Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Thiên nghĩ muốn nát óc cũng nghĩ không ra, Cuối cùng là đã gây thù chuốc oán với ma thú cấp mười nào.

Long Hoàng, A Tư Nặc, những ma thú cấp mười này đều có quan hệ rất tốt với Sở Thiên, ma thú cấp mười duy nhất kết thù oán với hắn là Mặc Phỉ Đặc, thì đã bị biến thành một đứa trẻ bình thường, lại còn bị quản thúc rất chặt trong tầm tay Sở Thiên.

Tít tít tít.… đột nhiên, đá liên lạc ở lưng quần Sở Thiên kêu lên.

“Là kẻ nào!” Thôi Thiến quát to một tiếng, cùng lúc, hơn một trăm tay cao thủ Hắc Tinh Linh làm nhiệm vụ bảo vệ cũng phân tán ra bốn phía, lần theo tiếng động của đá liên lạc để tìm đến.

Chết rồi, quên tắt đá liên lạc! Sở Thiên thất kinh, vội vàng tắt đá liên lạc rồi ba chân bốn cẳng co giò chạy.

Thôi Thiến dẫn theo thuộc hạ rà soát Hắc Thạch Lâm nhưng Sở Thiên đã cao chạy xa bay, thoáng thấy Lỗ Tây Nạp và Bối Lợi, Sở Thiên bèn thấp giọng quát khẽ: “Mang theo thằng nhóc ấy chạy mau!” Nói xong, Sở Thiên vọt ngay lên lưng sói khổng lồ, thẳng tiến về hướng thành Cáp Đức mà chạy như bay.

“Này! Ta không phải là thằng nhóc! Tên ta là Bối Lợi!” Bối Lợi được Lỗ Tây Nạp vác trên lưng vắt vẻo nhưng miệng không ngớt lảm nhảm, “Vui lòng gọi ta là Bối Lợi, nhà thơ lãng du vĩ đại nhất trên đại lục!”

“Làm cho hắn câm miệng lại!” Sở Thiên giận muốn điên người ra lệnh cho Lỗ Tây Nạp đánh Bối Lợi bất tỉnh, sau đó mở đá liên lạc hỏi: “Thế nào rồi? Không phải ta đã nói rồi sao, không có việc gì quan trọng thì đừng liên lạc với ta mà!” Sau khi cân nhắc sự an toàn, lúc đi Hắc Thạch Lâm, Sở Thiên chỉ dẫn theo người có thực lực mạnh nhất là Lỗ Tây Nạp ngoài ra những người còn lại đều để lại ở khách điếm trong thành Cáp Đức.

Từ đá liên lạc vọng ra giọng nói lo lắng của Chu Lệ Á, “An Địch, chàng mau quay về đi, mọi người gặp chuyện không hay rồi!”

(*) Từ nay lão bà của Sở Thiên sẽ xưng hô là chàng với Sở Thiên : Biên.

“Là chuyện gì? Sở Thiên vặn hỏi.

“Cái gã hói đầu được chàng nối tóc cho rồi quỵt tiền lần trước, hắn đánh trọng thương mọi người rồi!”

“Nàng có sao không?” Sở Thiên nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, nhắc đến tên khốn đó, đã ăn quỵt tiền giờ lại còn phá ta tan cửa nát nhà nữa, thù cũ chưa xong lại chất chồng thêm hận mới, nếu như không phải về nhà quá gấp thì Sở Thiên thiếu gia nhất quyết không tha cho tên hói đầu khốn kiếp ấy!

“Ta không sao, nhưng Mặc Phỉ Đặc và Sa Khắc bị thương, chàng mau mau về xem sao!”

Sở Thiên và Lỗ Tây Nạp vội gia tăng tốc độ, gấp rút chạy kịp về thành Cáp Đức trước lúc hừng đông.

“Ai ya, bụng ta đau quá!”Vừa chạy về tới sảnh đón khách của quán trọ, Sở Thiên đã nghe tiếng rên la gào khóc ầm ĩ: “Mẹ ơi! Con đau bụng quá…”

Dường như cái họng của Sa Khắc gào thét chưa đủ um sùm, Mặc Phỉ Đặc đang lăn lộn quằn quại trên giường cũng khóc lóc inh ỏi: “Trời ơi là giời ơi…. Tên khốn ăn hiếp người quá đáng, chẳng hay ho chút nào! Dám quăng hết quà vặt của ta, hừ hừ! Ta phải xé xác thằng hói đầu láo toét nhà ngươi ra…”

“Ô ô!” Tiểu Bạch đang nằm trong lòng Chu Lệ Á nhảy chồm lên tay Sở Thiên hớn hở tỏ vẻ mình bình yên vô sự.

“Kể lại cho ta nghe đầu đuôi câu chuyện ra làm sao!” Thấy mọi người không ai bị thương đến mức nguy hiểm tính mạng, Sở Thiên thở phào nhẹ nhõm, lấy một bình sự bảo vệ của Thánh Tế Tự đưa cho Sa Khắc và Mặc Phỉ Đặc rồi từ tốn hỏi Chu Lệ Á đầu đuôi câu chuyện.

Căn nguyên của mớ bong bong này là từ cái bụng bự của Sa Khắc mà ra. Lúc vào thành, Sở Thiên chọn một khách điếm nhỏ, đợi ăn tối xong Sở Thiên bèn dẫn Lỗ Tây Nạp đi đến Hắc Thạch Lâm, nhưng ngay chính lúc ấy, Sa Khắc cơm vừa trôi khỏi cuống họng thì đã thấy đói bụng lại rồi.

Sở Thiên không có ở đấy, Chu Lệ Á không nỡ để Sa Khắc ôm bụng đói thế là cho gọi đầu bếp của quán trọ nấu nướng cơm nước, nào ngờ Sa Khắc ăn khỏe quá, loáng cái đã chén sạch số thức ăn của quán, không còn cách nào khác Chu Lệ Á đành giữa đêm hôm khuya khoắt dẫn Sa Khắc ra ngoài đi tìm đồ ăn, Mặc Phỉ Đặc cũng lẽo đẽo đi theo mua đồ ăn vặt.

Không may là lúc ấy mọi người đến một quán ăn lớn thì chạm mặt với tên hói đầu đang ăn uống nhồm nhoàm. Lúc đó Sa Khắc nhận ra tên kia đã từng chạm trán với mình , thế là chẳng cần nói đến câu thứ hai bèn vung búa lao lên.

Kết quả ra sao thì không cần phải nói nữa, cũng may là tên hói đầu không dám làm lớn chuyện giữa chốn đông người nếu không chưa chắc cả lũ còn có thể sống sót gặp lại Sở Thiên như lúc này.

Kể xong đầu đuôi câu chuyện, Chu Lệ Á cảm kích nhìn Sa Khắc trìu mến, : “An Địch à, cũng may Sa Khắc đã đỡ cho ta một cước của gã hói đầu, nếu không….”

“Hì hì.” Sa Khắc cười vẻ thật thà chất phác, xoa xoa bụng nói: “Cao thủ đã cho tại hạ ăn cơm, tại hạ sao có thể để kẻ khác ăn hiếp thê tử của cao thủ được!”

“Đa tạ ngươi, Sa Khắc!” Sở Thiên vỗ vỗ vai Sa Khắc vẻ hàm ơn, tự tay đắp thuốc lên vết thương của y, sau đó nói: “Đợi đến lúc về đến phía đông đại lục, ta hứa danh dự với ngươi sẽ bảo đảm cho ngươi mỗi ngày đều được ăn ngon!”

“Ha ha, đa tạ cao thủ!” Sa Khắc chép chép miệng, cười hà hà khoái chí.

“Này! An Địch! Đồ ăn vặt thì tính làm sao đây?” Mặc Phỉ Đặc nước mắt lưng tròng giơ cái túi rỗng không lên mở ra cho Sở Thiên xem: “Đồ ăn vặt của ta bị thằng khốn đó ném đi hết rồi.” Nói xong, Mặc Phỉ Đặc tức tối đấm xuống thành giường, nói lớn: “Ngươi mua đồ ăn vặt cho ta, ăn xong ta sẽ đi tìm hắn để tiêu diệt!”

“Hi hi, Tiểu Mặc Phỉ Đặc lại khoác lác rồi.”Chu Lệ Á cúi người xuống, nựng yêu khuôn mặt dễ thương của Mặc Phỉ Đặc rồi cười nói: “Ngoan nào, mau đi ngủ thôi, ngày mai tỷ tỷ sẽ mua đồ ăn vặt cho đệ nha.”

“Trời ạ!” Mặc Phỉ Đặc vò đầu bứt tai vẻ khổ sở, lắc đầu than vãn: “Ta nói cả chục lần rồi, ta năm nay đã hơn 5000 tuổi...”

