Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một con hổ cái thật là to! Sở Thiên thốt lên. Ba Ba Lạp hiện nguyên hình là một con hổ răng kiếm cấp chín.

Người cao đến vài mét, bộ lông trắng pha đen, hàm răng sắc nhìn như những thanh đoản kiếm. Nếu Ba Ba Lạp không béo quá thì cũng mà một ma thú cấp chín có uy thế. Có điều hiện giờ thì trên cái cơ thể béo phị đấy chỉ có đám lông hình chữ Vương màu hoàng kim trên trán là thể hiện nét chúa tể của muôn loài.

Sở Thiên không nói nhiều, dùng ma pháp quyển trục gây mê Ba Ba Lạp mang theo rồi bắt đầu phẫu thuật hút mỡ.

“Ạch, đại tỷ Ba Ba Lạp, tỷ không ngất à?” Sở Thiên vừa định làm thì đột nhiên Ba Ba Lạp mở mắt, “Vừa rồi thứ tỷ đưa đệ không có tác dụng gì sao? Đưa thêm vài cái cho đệ thử lại xem!”

“Không cần thử nữa!” Ba Ba Lạp lắc đầu: “Ta là ma thú cấp chín, còn là huyết mạch của Thú tộc Hoàng Kim, có thể tự chống lại với ma pháp.”

Không dùng cũng được nhưng sẽ rất đau đấy! Tỷ có chịu được không?”

“Đệ làm đi! Ta sẽ chịu được!” Ba Ba Lạp cắn răng, móng bám chặt lấy mặt đất.

Phụ nữ vì sắc đẹp việc gì cũng có thể làm được!” Sở Thiên lẩm bẩm, rồi cắt một đường nhỏ trên bụng của Ba Ba Lạp, nhét một cái ống thủy tinh vào giữa, “Hôm nay, đệ làm cho tỷ gầy đi trước, những cái khác thì mai sẽ làm tiếp sau.”

Không có máy hút mỡ, Sở Thiên đành phải dùng tay, vừa làm Sở Thiên vừa hỏi: “Nhà đại tỷ ở đâu vậy?”

“Nhà ta cách đây xa lắm, ở thành Ba Ba Lạp phía Đông bờ Tây Hải.” Ba Ba Lạp vừa cố chịu đau vừa nói.

“Thành Ba Ba Lạp?” Sở Thiên nhếch mép, tên của con hổ cái già này lại được đặt cho cả cái thành, xem ra Ba Ba Lạp quả thực rất có tiền.

“Cái thành đó là tướng công xây cho ta khi cưới.” Mồ hôi Ba Ba Lạp bắt đầu túa ra, hai hàm răng cũng va vào nhau không ngớt, nhưng Ba Ba Lạp vẫn giận dữ nói: “Nhưng thật không ngờ cái lão già đấy bây giờ lại…”

Ba Ba Lạp dường như quên mất đau đớn, bắt đầu chửi rủa tên chồng già lăng nhăng, còn Sở Thiên thì cứ chậm rãi làm công việc của mình.

Bệnh một ngày nhưng phải chữa làm hai ngày, đó là nguyên tắc kiếm tiền của bác sỹ. Vừa nghe Ba Ba Lạp cằn nhằn Sở Thiên vừa cố ý kéo dài thời gian. Thế là ngày đầu tiên đã qua đi.

Dù Sở Thiên kéo dài thời gian trị liệu nhưng Sở đại thiếu gia vẫn rất có y đức, ít ra thì hắn sử dụng đủ số thuốc Ba Ba Lạp mang tới. Uống một viên Sự chúc phúc của Tế Tự thần thánh, cơ thể suy nhược do hút mỡ của Ba Ba Lạp lập tức hồi phục.

Nhìn mình gầy đi trông thấy, Ba Ba Lạp không nói lời nào lập tức thêm mười vạn kim tệ vào thẻ pha lê cho Sở Thiên.

Như thế, sau khi Sở Thiên đã hài lòng, Sở Thiên cuối cùng cũng làm cho Ba Ba Lạp xinh đẹp hơn, thì số tiền trong cái thẻ thủy tinh tạp vô sắc của hắn đã vượt quá tám con số rồi.

“Ôi mẹ ơi!” khi Sở Thiên đưa Ba Ba Lạp ra khỏi phòng phẫu thuật, từ xa Sa Khắc đã kêu lên, “Mau tới đây xem này! Cao nhân đã biến một bà béo thành một đại mỹ nhân rồi!”

Được mọi người chiêm ngưỡng, lòng yêu hư vinh của Ba Ba Lạp đạt được sự hài lòng cực độ, kéo tay Chu Lệ Á nói: “Ây ya, muội muội Chu Lệ Á của ta, thật ngưỡng mộ muội có một vị hôn phu tốt thế này. Cả đời này muội không sợ trở nên xấu xí rồi.”

“Đại tỷ, An Địch không chỉnh sửa cho con người.” Chu Lệ Á cúi đầu, đỏ mặt nói.

Những ngày tiến hành phẫu thuật, Chu Lệ Á luôn là trợ thủ cho Sở Thiên, vì thế mà Ba Ba Lạp đương nhiên không thể bạc đãi cô. Lấy sợi dây chuyền trên cổ xuống đeo cho Chu Lệ Á, Ba Ba Lạp nói: Muội yên tâm, nếu An Địch bắt nạt muội, tỷ sẽ ra mặt giúp muội! Nhớ nhé, đối phó với đàn ông, quan trọng nhất là từ ‘tàn nhẫn’! Nếu hắn không nghe lời…”

Sở Thiên lạnh sống lưng nghe Ba Ba Lạp dạy Chu Lệ Á cách quản chồng, nghĩ bụng: “Phiền rồi đây, Ba Ba Lạp cứ dạy thế này, ngày nào đó Chu Lệ Á biến thành ma thú cấp mười thật thì lão tử chết chắc rồi!”

Cũng may Chu Lệ Á xấu hổ, đỏ mặt chạy đến bên Sở Thiên, “Đại tỷ, muội với An Địch vẫn chưa kết hôn mà.”

Sở Thiên yên tâm về Chu Lệ Á, một cô gái dịu dàng, tình cảm. Nhưng hắn không nhận ra Tiểu Bạch nằm trong lòng Chu Lệ Á đang vừa uống rượu vừa lắc lư nuốt lấy từng lời của Ba Ba Lạp…

“Ba Ba Lạp, ra đây cho ta!” một giọng nói phẫn nộ vang khắp Lan Đốn Thành, “Ta biết ngươi ở đây, còn không ra ta đạp đổ cái thành này!”

“Chết tiệt lão ấy đuổi đến rồi!” sắc mặt Ba Ba Lạp thay đổi, “Lão đệ, kẻ thù của đại tỷ đến rồi, ta đi trước, đệ đừng có nói là biết ta đấy!”

Chớp mắt Ba Ba Lạp đã biến mất.

“Oa oa~~ vui quá!” Mặc Phỉ Đặc đang nghịch cát bỗng cười lớn, “Ha ha, lão tử năm đó cũng lật đổ cả tòa thành đấy, vui chết được!”

Bốp~~ Lạc Khắc cốc vào đầu Mặc Phỉ Đặc, “Thằng nhóc này lại nói khoác rồi!”

Mọi người, trong đó có cả Sở Thiên đều cười. Người khác cười vì Mặc Phỉ Đặc nói khoác, còn Sở đại thiếu gia cười vì một ma thú cấp mười cũng có ngày bị con người ngược đãi.

Ruỳnh~~ cửa lớn của tổng bộ bị một bàn chân đạp bay, suýt chút thì đập vào người Mặc Phỉ Đặc. Một hắc y nhân nộ khí đùng đùng xông vào “Ba Ba Lạp, trả đồ cho ta!”

“Ngươi hét cái gì mà hét! Đừng có chọc vào ta, lão tử đang phiền chết đây!” Mặc Phỉ Đặc vừa bị mọi người cười nhạo, vừa suýt thì bị cửa rơi vào người, nên tính tình của một ma thú cấp mười bộc phát, “Nhìn gì mà nhìn, cút đi cho ta! Chán phèo!”

“Nhóc con, muốn chết hả?” Hắc y nhân ném một quả cầu lửa về phía Mặc Phỉ Đặc.

“Sao ngươi lại bắt nạt trẻ con?!” không ai ngờ Sa Khắc là người chắn trước mặt bảo vệ Mặc Phỉ Đặc, “Cao nhân đã nói, người lớn không được bắt nạt trẻ con!”

Uỳnh!! Sa Khắc bị cầu lửa đánh bay, nhưng hắn lập tức đứng lên, xoa xoa ngực, cầm rìu xông lên “Dám đánh ta, ta chém chết ngươi!”

“Sa Khắc, quay lại!” Sở Thiên gọi Sa Khắc lại.

“Cao nhân, hắn đánh ta…” Sa Khắc tủi thân nói.

“Ngươi đưa Mặc Phỉ Đặc vào trong đi!” Sở Thiên nghiêm mặt nói, người này dọa cho Ba Ba Lạp sợ chạy mất thì nhất định là cao thủ cấp chín rồi. Sa Khắc và Mặc Phỉ Đặc mà ở đây thì chỉ thêm vướng.

“Ừm, ta vào đây.” Sa Khắc bế Mặc Phỉ Đặc vào trong nhưng Mặc Phỉ Đặc vẫn còn chửi, “Thả ta ra, ta không vào, ta phải đánh cái tên chán chết này…”

Sở Thiên quan sát người kia rồi toét miệng cười, thì ra hắn hói đầu! Ở Huyễn Thú đại lục hai năm rồi, đây là lần đầu Sở Thiên thấy có người hói, “Vị tiên sinh đây có việc gì vậy?”

“Gọi Ba Ba Lạp ra đây!” hắn không thèm nhìn Sở Thiên mà đi khắp nơi lục soát.

“Ba Ba Lạp? Ta không biết Ba Ba Lạp nào cả!” Sở Thiên nói, sắc mặt không hề thay đổi.

“Hừ, ta cảm nhận được hơi thở của bà ta.” Tên hói chỉ vào Sở Thiên “Hơn nữa ở chỗ này của ngươi là rõ nhất!” Sở Thiên nhìn ra xung quanh rồi nói: “Hơi thở gì cơ? Sao ta không thấy nhỉ? Không tin thì ngài tự tìm đi!”

Tên hói nhắm mắt lại, dùng ma pháp quét một lượt cả tổng bộ binh đoàn, rồi chỉ vào Sở Thiên, “Ba Ba Lạp chắc vừa rời khỏi đây. Nói mau, bà ta đi đâu rồi?”

“Ta không biết Ba Ba Lạp gì đó thật mà.” Sở Thiên tỏ ra không thể trung thực hơn được nữa, “À đúng rồi. Vừa nãy có một người phụ nữ rất béo đến đây hỏi đường, sau đó đi mất rồi.”

“Chính là bà ta! Bà ta đi về hướng nào?”

“Cái này…ta không chú ý à.”

“Đừng nhiều lời, Ba Ba Lạp…” tên hói định nổi trận lôi đình thì thấy Sở Thiên đang kinh ngạc đi tới nhìn chằm chằm vào đầu mình, “Ngươi nhìn cái gì?”

“Ài~” Sở Thiên lắc đầu thở dài, “Ta đang nghĩ một tiên sinh anh tuấn thế này sao lại bị hói cơ chứ?”

“Ngươi…” không cần biết ở đâu, tên hói này đều rất kỵ việc người khác nhắc đến điều này.

“Tiên sinh, bị hói chắc là đau khổ lắm!” Sở Thiên mở to mắt, dụ dỗ: “Mười vạn kim tệ, ta sẽ giúp tóc trên đầu ngài mọc đầy đủ!”

“Ngươi có thể giúp ta mọc tóc?” hắn lập tức quên mình đến đây làm cái gì, “Năm vạn kim tệ, làm ngay lập tức!”

“Đồng ý!” Sở Thiên vẫy tay, “Mời vào, để ta đi chuẩn bị một số thứ.”

Tên hói đi vào, Sở Thiên lén dặn dò Lạc Khắc “Đi bắt vài con chó hoang về đây, màu gì cũng được!”

Trị hói vĩnh viễn là một việc rất phức tạp, nhưng Sở Thiên cũng không muốn trị triệt để cho tên dám đạp hỏng cửa của mình.

Không thèm hỏi tên này là người hay ma thú, cũng không có biện pháp gây tê nào, Sở đại thiếu gia dùng kim phẫu thuật khâu mấy túm lông chó lên đầu tên hói. Việc trị liệu đơn giản thế này là lần đầu Sở Thiên làm.

“Ủa sao mà nhiều màu sắc thế này?” tên hói không hài lòng, “Ta chỉ cần tóc đen thôi!”

“Chỉ màu đen thôi à? Không thành vấn đề!” Sở Thiên lập tức giật mấy túm lông vừa khâu xuống, khiến cho vị khách hàng phải nhăn nhó xuýt xoa.

“Đừng kêu nữa, tóc dài nó đau thế đấy, chịu khó một tí là ổn thôi.” Sở Thiên lại cậy khách hàng không có kiến thức.

Lần này, sau khi thay hết bằng lông chó màu đen xong, Sở Thiên xoa tay rồi đưa gương cho tên hói: “Nhìn xem, thấy sao?”

“Không tồi!” khách hàng gật đầu, hỏi: “Ngươi không biết Ba Ba Lạp thật à?”

“Ta nói bao nhiêu lần rồi, ta không hề quen Ba Ba Lạp gì gì đó!” Sở Thiên vừa dọn dụng cụ vừa nói: “Không phải ngươi kiểm tra rồi sao? Trong nhà ta không có người ngươi cần tìm!”

“Hừm, vậy ta đi chỗ khác tìm!” Nói xong, vị khách đứng dậy định đi.

“Này, tiên sinh, vừa nãy nói rồi, năm vạn…” Sở Thiên định nhắc nhở khách hàng trả tiền nhưng bỗng cảm thấy một mối nguy hiểm đang bao phủ toàn thân!

“Ầm ~~” Sở Thiên bị một quyền đánh bay.

“Hắc hắc hắc….” Vị khách nhân cuồng tiếu rời đi, “Lão tử chưa bao giờ biết cái gì gọi là trả tiền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK