Bóng đêm u ám, bầu trời Bố Lôi Trạch bỗng nhiên xuất hiện vô số những bông hoa tuyết, tuyết trắng tinh, điểm xuyến trên những cây tùng cây bách xanh biêng biếc, cả hòn đảo phủ đầy kỳ hoa dị thảo, quang cảnh hiện ra thật say đắm lòng người .
Mọi người ngủ say ngã trên mặt đất, nhanh chóng bị tầng phủ màu bạc dày đặc trùm lên, chỉ có tiểu Bạch và tiểu Sở Viêm hai tên sâu rượu, đang trú dưới tán một gốc cây kim chi, thích thú uống rượu.
“Ư ư!” Cái đầu mập mạp trắng muốt của Tiểu Bạch thò ra khỏi hũ rượu, mở tròn mắt ngạc nhiên, quay đầu nhìn về Quang Minh Thần Điện trên đảo, nơi đó là nơi cao nhất ở Bố Lôi Trạch. Lúc đó, thánh điện nguy nga lộng lẫy với ngọc lưu ly nhiều màu sắc cũng chìm ngập trong sự rực rỡ của tuyết hoa.
Tuyết đã rơi, Bố Lôi Trạch nằm ở phía đông nam đại lục, quanh năm khí hậu ôn hòa có tuyết rơi, những thi thể Chúng Thần mai táng dưới lòng đất, trên trời khởi động hệ thống phòng ngự nội đảo Bố Lôi Trạch, bỗng nhiên để vô số tuyết hoa bao trùm lên Quang Minh Thần Điện với vô vàn những ma pháp trận chủ chốt, e rằng, ngay cả bức tường chắn gió tuyết cực địa băng nguyên không làm được?
“Ư ư!” Tiểu Bạch giằng lấy hũ rượu của tiểu Sở Viêm, nhét toàn bộ vào trong hạng liên của mình, sau đó nghi hoặc nhìn về phía đông: “Ngoài nữ thần Băng Tuyết, có thể làm lĩnh vực tuyết vận dụng đến mức độ này chỉ có băng hệ trong lĩnh vực Hải Vương mới có thể biến hóa ra thôi.
“Rượu. Ta muốn!” tiểu Sở Viêm cười khì khì bò đến trước mặt Tiểu Bạch, thò bàn tay nhỏ ra, muốn giằng lại bình rượu vừa bị lấy đi .
Tiểu bạch cưng chiều nhìn nó một cái, sau đó lắc lắc đầu, Sở Viêm tựa như nghe thấy điều gì, bỗng nhiên thật thà, cong môi, tủi thân nhìn Tiểu Bạch.
Suy nghĩ một lát, Tiểu Bạch cởi chiếc áo da Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á cùng làm cho nàng, nhét vào trong hạng liên, chiếc áo làm bằng lông của Cách Lý Phân, tuyệt đối không thể để bất cứ mỹ nhân ngư nào nhìn thấy, năm xưa giao tình của Thất Hải Thú Vương và Phệ Nguyệt Thiên Lang không bình thường, tính ra, cái áo da này có thể coi là da lông của thúc thúc mỹ nhân ngư!
Làm mọi việc xong xuôi, Tiểu Bạch lại lộ ra nụ cười nghịch ngợm. Vui vẻ chạy đến bên tai Sở Thiên đang ngủ say, cắn một cái thật đau vào tai hắn.
“Ai da, Tiểu Bạch, nàng lại cắn ta!” Sở Thiên bị đau đột ngột tỉnh dậy, không cần phải nghĩ cũng biết, trên Bố Lôi Trạch này dám cắn hắn chỉ có tiểu gia hỏa này thôi, “Tại sao ta lại ngủ say thế nhỉ?”
Sở Thiên phủi tuyết trên người, nhìn quanh, tất cả mọi người trên đảo đều ngủ say cả. Muốn tìm người để hỏi, lại chỉ nhìn thấy đôi mắt tròn tinh nghịch của Tiểu Bạch, còn có con trai với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, rõ ràng đã uống rất nhiều rượu.
“Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ, Hải Thí Thần Thất Hải Thú của Biển Cấm - Mai Lệ Nhĩ phụng mệnh vua ta mời ngài và toàn gia thất đến thăm vương cung Biển Cấm!”
Thanh âm lạnh lẽo, lạnh như thời tiết lúc này, giữa muôn vàn hoa tuyết bay toán loạn, dần dần ngưng kết tạo ra một thân ảnh thướt tha, hóa ra đó là một thiếu nữ thanh lệ mười tám mười chín tuổi.
Sở Thiên hơi bất ngờ, nhưng tính ngày tháng, cũng đã đến ngày tiểu Sở Viêm đầy tháng rồi.
“Ha ha, Bào Uy Nhĩ miện hạ khách khí quá, ta mới nên là người chủ động đến thăm Biển Cấm, sao lại làm phiền bệ hạ phái người đến mời chứ!” Sở Thiên nhiệt tình đáp lại, nhưng nhãn thần thì nhìn quanh bốn phía .
Nữ thần tại thượng, lĩnh vực của A Tư Nặc rốt cuộc là cái gì, không những làm mọi người trên đảo ngủ say, hơn nữa La Tân còn bị Cách Lý Phân cướp đi thân thể, trong giấc ngủ cũng đã hồi phục lại hình người, thế nhưng những điều này lại làm Sở Thiên an tâm hơn.
Mai Lệ Nhĩ tuổi tác thực đã qua vạn năm, nhưng vẻ ngoài chỉ khoảng mười tám đôi mươi, dùng nghi thức quý tộc thông hành trên đại lục cúi người hành lễ, cười nói: “Vốn còn mấy ngày nữa mới đến tiệc rượu đầy tháng của tiểu vương tử, nhưng vừa rồi chủ nhân ta đột nhiên thấy Bố Lôi Trạch của bệ hạ có lực lượng bất thường liền phái ta đến hỏi thăm bệ hạ liệu có cần giúp đỡ, tiện thể mời mọi người đến làm khách.”
Xem ra, Anh Cách Lạp Mỗ vẫn không thể che đậy hoàn toàn khí tức của trận chiến trước Bào Uy Nhĩ.
Tuy Mai Lệ Nhĩ lễ tiết chu toàn, nhưng Sở Thiên vẫn cảm nhận từ người nàng cảm giác băng lạnh, nụ cười càng lạnh lùng, khí chất càng lạnh hơn!”
“À, vừa rồi thực sự đã có lực lượng dị thường! Đó là do A Mạt Kỳ của ta và A Tư Nặc tiên sinh tạo ra!”
“Ha ha, thảo nào chư vị đều ngủ cả.” Mai Lệ Nhĩ cười nhạt, nhìn sở Thiên có chút nghi hoặc, giải thích nói: “Lĩnh vực tầng thứ nhất của A Tư Nặc miện hạ , gọi là Thôi Miên Linh Hồn, bỏ qua thân thể trực tiếp tấn công linh hồn, ngoài Chủ Thần, hay là thần tộc linh hồn chuyên tu ra, thì sợ rằng Thượng Vị Thần cũng không thể kháng cự được!”
Sở Thiên sững sờ, ngay lúc đó đánh giá đối với A Tư Nặc đã tăng lên mấy cấp.
Nhìn cả nhà vẫn còn đang ngủ say, Sở Thiên nhún vai, cười nói: “Họ sẽ không thể ngủ mãi vậy chứ?”
“Đương nhiên là không, Thôi Miên Linh Hồn chỉ làm linh hồn tạm thời ngủ say, không những không có hại, mà còn làm cho những vết thương, hoặc linh hồn hỗn loạn hồi phục lại bình thường! Ta thay bệ hạ làm họ tỉnh dậy nhé!”
Nói rồi, Mai Lệ Nhĩ từ từ giơ tay phải lên, nắm chặt nắm tay, những hoa tuyết đang bay trên không trung bỗng nhiên tập trung lại cùng với cư động của nàng tạo thành những khối băng, sau đó nàng mở mạnh tay ra, “bùm’ một tiếng băng cầu vỡ tung.
Tất cả mọi người đang ngủ say trên Bố Lôi Trạch đều mở mắt sau tiếng nổ vang rền, từng người từng người nhổm dậy, người này nhìn người kia, ai cũng không hiểu tại sao.
Chỉ có hai người vẫn chưa tỉnh, một người là đầu sỏ gây nên chuyện này A Tư Nặc, một người là La Tân, chính xác hơn là Cách Lý Phân.
Sở Thiên ra hiệu gọi Sắt Lâm Na và Chu Lệ Á đến giới thiệu, nói: “Mai Lệ Nhĩ hãy cùng hai phu nhân của ta đến Thánh Điện nghỉ tạm đã, ta sắp xếp mọi việc trên đảo xong sẽ cùng nàng đến Biển Cấm!”
Đợi Mai Lệ Nhĩ đi xa, Sở Thiên ngay lập tức lay A Mạt Kỳ và các ma thú khác vây quanh La Tân, “Làm sao đây? Các ngươi nói xem, hắn bây giờ là La Tân hay Cách Lý Phân?”
Các ma sủng nhìn nhau, ai cũng không thể xác định bên trong thân thể đã biến thành hình người kia, rốt cuộc là linh hồn của ai.
Sở Thiên vạch ống tay áo của La Tân, phát hiện dây trói màu hồng vẫn còn, hơn nữa có vẻ còn chặt hơn .
“Yên tâm đi, hắn có lẽ là đầu bếp của ngươi rồi!” Mạt Khắc đi bộ tiến lại. Giữa trán có vẻ mang chút phẫn nộ. “Khi hắn mang thân sói ta không nhận ra linh hồn của hắn. Giờ đây ta có thể nhìn thấy linh hồn của hắn rồi. Còn linh hồn của Cách Lý Phân tạm thời bị thôi miên rồi.”
Nói xong, Mạt Khắc vung vẩy đuôi sói, tức giận bỏ đi.
Cũng không thể trách Mạt Khắc tức giận, thật ra dựa vào sức mạnh linh hồn của hắn, hoàn toàn có thể kháng cự một phần Thôi Miên Linh Hồn của A Tư Nặc, nhưng hắn không hề kháng cự, mục đích để nhân lúc có giấc ngủ sâu trong linh hồn không cầu mà đến, để hồi phục linh hồn bị thương của mình. Nhưng không ngờ rằng, mới ngủ được một lát đã bị Mai Lệ Nhĩ đánh thức rồi.
“Phất Lạp Địch Nặc, ta cá là Mạt Khắc không sai đâu! Bởi vì hắn giống như A Tư Nặc, đều là quái vật của lực lượng linh hồn chuyên tu!” Cát Nặc Bỉ Lợi nói xong câu đó liền vội vã đuổi theo Mạt Khắc.
Phía xa, Mạt Khắc lại nói vọng lại thêm một câu: “Chỉ cần không để La Tân biến trở lại hình sói, linh hồn Cách Lý Phân sẽ không thể trở lại được!”
“Ha ha, điều này thì dễ rồi!” Sở Thiên cười lớn, bởi vì La Tân vĩnh viễn không thể có cơ hội biến thành sói nữa rồi, Mai Nhĩ Kim Tư đang ở trong giới chỉ, ba vầng mặt trăng vĩnh viễn không thể xuất hiện nữa, La Tân làm thế nào biến thành sói được?
Đánh thức La Tân, Sở Thiên lên đường đến Biển Cấm.
La Tân tuy rằng đã tỉnh nhưng vẫn bị để lại một số di chứng, dù gì thì đại não của hắn cũng đã bị thương nặng, điều này dẫn đến việc hắn mất đi một phần trí nhớ, nhưng những trải nghiệm quan trọng hắn vẫn nhớ, những thứ đã quên, Sở Thiên dần dần sẽ nói lại cho hắn.
Sau khi hỏi rõ với Mạt Khắc, Sở Thiên mới biết La Tân đã rất may mắn, ngoài những người là Chủ Thần ra, đại não bị hủy coi như linh hồn bị hủy, nếu không có người thông thạo về linh hồn cứu thì chắc chắn sẽ mất đi vĩnh viễn. La Tân vốn sắp bị linh hồn tan biến nhưng lúc đó Sở Thiên đã thay tinh hạch và linh hồn của Cách Lý Phân vào não của hắn, cũng chính là sức mạnh to lớn của Cách Lý Phân đã cứu La Tân, sau đó khi A Tư Nặc mở lĩnh vực ra, linh hồn Cách Lý Phân vì cứu người nên đã bị tổn thương nặng, cuối cùng bị thôi miên, bất đắc dĩ chỉ có thể trả lại quyền sở hữu cơ thể trả lại cho La Tân.
Theo Mai Lệ Nhĩ, Sở Thiên đi về phía đông, đến một trong bốn đại cấm địa trong truyền thuyết - Biển Cấm!
Nhìn xuống hải dương xanh thăm thẳm, Sở Thiên mở hai tay, cười với Mai Lệ Nhĩ đang đi bên cạnh: “Vương cung Biển Cấm sẽ không ở đáy biển chứ?”
“Hải Vương cung đương nhiên ở đáy biển, nhưng bệ hạ là khách của đại vương ta, tất nhiên không thể để người chạm nước rồi!” Mai Lệ Nhĩ nhẹ bấm tay, tạo một băng cầu xuyên vào lòng biển, ngay tức thì nước biển như nhận được tín hiệu, tách ra làm hai, sóng cả cổ động lộ ra một đường dẫn hẹp.
“Hải Vương cung đúng là phô trương như vậy! Mấy vạn năm trước lão tử ta đến...” Thực Thần Sử Đế Phân lại bắt đầu nhớ lại những hồi ức xán lạn năm ấy.
Lần này số người cùng Sở Thiên đến Biển Cấm không nhiều, hai vị phu nhân và con trai, Anh Cách Lạp Mỗ, A Mạt Kỳ, đây đều là những người Bào Uy Nhĩ mời đích danh, nhất thiết phải đi cùng, ngoài ra, cũng chỉ có thực thần Sử Đế Phân thôi. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn có thần lực tầng thứ ba, tuy lĩnh vực của hắn có chút...
Dẫn đầu đoàn người đi dọc theo thông đạo, Sở Thiên nhanh chóng nhìn thấy Hải Vương cung trong truyền thuyết.
Đây là một cung điện màu xanh da trời, toàn bộ được trang trí bởi đá san hô cùng với các loại vỏ sò và vảy cá, trước sau mười hai cung thất đều hiện ra với khí phái khác lạ, độc đáo nhất, là Thiên Điện Tả Hữu của hắn, còn có nóc đại điện chính giữa sừng sững như một tòa tháp nhọn. Nhìn từ xa, cả cung điện mang hình dáng kích ba chạc của Hải Vương - Tam Xoa Kích.
Nơi đặt Hải Vương cung cũng không có nước biển, giống như có một cái lồng khí ở trên bao bọc vậy.
Mai Lệ Nhĩ dẫn Sở Thiên và tùy tùng đến trước cửa chính trông như hai cái vỏ trai, cúi người cười nói: “Bệ hạ xin hãy đợi một lát, đại vương ta và thừa tướng La Đức Mạn đang tiến hành lễ truy điệu, ta sẽ vào bẩm báo ngay.”
“Lễ truy điệu?” Sở Thiên thấy hơi lạ, là một tế tự trên đại lục hắn biết rõ lễ truy điệu trên đại lục chỉ có hai loại, một là tế thần, hai là truy điệu người chết, Biển Cấm Vương đương nhiên không thể tế thần được, vậy có nghĩa Biển Cấm có người chết?
Thần sắc của Mai Lệ Nhĩ vẫn lạnh lùng như vậy, giải thích: “Huynh đệ A Lan Đức của ta, đã chết trong khi bảo vệ Chiến Thần Mộ Địa!”