thương thế của hắn một ngày không lành lại, thì ngày đó ta còn giá trị lợi dụng, vì vậy trước khi hắn lành lại, ta chắc chắn sẽ không sao.”

“Còn nữa, thân phận của Chu Lệ Á tiểu thư, Bác Dức có biết không?”

“Với thực lực của hắn, có lẽ đã biết rồi, có điều có thể vì cần lợi dụng ta, cho nên không nói ra mà thôi.” Sở Thiên chính sắc nói: “Vì vậy từ ngày hôm nay, chúng ta cần rửa sạch quan hệ với Bì Bồng, ngay cả Chu Lệ Á cũng phải giả như không biết mình là hậu duệ trực hệ của Bì Bồng, còn nữa, chúng ta cần giả như không biết tình hình của địa ngục, như vậy thì Bác Đức cũng sẽ không cho rằng chúng ta đã nhìn thấy âm mưu của hắn! Cũng sẽ không muốn giết chúng ta!”

“Đúng, cứ làm như vậy đi!” Phổ Lan Đa gật mạnh đầu một cái.

Nói xong hắn lại tự cho mình thông minh nói: “Hiện nay một Nhân Thần như ta đã biết được tin Bác Đức ở Bố Lôi Trạch, Bác Đức chắc chắn sẽ không yên tâm về ta, vì vậy ta sẽ làm biểu hiện khiến hắn yên tâm, tuyệt đối không rời khỏi Bố Lôi Trạch, cũng không tiếp xúc với bất cứ ai, cứ hoạt động trong tầm mắt của hắn! Khiến hắn lúc nào cũng có thể giám sát được ta!”

“Như vậy cũng tốt! Sở Thiên rất hài lòng với cách nghĩ của Phổ Lan Đa.” Có điều ngươi dù gì cũng là Nhân Thần, vẫn nên ít tiếp xúc với Bác Đức, như vậy đi, quản gia của ta ở dưới lòng đất có mấy phòng thí nghiệm bệnh độc, ngươi cứ đi đến đó một thời gian,

Ta sẽ nói với Bác Đức, ngươi là cố vấn lĩnh vực bệnh độc hệ mà ta chiêu mộ, chuyên nghiên cứu bệnh độc cho Bố Lôi Trạch, không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không rời khỏi tầng hầm! Như vậy hắn sẽ yên tâm.”

“Được, trước khi Bác Đức bỏ đi, ta tuyệt đối không rời khỏi tầng hầm!”

Nói xong, Phổ Lan Đa vội vã để Sở Thiên phái người đưa hắn đi xuống tầng hầm.

Nhìn theo bóng của Phổ Lan Đa, Sở Thiên nheo mắt cười, nếu như Sa Khắc ngày nào chưa rời khỏi Bố Lôi Trạch, vậy Phổ Lan Đa há chẳng phải ở dưới tầng hầm vĩnh viễn sao? Mãi mãi làm việc không công cho mình ư?

Sau khi cười, Sở Thiên vội mở một cuộc họp bí mật giữa các thành viên quan trọng của gia tộc.

Sa Khắc là Phượng Hoàng Chủ Thần Bác Đức, tin tức này quả thực đã làm chấn động mọi người ở Bố Lôi Trạch, Sắt Lâm Na vẻ mặt kỳ lạ, dở khóc dở cười nói: “Phu quân, Sa Khắc rốt cuộc là Phượng Hoàng Chủ Thần hay không, chuyện này đáng được nghiên cứu, nhưng từ nay về sau chúng ta sẽ đối đãi với hắn thế nào? Dù gì hắn hiện tại…”

“Các thứ tốt nhất! Ăn mặc đều cho hắn những thứ tốt nhất, hắn muốn gì thì cho thứ ấy!” Sở Thiên gõ bàn nói một thôi một hồi, Sở Thiên nhìn thấy Tiểu Bạch đang lười nhác nằm úp trên ghế, bèn căn dặn: “Còn ngươi nữa, sau này đừng có tùy tiện ức hiếp Sa Khắc!”