“Ha ha.” Sở Thiên cũng không nhịn được cười, lôi Mặc Phỉ Đặc đến giường, giả vờ tức giận dọa nạt: “Thằng nhỏ ngốc này mau đi ngủ đi, nếu không ngày mai không mua quà vặt cho ngươi nữa.”

“Chẳng vui gì cả! Các người thật là chán quá đi..” Mặc Phỉ Đặc dẩu môi, nằm xuống lấy chăn trùm kín đầu, miệng không ngớt lầu bầu.

Mặc Phỉ Đặc ngủ say rồi, Sở Thiên trở lại vẻ mặt lạnh lùng, “Chu Lệ Á, gã hói kia đang ở đâu?”

“Hắn ở quán trọ Tề Khắc.” Chu Lệ Á giữ tay Sở Thiên lại, “An Địch à, chàng muốn đi tìm hắn hả? Chàng đừng đi, hắn lợi hại lắm.”

“Nàng yên tâm, ta chỉ đi quan sát động tĩnh một chút thôi.” Sở Thiên vuốt ve mái tóc mượt mà của Chu Lệ Á, cười âu yếm: “Nàng trông chừng bọn nhóc này đừng để bọn chúng đi lung tung trước khi ta về.”

“Vậy chàng bảo trọng nhé.” Chu Lệ Á do dự một lúc rồi khẽ dặn dò, “Ta đợi chàng về ăn sáng.”

Sở Thiên mỉm cười, dẫn Lỗ Tây Nạp rời đi.

Sở Thiên và Lỗ Tây Nạp vừa chạy đến đại môn của Tề Khắc tửu điếm, vừa hay thấy tên đầu hói mới bước từ quán trọ ra nhưng bên cạnh hắn còn có một cô nương nhan sắc diễm lệ.

“Hắc hắc, Ma Căn đại gia, lần sau lại đến nhé.” Tên tiểu nhị cầm mớ bạc vụn được cho một cách hào phóng trong tay một cách khúm núm tiễn gã đầu hói ra tận cửa rồi mở cánh cửa của một cỗ xe đắt tiền cung kính mời gã lên xe.

“Thúc thúc, thì ra gã đầu hói chính là Ma Căn.” Lỗ Tây Nạp nghe lỏm cuộc nói chuyện, quay sang giải thích cho Sở Thiên: “Cháu đã từng nghe qua cái tên này ở chỗ cha cháu.”

“Ồ? Thực lực của hắn thế nào?”Sở Thiên hỏi.

“Mạnh lắm! Ma Căn là ma thú cấp chín, tính luôn cả hai chúng ta mình cũng chưa địch lại hắn!” Lỗ Tây Nạp ve vẩy đuôi, hỏi: “Thúc thúc, có cần ta dùng đá liên lạc gọi cho cha, kêu người phái vài chục vạn huynh đệ đến giúp một tay không?”

Vài chục vạn huynh đệ? Đủ san bằng toàn thành Cáp Đức rồi! Sở Thiên bĩu môi nói: “Không cần, ta đủ sức đối phó hắn!”

“À! Ta quên mất! Thúc thúc đã từng tiêu diệt ma thú cấp 9 rồi!” Lỗ Tây Nạp ngưỡng mộ Sở Thiên đến mức cuồng nhiệt.

“Hửm?” Vẻ mặt Lỗ Tây Nạp lộ rõ hoài nghi bởi vì khi Ma Căn bước lên xe ngựa, thiếu nữ ăn mặc diêm dúa bên cạnh gã vén tóc lên khiến Lỗ Tây Nạp nhìn thấy rõ khuôn mặt cô ta, “Thúc thúc ơi, ta đã từng thấy hình ảnh ma pháp của cô nương ấy rồi, cô ta chính là Mã Lị!”

“Mã Lị thì sao?”

“Thúc thúc, chúng ta rút lui thôi!” Lỗ Tây Nạp thất vọng kéo tay Sở Thiên, “Mã Lị cũng là ma thú cấp chín!”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên bỗng chốc thấy nhức cả đầu. Một mình hắn đến, Ma Căn cũng chỉ có một người, vậy thì có thể lấy lưỡi đao Phán Quyết đánh cuộc một lần, nếu như lưỡi đao Phán Quyết thức tỉnh lần nữa thì Ma Căn chết chắc; cứ cho rằng lưỡi đao Phán Quyết không có tác dụng đi nữa, thì dựa vào thuật ẩn thân của Sở Thiên cũng vẫn có thể chạy thoát thân.

Nhưng bây giờ bên cạnh Ma Căn còn có thêm Mã Lị, như vậy cục diện đã trở nên phức tạp hơn nhiều.

Lúc ấy, xe ngựa của Ma Căn đã đi rồi, “Lỗ Tây Nạp, ngươi đi trước đi.” Sở Thiên thoắt ẩn thoắt hiện, nói với Lỗ Tây Nạp : “Ta muốn đi xem xét một chút, ngươi nói với Chu Lệ Á thẩm thẩm, đừng đợi ta về ăn sáng.”

“Dạ! Thúc thúc muốn tìm một người có khả năng giết hai ma thú cấp chín kia phải không?” Mắt Lỗ Tây Nạp vụt sáng lên vẻ ngưỡng mộ điên cuồng , lẩm bẩm, “Quả không hổ danh thúc thúc An Địch! Ta chạy về báo cho Chu Lệ Á thẩm thẩm…” Nói xong, Lỗ Tây Nạp chạy vụt đi.

Điều hòa được hơi thở rồi, Sở Thiên bèn bám xa xa theo xe ngựa, hắn muốn xem thử có cơ hội để giết hai người bọn chúng không.

Trời vừa sáng, xe ngựa cũng sắp đến được thành Cáp Đức, lúc bấy giờ đang đi qua khu rừng ven ngoài thành, Sở Thiên mãi không tìm được cơ hội đang tính quay về ăn sáng với Chu Lệ Á thì bỗng nhiên cục diện có biến chuyển lạ.

“Tên tiểu tử thúi Ma Căn mau ra đây cho ta!” một người trung niên tráng kiện chặn đầu xe ngựa, sau đó há miệng ra, khạc ra một quả cầu ánh sáng màu đỏ, nó cứ từ từ phình to rồi bay về phía xe ngựa.

Oàng!!! Toàn bộ cỗ xe và cả con ngựa kéo đều bị nổ tung thành từng mảnh, Ma Căn và Mã Lị đồng loạt phi người ra thoát thân.

Ma Căn tức giận quát: “Thái Qua Nhĩ, ngươi muốn làm gì!?”

“Làm gì ư? Hừ!” Thái Qua Nhĩ cười nhạt, để lộ ra hai cái răng nanh nhọn hoắt, “Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi muốn làm gì! Lão bà của ta chỉ lấy của ngươi mấy bình thuốc thôi, ngươi bèn truy sát bà ấy hơn một tháng trời, còn ra tay làm cho bà ấy bị thương nặng nữa!”

“Mấy bình thuốc thôi? Ha ha!” Ma Căn tức đến độ phải phì cười, “Thứ Ba Ba Lạp lấy trộm đi chính là sự bảo vệ của Thánh tư tế! Vì mớ thuốc này bọn ta đã phải trả cái giá nào ngươi có biết không hả?!”

Ba Ba Lạp? Nghe đến cái tên của bà hổ cái, Sở Thiên bật cười khổ sở, thì ra đều do mình rước họa vào thân! Thảo nào lúc đầu bà ta đến làm đẹp ta thấy bà thương tích đầy mình, thì ra là vừa đi lấy trộm thuốc của Ma Căn! Nói như vậy, việc hôm đó Ma Căn phải huy động toàn bộ quân lính truy sát Ba Ba Lạp cho đến việc hôm nay Thái Qua Nhĩ tìm đến báo thù, toàn bộ đều là do Sở Thiên gạt Ba Ba Lạp, nói rằng vật bảo hộ Thánh tư tế có công dụng tân trang nhan sắc!

“Ha ha, có điều bây giờ ta cũng không cần dùng đến số thuốc đó nữa rồi!” Ma Căn nói tiếp: “Thái Qua Nhĩ, trước kia ta còn sợ ngươi 3 phần, nhưng hôm nay thì….” Nói đến đó, Ma Căn mặt lạnh như tiền, quát lớn: “Mau xéo đi! Nếu không ta sẽ phế bỏ ngươi!?

“Dựa vào ngươi mà cũng muốn phế ta ư?” Thái Qua Nhĩ ngẩng cao đầu ngạo nghễ, “Ngươi và Mã Lị cùng lên đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK