Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đế quốc của riêng mình? Sở Thiên nheo mắt cười, một nụ cười vô cùng vui vẻ, nhưng không phải vì điều kiện của An Đạo Nhĩ, mà là hắn nhìn thấy một chuyện đang đợi mãi ở đằng sau An Đạo Nhĩ.

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên chỉ vào đằng sau của An Đạo Nhĩ, “An Đạo Nhĩ tiên sinh, ta nghĩ, chúng ta không cần thiết phải bàn thêm nữa rồi.”

“Phụ thân, cứu con với!” Đây là tiếng kêu thảm thiết của An Đức Sâm, nhưng hắn hiện tại bị túm chặt trong tay An Na, một trường tiễn màu xanh biếc đang lăm le trên cổ họng hắn. Tình hình này Sở Thiên đã chờ đợi rất lâu, nếu không hắn cũng không lôi thôi với An Đạo Nhĩ nhiều thời gian như thế.

Số ma sủng kia của Sở Thiên, có lẽ không tránh được sự tra xét của Đức Khắc, nhưng An Na lại có thể! Năng lực ẩn thân của Ám Dạ Liệp Thú cấp tám, cho dù là Kiếm Thần cấp chín cũng không có cách nào tìm được!

An Na tuy rằng không hiểu thế sự, nhưng lại không hề ngốc, nhìn thấy tình hình ở đại sảnh không được thuận lợi, An Na lập tức nghĩ đến An Đức Sâm đang đứng đợi bên ngoài tổng bộ binh đoàn, mà lúc này, Đức Khắc đang tìm bắt xung quanh ma sủng của Sở Thiên, những người ẩn mình cùng với An Đạo Nhĩ, cũng bị hoàng thất cấm vệ quân níu giữ, như vậy, một kỵ sĩ Thanh Đồng nhỏ nhoi như An Đức Sâm đã bị An Na dễ dàng tóm được.

Lúc ban đầu, Sở Thiên còn thấy kỳ lạ, tại sao An Na trong lúc mình gặp nguy hiểm lại không tấn công nữa? Nhưng khi An Na cố ý bắn trật mũi tên đó, phóng mũi tên ra ngoài, Sở Thiên đã hiểu ra, mục tiêu của mũi tên đó không phải An Đạo Nhĩ, mà là muốn nói với Sở Thiên, An Na muốn ra ngoài bắt sống An Đức Sâm để làm con tin!

“Đồ vô dụng!” An Đạo Nhĩ tức giận nhìn An Na, hay nói là nhìn đứa con trai không có khí khái của mình! Mặc dù An Đức Sâm bán đứng hắn, bây giờ lại trở thành con tin, nhưng An Đạo Nhĩ lại chỉ có một đứa con trai duy nhất này thôi. Một người thừa kế duy nhất của hắn!

Ầm ầm – Trên bầu trời hai tia sáng màu đỏ trắng không ngừng chớp lóe, cuộc chiến giữa Xích Diễm và Cốt Long đã đi đến phần ngươi chết ta sống đầy kịch tính rồi, những dư chấn ma pháp ầm ầm lao xuống, không ngừng tàn phá tổng bộ binh đoàn Thổ Long, Lôi Đức Nặc trong trận chiến nhìn thấy cảnh tượng ấy không khỏi đau từng khúc ruột, chính là lúc nãy, sau khi ma sủng của An Đạo Nhĩ xuất hiện, xung quanh quân đoàn bỗng xuất hiện hàng nghìn kẻ địch cải trang thành quân mình xông ra.

Cấm vệ quân do Bội Kỳ thống lĩnh toàn bộ đều là quân tinh nhuệ của đế quốc, còn Lôi Đức Nặc cũng mang theo những cao thủ trong quân đoàn tham gia trợ chiến, nhưng chỉ có một số người thực lực mạnh mẽ cũng chỉ miễn cưỡng giữ quân bình với kẻ địch.

Tố chất của cấm vệ quân hoàng thất Khải Tát khiến cho quân sĩ của Lôi Đức Nạp há mồm trợn mắt, rõ ràng chỉ có thực lực cấp thấp, nhưng hai nghìn cấm vệ quân ở bên cạnh nhau, lại khiến cho người khác không rét mà run.