Tiểu Bạch trợn ngược hai mắt, đổi tư thế không thèm để ý đến Sở Thiên, hừ! Bổn tiểu thư chỉ nhìn linh hồn không nhìn người, sớm đã nhìn ra, tên đó chính là có thân thể của Bác Đức, nhưng linh hồn thì chính là một tên ngốc. Chuyện thay đổi thân xác và linh hồn cũng không phải chưa từng xảy ra, ai có thể đảm bảo hắn chính là Bác Đức? Xì! Phất Lạp Địch Nặc đúng là một tên ngốc!

Không biết Tiểu Bạch đang nghĩ gì, Sở Thiên và mọi người ở Bố Lôi Trạch lần lượt bày tỏ thái độ, vì để lại ấn tượng cho Phượng Hoàng Chủ Thần sau này sẽ tỉnh lại, công việc trọng điểm của giai đoạn tiếp theo đây của gia tộc Phất Lạp Địch Nặc, chính là đáp ứng mọi yêu cầu của Sa Khắc!

Lúc này, vì Lạp Hi Đức không có ở đây, còn Mạt Khắc được vinh dự làm cố vấn bàng thính vung vuốt lên, nói: “Các ngươi đừng có vội mà quyết định, Sa Khắc ta đã thấy qua rồi, tuy rằng hiện tại sức mạnh linh hồn chỉ còn lại chưa đến ba thành, nhưng cũng có thể cảm nhận ra, linh hồn của hắn rất hỗn loạn, chính là một tên ngốc tử!”

Dương dương đắc ý, bắt chước Sở Thiên gõ bàn, Mạt Khắc nói: “Thử nghĩ tình huống của ta và Cát Nặc Bỉ Lợi, trao đổi linh hồn và thân xác là huyền ảo, nhưng không phải không có khả năng!”

Sắt Lâm Na vội nói: “Mạt Khắc miện hạ, ngài nói là có thể là linh hồn của một tên ngốc nào đã vào thân xác của Chủ Thần Bác Đức?”

“Chính là ý này!” Mạt Khắc đắc ý lắc lư đầu. “Phổ Lan Đa… Xì! Tên tiểu tử đó hạ độc gạt người còn có thể, nói đến sức mạnh linh hồn thì hắn dốt đặc! Dung mạo của Sa Khắc, khí chất sau khi đeo kính râm lên, thậm chí cả khí tức thấp thoáng tản phát, đích thực là bộ dạng của Chủ Thần Bác Đức, thần tộc bình thường coi hắn là Bác Đức cũng không sai, nhưng trong mắt cường giả chuyên tu về linh hồn như ta, nhìn người là nhìn vào linh hồn, đúng rồi, không tin ngươi để A Tư Nặc nhìn thử Sa Khắc xem, bảo đảm hắn cũng chỉ nhìn ra một tên ngốc!”

“Nếu như linh hồn của Sa Khắc không chắc là Phượng Hoàng Chủ Thần, vậy thì sao hắn có thể giữ được hình hài con người?” Sở Thiên hỏi.

“Đó là Chủ Thần mà, cho dù linh hồn không còn, nhưng sức mạnh còn lại trong cơ thể, cũng có thể duy trì được hình người rồi!”

Sở Thiên im lặng không nói, hiện tại chỉ có thể nói, thân thể của Sa Khắc chắc chắn là Phượng Hoàng Chủ Thần, nhưng linh hồn thì sao?

Tích tích!

Thông tin thạch của Sắt Lâm Na lo liệu việc trong gia tộc vang lên, nàng xoay lưng đi, tiếp nghe vài câu, sau đó xoay người lại cười khổ nói: “Người của gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc đã đến rồi, đến bàn về hôn lễ của Sa Khắc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK