“Giết ta!? Ha ha…” An Đức Sâm ngẩng mặt cười, hai tay giang ra, lại triệu hoán ra mấy trăm vong linh nữa, sau đó nói: “Ngũ Tư, muốn giết ta, hãy giết những vong linh này rồi hẵng nói!”
Ngũ Tư trong lĩnh vực đăm đăm nhìn An Đức Sâm, bỗng khóe miệng hiện ra một nụ cười khinh bỉ, “Hừ hừ, An Đức Sâm, nếu lĩnh vực của ngươi có thể triệu hoán vong linh của ma thú cấp mười, vậy thì có lẽ có thể giết được ta, nhưng thật đáng tiếc, ngươi chỉ có thể gọi đến cấp chín mà thôi!”
Nói rồi, Ngũ Tư không đếm xỉa đến các vong linh từ khắp các hướng lao đến, thủng thẳng chỉnh lại trang phục, sau đó tay phải chậm rãi giơ lên, “Lãnh vực…”
Theo tiếng hét của Ngũ Tư, một không gian hoàng kim lớn hơn lãnh vực của An Đức Sâm gấp mấy lần xuất hiện. Nó không những cuốn An Đức Sâm vào trong, hơn nữa, nửa thành Hoàng Kim cũng được chiếu rọi lên màu hoàng kim.
Lãnh vực của Ngũ Tư từ từ kéo theo lãnh vực của An Đức Sâm lên bầu trời, trong nháy mắt, một không gian bao quanh quả cầu ánh sáng xanh đen đã cùng ánh mặt trời chói lọi chiếu sáng khắp nơi trong không trung.
Nhìn thấy vô số vong linh sắp lao đến trước mặt mình, Ngũ Tư mở rộng miệng, nhả ra hai chữ, “Hoàng Kim!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nhìn thấy đặc tính lãnh vực của Ngũ Tư rồi, Sở Thiên trơ mắt nhìn, nước miếng thiểu chút nữa chảy ra.
Trong lãnh vực của Ngũ Tư, từng vong linh đang xông vào đối thủ của mình, lại liên tiếp hiện ra ánh sáng hoàng kim chói lòa, tiếp đó, ngưng kết tất cả thành tượng vàng vô cùng sống động!
Con mẹ nó, Lãnh vực của lão Thú Hoàng này lại có thể biến người thành vàng!? Sở đại thiếu gia liếm môi, tuyệt kỹ này vừa có thể đánh nhau lại của thể vừa kiếm tiền, thật khiến Sở Thiên ao ước có được.
“Hắc hắc, có ý tứ, nhiều vàng quá!” Không biết từ lúc nào, Mặc Phỉ Đặc đã từ trong mật thật chạy ra, đến gần bên cạnh Sở Thiên.
“Mặc Phỉ Đặc, sao ngươi lại ra đây?” Sở Thiên vội nói: “Nơi này quá nguy hiểm, ngươi mau trở về đi!”
“Hắc hắc, không sao!” Mặc Phỉ Đặc nhảy phốc lên lưng Sở Thiên, rướn cái đầu nhỏ của mình lên xem náo nhiệt, “An Địch đại ca, ta sợ tên An Đức Sâm đó chạy mất, nên cứ ở đây theo dõi hắn.”
Mặc Phỉ Đặc không chịu về, Sở Thiên cũng không khuyên thêm, chỉ vào đại kiếm trên lưng An Đức Sâm hỏi: “Thanh kiếm đó có tác dụng gì? Tại sao An Đức Sâm lại trộm thanh kiếm đó?”
“Ta cũng không biết.” Mặc Phỉ Đặc lắc đầu, “Đại ca và nhị ca ta trước giờ không để ta nghịch thanh kiếm nát đó.”
“Ngũ Tư, ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?” Vong linh của An Đức Sâm bị ngưng kết thành vàng rồi, Hắn không kinh ngạc mà chỉ cười nhẹ, chạm vào chuôi kiếm sau lưng, nói: “Ngươi từ từ kim hóa (hóa vàng) đi, hừ, ta có thể triệu hoán vong linh đến vô cùng vô tận, để xem thần lực của ngươi có thể giữ được đến lúc nào!” Dứt lời, lại có một đàn vong linh xuất hiện ra từ hắc động.
Sở Thiên hỏi: “Ngươi nói xem Ngũ Tư và An Đức Sâm ai lợi hại hơn?”
“Đương nhiên là Ngũ Tư rồi!” Mặc Phỉ Đặc thản nhiên nói, nhưng hắn lại lập tức gãi đầu, “Kỳ lạ quá, thần lực của Ngũ Tư mạnh hơn An Đức Sâm nhiều. Nhưng An Đức Sâm lại không biến thành vàng nhỉ?”
“Lãnh vực của Ngũ Tư không có tác dụng với An Đức Sâm ư? Vậy Ngũ Tư có bị thua mất không?” Sở Thiên vội hỏi.
“Yên tâm, không có vấn đề gì, Ngũ Tư là người có song trọng (hai tầng) lãnh vực…”
Mặc Phỉ Đặc lời còn chưa nói hết, Ngũ Tư trong lãnh vực đã ra uy. “Lãnh vực, đệ nhị trọng (tầng thứ hai) ---- Thiêu rụi!”
Phụt! Chợt một tiếng động lớn vang lên, trong lãnh vực của Ngũ Tư bắt đầu nổi lên rừng lửa cháy rừng rực. Trong chớp mắt, những vong linh bị kim hóa đã bị nổ tung, còn vong linh chua bị kim hóa thì bị đốt cháy thành cát bụi, chỉ có An Đức Sâm, vẫn trốn trong quầng sáng kỳ dị, không ngừng triệu hoán các vong linh.
“Mặc Phỉ Đặc, lãnh vực tầng thứ hai của Ngũ Tư thuộc Hỏa hệ ma pháp?” Sở Thiên cau mày hỏi, chỉ một Hỏa hệ ma pháp thì không thể nào tương xứng với lãnh vực trong truyền thuyết được.
“Hứ ~~~ An Địch đại ca ngươi ngốc thật!” Mặc Phỉ Đặc cười hì hì chế giễu Sở Thiên, đây không phải là Hỏa hệ ma pháp bình thường, đó, ngươi xem màu sắc của ngọn lửa đi.”
Sở Thiên hướng mắt nhìn, quả nhiên ngọn lửa lãnh vực của Ngũ Tư là màu tím, mà không phải màu đỏ thông thường.
Mặc Phỉ Đặc tiếp tục giải thích: “Hỏa hệ ma pháp bình thường chỉ có thể thiêu đốt cơ thể, nhưng ngọn lửa trong lãnh vực, thứ mà nó đốt chính là tiềm lực sống!”
Tiềm lực sống? Sở Thiên hai mắt sáng lên, sau đó nở một nụ cười.
“An Địch đại ca. Nói cho ngươi biết một bí mật.” Mặc Phỉ Đặc áp vào tai Sở Thiên, nhỏ giọng nói: “Thuộc tính lãnh vực của ta, cũng là hỏa diễm.”
“Ha ha, Mặc Phỉ Đặc ngoan, nói cho ca ca, nguyên hình của ngươi là gì?” Sở Thiên nheo mắt hỏi.
“Hắc hắc, ta cứ không nói cho ngươi đấy!” Mặc Phỉ Đặc dương dương tự đắc nghiêng đầu sang chỗ khác, không nói gì thêm.
Nhìn lại về không trung, những vong linh do An Đức Sâm triệu hoán đều bị Ngũ Tư tiêu diệt, nhưng Ngũ Tư cũng không có cách nào tiêu diệt An Đức Sâm, cứ như vậy, cuộc chiến đấu của hai người hình thành một thế cân bẳng quỷ dị.
“Con mẹ nó! Cuối cùng cũng để lão tử bắt được ngươi rồi.” Tại một góc không ai chú ý đến, A Mạt Kỳ cuối cùng đã đuổi kịp Thái Qua Nhĩ, vươn song trảo ra, quắp Thái Qua Nhĩ bay lên không trung.
“A Mạt Kỳ, thả Thái Qua Nhĩ ra!” Ngũ Tư đã động nộ, hai vai rung lên, phạm vi lãnh vực lập tức mở rộng lên gấp bội.
“Lão tử không chơi với ngươi!” Mắt thấy mình sắp bị chụp vào trong lãnh vực, A Mạt Kỳ bèn ném trả Thái Qua Nhĩ cho Ngũ Tư, sau đó vỗ cánh bay đi.
“A!” A Mạt Kỳ kêu thảm một tiếng, cho dù Lôi Ưng là ma thú nhanh nhất đại lục, nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ khuếch tán của lãnh vực, chỉ chậm nửa bước, một chiếc cánh của A Mạt Kỳ bị lãnh vực quệt vào, chỉ thấy hắn nghiêng ngả rơi xuống một góc, không thấy cử động gì nữa.
Ngũ Tư vung tay, thu Thái Qua Nhĩ vào lãnh vực của mình, sau đó đưa về hướng hoàng cung, hét lớn: “An Địch, giúp ta chữa trị cho Thái Qua Nhĩ.”
Ầm! Một góc của hoàng cung bị khí lưu đụng phải tạo thành một lổ hổng lớn, sau đó cơ thể của Thái Qua Nhĩ nhẹ nhàng bay vào, rồi hạ xuống trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên vội bước lên, tỉ mỉ kiểm tra khắp lượt cơ thể của Thái Qua Nhĩ. Sau đó cười lạnh đứng dậy, hừ, Thái Qua Nhĩ chắc qua là bị ngoại thương, mà Thú Hoàng Ngũ Tư đã khẩn trương vậy rồi, vậy vô số các ma thú khác tử trận trên chiến trường thì chẳng là gì sao?
“Bệ hạ, tiếp tục như vậy, ngươi và ta sẽ chẳng có ai thắng cả.” An Đức Sâm bỗng ngừng việc triệu hoán vong linh, nói: “Chi bằng, chúng ta đổi trò chơi khác…”
Nói rồi, An Đức Sâm rút thanh đại kiếm từ sau lưng ra, âm độc cười, quát lớn: “Lấy danh nghĩa của Tử Thần, động!”
Lãnh vực của An Đức Sâm va mạnh vào đường viền không gian màu hoàng kim, tuy nó không thể phá vỡ lãnh vực của Ngũ Tư, nhưng lại đủ khiến cho cả hai lãnh vực cùng bị rơi xuống.
Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, An Đức Sâm vung kiếm, hai lĩnh vực đang chụp vào nhau lại liền lơ lửng trên không, những nơi nó đi qua tạo ra một mớ hỗn độn, lãnh vực có thể vào mà không thể ra, một khi có ma thú bị cuốn vào trong lãnh vực, vậy kết cục chỉ có tử vong.
Lãnh vực của An Đức Sâm chỉ không quá trăm thước, nhưng lãnh vực bên ngoài của Thú Hoàng lại có phạm vị trên dưới một nghìn thước, nơi có cầu sáng hoàng kim bay qua, tất cả đều quay về hư vô.
“Khởi!!” Ngũ Tư quát lớn một tiếng, sau đó vọt lên quầng sáng trên đỉnh đầu, đem hai lĩnh vực bay trở lại không trung.
Chẳng trách người trên đại lục nói cấp mười đại nộ, thiên hạ than khóc, Sở Thiên nhìn thấy thảm trạng của Hoàng Kim thành, bất giác phải than thở, chính là nơi mà hai lãnh vực cùng rơi xuống, bốn mặt của Hoàng Kim thành liền bị mất đi một góc, những ma thú bị tai họa ập vào trong đó đã không thể đếm xuể.
Hiển nhiên, An Đức Sâm sao có giao đấu với Ngũ Tư, hắn liền nghĩ cách để chiếm tiện nghi từ thuộc hạ của Ngũ Tư, đối với cách nghĩ này, Ngũ Tư tự nhiên trong lòng hiểu rõ, thế là hắn cũng như đại pháo, sau khi rống lớn một tiếng, đẩy mạnh lãnh vực cho rơi vào nơi ngoài thành, nơi không có ma thú của mình.
Bắt đầu từ cổng lớn của Hoàng Kim thành, lãnh vực vụt qua, một vết nứt sâu làm xé rách cả vùng đất rộng lớn, cũng đã chôn vùi vô số ma thú.
Chính lúc này Sở Thiên bỗng phát hiện, Hắc Phượng Hoàng vừa rồi còn che phủ cả bầu trời, chợt biến mình nhỏ lại, sau đó nhanh chóng bay đến một góc không ai chú ý đến, ở nơi đó, A Mạt Kỳ đang cắn răng xử lý vết thương của mình.
Thấy Hắc Phượng Hoàng sát khí đằng đằng, Sở Thiên nheo mắt lại, hắn tuyệt đối không tin là Hắc Phượng Hoàng muốn đi cứu A Mạt Kỳ.
“Mặc Phỉ Đặc, ngươi xem chừng Thái Quá Nhĩ!” Sở Thiên nói xong tung mình một cái, thuận theo cửa số nhảy ra ngoài, chạy về hướng của A Mạt Kỳ.
Vừa chạy, Sở Thiên vừa ẩn thân đi.
A Mạt Kỳ bị rơi ngã vào phía sau một bức tường đất. Khi Sở Thiên chạy tới nơi, hắn đang tức tối nhìn Hắc Phượng Hoàng. “Ngươi đến giết ta?”
“Phí lời! Hiện tại An Đức Sâm đang bận đối phó với Ngũ Tư, không có thời gian chú ý đến ngươi, hừ hừ, cơ hội tốt như vậy sao ta có thể bỏ qua được?” Hắc Phượng Hoàng cười lạnh, sau đó xòe rộng hai cánh, một đám lửa màu đen kịt chụp đến A Mạt Kỳ.
Cánh phải của A Mạt Kỳ bị lãnh vực cắt mất, Lôi Ưng chỉ có một chiếc cánh, sao có thể là đối thủ của Hắc Phượng Hoàng cấp chín!?
Thấy A Mạt Kỳ đang quằn quại trong ngọn lửa, Sở Thiên vội cuống lên, không để ý đến việc điều chỉnh hô hấp, rút Lưỡi đao Phán Quyết chém về phía Hắc Phượng Hoàng.
Phụt!! Một đám lửa bay ra từ gáy của Hắc Phượng Hoàng, khiến Lưỡi đao Phán Quyết của Sở Thiên như chém vào mền bông, không hề có chút lực nào.
“Thuật ẩn thân? Hừ! Là đạo tặc cao cấp!?” Hắc Phượng Hoàng cả kinh, thánh thót kêu một tiếng: “Địa Ngục Hỏa!”
Ngọn lửa đen nhanh chóng bùng cháy quanh người Hắc Phượng Hoàng, khiến Sở Thiên không thể tránh né, tuy Sở Thiên không sợ lửa, nhưng những đạo cụ ẩn thân trên người hắn lại toàn bộ bị thiêu hủy.
Không chỉ đạo cụ ẩn thân, những thứ vốn dĩ không thuộc cơ thể của Sở Thiên cũng đã không còn gì, ví dụ như mái tóc bạc trên đầu, da giả và những thứ bôi trên mặt hắn đã biến mất.
“Phất Lạp Địch Nặc!” Hắc Phượng Hoàng kinh ngạc kêu lên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, bị lộ tẩy rồi! Sở Thiên trong lòng thầm ca thán, sau đó hét lớn với A Mạt Kỳ: “Giúp ông chủ giết hắn!”
Sở Thiên không thể ngờ, A Mạt Kỳ lại không có phản ứng gì, ngược lại còn nghi hoặc nhìn Sở Thiên, hỏi: “Ngươi là ai? Hình như ta quen ngươi.”
“Ha ha…” Nhìn thấy A Mạt Kỳ không nhận biết ra Sở Thiên, Hắc Phượng Hoàng cười nói : “Phất Lạp Địch Nặc, A Mạt Kỳ đã thuộc về An Đức Sâm rồi, hiện tại hắn là ma thú của quân đoàn địa ngục!”
Nhìn A Mạt Kỳ trầm lặng, đôi mắt không hề có chút sắc thái gì, Sở Thiên sững người lại.
“A!!” A Mạt Kỳ ôm đầu kêu lên, “Nói ta biết, ngươi là ai?”
“A Mạt Kỳ, ta là ông chủ của ngươi, Phất Lạp…”
Sở Thiên còn chưa nói xong, một trường mâu lửa màu đen đã đâm thẳng tới trước ngực mình.
Sở Thiên cười lạnh một tiếng, không để ý đến trường mâu, bản thân lại chém Lưỡi đao Phán Quyết về phía Hắc Phượng Hoàng.
“Mẹ kiếp, ta nhớ ra rồi, ngươi miễn dịch với lửa!” Hắc Phượng Hoàng vội lui người lại, né khỏi trường đao của Sở Thiên, nhưng lập tức rung người, “Ta không tin ngươi còn có thể tránh được cái này!”
“Vụt vụt!” Theo câu nói của Hắc Phượng Hoàng, một rừng lông vũ sắc như dao bắn thẳng về phía Sở Thiên.
Xong đời rồi! Sở Thiên nhắm mắt lại, lông vũ của Hắc Phượng Hoàng không khác mấy với súng đạn trên trái đất, với sức mạnh và tốc độ này, Sở Thiên chỉ còn biết chờ đợi cái chết đến với mình.
“Ông chủ, ta nhớ ra rồi!” Bất chợt, đôi mắt của A Mạt Kỳ khôi phục lại thần sắc bình thường, sau đó không nói thêm lời nào, tung người chặn trước mặt Sở Thiên.
Phập! Phập! ! Phập phập… Sau những tiếng khô khốc vang lên, tất cả lông vũ đều cắm trên người của A Mạt Kỳ…