“Bày trận!” Bội Kỳ bổ kiếm vào địch, sau đó hét lớn một tiếng “Thuẫn!” Hai nghìn cấm quân bỗng vứt bỏ đối thủ của mình, rút lại thành một vòng tròn lớn, sau đó giương tấm thuẫn nặng bên tay trái lên một cách chỉnh tề, đồng thời trường đao bên phải vẫn chắn trước kẻ địch.

“Lôi Đức Nặc đoàn trưởng!” Thấy Lôi Đức Nặc vẫn đang chém giết, Bội Kỳ đang đứng trong vòng tròn dưới sự bảo vệ của các tấm thuẫn vội gọi lớn: “Mau vào đây!”

Lôi Đức Nặc đang chém giết đỏ cả mắt, thực chất không thể nghe thấy Bội Kỳ nói gì, ngược lại còn dũng mãnh hơn xông thẳng vào kẻ địch, trường kiếm vung lên tìm kiếm con đường máu. Lôi Đức Nặc đã chứng tỏ được thực lực ghê gớm của kỵ sĩ Á Long cấp tám của mình, nhưng trong kẻ địch cũng có cao thủ. Rất nhanh Lôi Đức Nặc đã bị hai kiếm sĩ giữ chặt chân lại.

Đúng lúc này, nguyên nhân Bội Kỳ hạ lệnh kết trận cũng xuất hiện rồi, trong không trung, một khối mây đỏ lớn bị Cốt Long mạnh mẽ đánh tan, trận mưa lửa ngập trời đập xuống hệt như mưa đá, “A! A! A…” Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Khắp nơi đều là người đang bị ngọn lửa thiêu cháy, mọi người bỏ chạy về bốn phía trong những tiếng kêu thảm thiết, ý đồ muốn dập tắt ngọn lửa đang thiêu cháy trên người, rất đáng tiếc, kết quả này chỉ là khiến những xác khô trên đất bị tơi tả không ít.

Khác với kẻ địch, cấm quân do Bội Kỳ thống lĩnh may mắn hơn rất nhiều, hai nghìn tấm thuẫn giống như một chiếc ô khổng lồ, bảo vệ chặt lấy chủ nhân của nó, nhưng dư ba cuộc chiến của Xích Diễm và Cốt Long quá lớn, mưa lửa phủ kín khắp nơi, cấm vệ quân đã bị tổn hao thực lực, những người ngay cả mang thuẫn rồi cũng bị đập nát xương cốt, những kẻ mạnh hơn thì vẫn đang khổ sở cầm chặt chiếc thuẫn sắp bị nứt toác trong tay.

Cấm quân bên trong vòng tròn thỉnh thoảng cũng bị các hỏa phiến rơi xuống đập trúng vào người, nhưng lập tức được đồng đội của mình dùng thân thể đẩy vào, ngọn lửa liền lập tức bị dập tắt! Mỗi khi có người chết vì ngọn lửa, vòng tròn lập tức lại co vào thêm một phần, tụ chặt lại để lấp chỗ trống vừa xuất hiện.

Trận mưa lửa cuối cùng cũng kết thúc, kẻ địch đã vô cùng rối loạn, Bội Kỳ đương nhiên không bỏ qua cơ hội, vung trường kiếm lên, dẫn đầu xông lên trước, “Nguyệt trận! Tấn công!”

Theo mệnh lệnh của Bội Kỳ, vòng tròn lập tức kéo thẳng, sau đó xông thẳng vào mặt kẻ địch đông nhất giống như ánh trăng khuyết phía chân trời, kẻ địch còn chưa hồi phục lại sau cơn sợ hãi đã rầm rập ngã xuống trong vũng máu dưới cơn lũ sắt thép cuồn cuộn chảy theo hình loan đao!

Kẻ địch đã tán loạn, “Tản ra! Giết!” Bội Kỳ lại hét lớn một tiếng, ngay lập tức vầng trăng khuyết bỗng hóa thành vô số phân thân, mỗi một phân thân nhỏ lại quét quang qua trước kẻ địch, sau đó mau chóng kéo lại thành hình tròn, khi vòng tròn lại mở ra thêm lần nữa, kẻ địch đã chết dưới đao kiếm của mình rồi.

Bình… Bình… Trong cơn chấn động mặt đất, một con Á Long Thú bốn chân chạm đất, hình dạng giống như con khủng long phiến sừng của thời kỳ viễn cổ trên trái đất, từ từ bò đến bên cạnh Lôi Đức Nặc, “Ha ha, ông bạn già, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!” Trong trận mưa lửa tuy không bị những vết thương chí mạng, nhưng râu tóc của Lôi Đức Nặc cũng bị đốt cháy tả tơi, bộ dạng vô cùng nhếch nhác. Vỗ nhẹ vào ma sủng của mình, Lôi Đức Nặc chỉ vào hai kiếm sĩ đang quấn chặt lấy mình, chọn bừa lấy một tên, “Giao cho ngươi đấy!” Dứt lời, Lôi Đức Nặc lao thẳng vào tên còn lại.

Không có tọa kỵ, Lôi Đức Nặc sao được gọi là Á Long kỵ sĩ? Chỉ khi có ma sủng bên mình, đó mới là thực lực chân chính của Lôi Đức Nặc!

Nếu luận đấu khí của bản thân, Lôi Đức Nặc còn cao hơn Tạp Nạp Tư một bậc, nếu ma sủng của hắn không phải là Á Long thú cấp tám, mà là một con Cự Long thật, cho dù chỉ là một con Cự Long cấp tám, vậy thì Lôi Đức Nặc đã có thể được xưng là kỵ sĩ rồng chân chính rồi!

Trong nháy mắt, tuy vừa rồi còn ở thế hạ phong, nhưng hai kiếm sĩ còn có thể cầm chân Lôi Đức Nặc, hiện giờ một người bị phân làm hai, kẻ còn lại bị đuôi gai lớn của Thổ Long đập nát như tương! Nếu có Sở Thiên ở đây, khi nhìn thấy tình cảnh này, vậy hắn nhất định sẽ lớn tiếng ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, vì bản thân đã tìm được một kẻ có sức lao động tốt rồi!

“Hắc hắc, thú vị lắm!” Không ai chú ý đến, trên bầu trời chiến trường khốc liệt ấy, có một tiểu nam hài vận y phục sặc sỡ đủ sắc màu, hai mắt phát ra những tia sáng khác màu chói lọi, đang ngồi xếp bằng trên bầu trời, hứng chí quan sát tất cả, còn hai tay đang chống cằm, trên cổ tay lộ ra một vết sẹo ghê người! “Ha ha ha ha, Cốt Long của An Đạo Nhĩ cũng được đấy, uhm, xem ra hắn không cần ta bảo vệ rồi.”

Tiểu nam hài đó chính là Mặc Phỉ Đặc! Nhưng đôi mắt đang ngó nghiêng xem cảnh náo nhiệt chợt ngừng lại ở một nơi khác, “Y! Đức Khắc có rắc rối rồi, Da… đi xem thế nào…”

“Phất Lạp Địch Nặc điện hạ,” An Đạo Nhĩ dường như không nhìn thấy đứa con đang bị uy hiếp của mình, tiếp tục quay sang nói với Sở Thiên: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, có chấp nhận lời mời của Thái Luân bệ hạ không.” An Đạo Nhĩ sở dĩ không lo lắng cho an toàn của con trai chính là vì hắn tin rằng, Sở Thiên sẽ không từ chối điều kiện của mình!

“An Đạo Nhĩ tiên sinh, có thể nói cho ta biết địa vị của ngươi ở Lôi Tư hay không?” An Đạo Nhĩ có thể thay Thái Luân đưa ra những điều kiện hậu hỹ này, hơn nữa hắn có thực lực của một Vong Linh Pháp Thần, vậy e rằng địa vị của An Đạo Nhĩ ở để quốc Lôi Tư cũng không thể quá thấp.

“Thân phận của ta? Ha ha, bản thân ta cũng đã quên rồi.” An Đạo Nhĩ rõ ràng không muốn cho Sở Thiên biết, vì Sở Thiên còn chưa nhận lời ra sức vì Lôi Tư, vậy tất cả tình hình đều chưa thể xác định. “Nếu điện hạ chấp nhận lời mời, đợi khi đến Lôi Tư rồi, ngươi tự nhiên sẽ biết thôi.”

“Nếu ta không chấp nhận lời mời của ngươi thì sao?” Sở Thiên nheo mắt cười, thật ra Sở Thiên thật sự không muốn chấp nhận điều kiện của An Đạo Nhĩ, khai quốc quân vương, cụm từ này quả thực rất thu hút Sở Thiên, có điều Sở Thiên biết, bản thân vốn dĩ không làm được, cho dù hoàng đế Thái Luân của Lôi Tư thật sự cho phép mình tự lập quốc gia riêng, nhưng quý tộc của Lôi Tư có đồng ý không? Mình tuy có những ma sủng thực lực hiếm có, nhưng chúng có thể trị nước không?

Một phương diện khác, lợi ích của Sở Thiên đã buộc chặt với Lô Địch Tam Thế, một khi Sở Thiên đến Lôi Tư, vậy hắn có thể đi đâu để lừa lấy Ngưu Hoàng, không có Ngưu Hoàng, thuốc của Sở Thiên có thể dùng gì để chế ra? Ngoài Ngưu Hoàng ra, hai nguồn thu nhập chính của Sở Thiên lại cũng liên quan đến Khải Tát, chỉ cần Sở Thiên phản bội Khải Tát, vậy thì không những gia tộc Phan Mạt Tư sẽ vô cùng cao hứng tịch thu lấy tiền của Sở Thiên, hơn nữa A Mạt Kỳ đang ở chiến trường xa xôi kia cũng sẽ gặp nguy hiểm!

Đi lãng phí sức lực để tạo dựng một quốc gia hữu danh vô thực, sau đó mang lên mình cái tội danh phản quốc suốt đời sẽ bị chửi rủa, hay là ở nhà, vừa đếm số kim tệ tương đương với ngân khố quốc gia, vừa thoải mái dễ chịu khi được người khác tôn kính, đối mặt với bài toán lựa chọn này, Sở đại thiếu gia vẫn còn thông minh chán!

Huống hồ, Sở Thiên còn đúng là không nỡ rời bỏ công chúa Sắt Lâm Na!

“Ô? Ngươi không muốn chấp nhận ư?” Khuôn mặt hòa ái của An Đạo Nhĩ lộ ra một bộ dạng kinh ngạc, không thể tin nổi vào tai mình bèn hỏi: “Tại sao? Chẳng lẽ thành ý của Thái Luân bệ hạ còn không đủ ư?”

Tuy là tình thế bây giờ còn rất nguy hiểm, nhưng suy nghĩ của Sở đại thiếu gia lại chuyển theo một hướng khác, ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nữ thần tỷ tỷ, tuy là bà đã chết rồi, nhưng lão tử vẫn cảm tạ ngươi, đã đem một cơ hội nghìn năm khó gặp cho ta! Hắc hắc, lão tử ngày nào cũng nghĩ, làm sao có thể làm cảm động công chúa Sắt Lâm Na, bây giờ, cơ hội cuối cùng cũng đến rồi!

Nhẹ nhàng kéo lấy hai tay của Sắt Lâm Na, Sở Thiên vứt bỏ bộ dáng thần côn hàng ngày, thay vào đó, là một khuôn mặt tràn ngập vẻ chân thành, đôi mắt ngắm nhìn vị hôn thê của mình, Sở Thiên nói: “Sắt Lâm Na, nàng nói xem, giữa một đế quốc và nàng, ta nên chọn gì đây…”

“Ha ha…” Sắt Lâm Na nở một nụ cười héo hắt thê lương, một người sinh ra ở trong hoàng thất như Sắt Lâm Na, đã quen thấy những chuyện cốt nhục tương tàn, vì giang sơn, vì quyền lợi, nam nhân còn có chuyện gì mà không thể làm ra được ? “Phất Lạp Địch Nặc, ta hiểu, ta sẽ không trách ngươi…”

“Ha ha, điện hạ, nếu ngươi thích, ta có thể mang luôn Sắt Lâm Na cùng đến Lôi Tư.” An Đạo Nhĩ đã yên tâm, trong lòng tự vấn, nếu không phải vì quyền lợi, bản thân cũng sẽ không chịu nằm vùng ở Khải Tát ba mươi năm nay!

“Ta muốn làm khai quốc quân vương!” Ánh mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm vào Sắt Lâm Na trong lòng đã tuyệt vọng, một tay nhẹ nhàng nâng cằm nàng, dịu dàng nói: “Nhưng ta lại càng yêu nàng hơn…” Dứt lời, môi của Sở Thiên đã dán chặt lên đôi môi đỏ thắm của Sắt Lâm Na…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK