Mục lục
[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Sở Thiên đã khỏi, nhưng lại vẫn tỏ ra vô cùng suy nhược, nhưng Lô Địch Tam Thế không có dự định để hắn tiếp tục tu dưỡng nữa.

Sáng sớm hôm sau, Sở Thiên đã bị bí mật đưa vào hoàng cung, bước vào thư phòng của Lô Địch Tam Thế, “Bái kiến bệ hạ!” Sở Thiên ngoài mặt cunh kính hành lễ với Lô Địch Tam Thế, nhưng trong lòng lại mắng thầm: Con bà nó, lão tử hiện giờ tứ chi rã rời, đi bộ còn khó, tiểu tử người còn bắt ta đến hoàng cung? Muốn hại chết ta à!?

“Uhm, đứng lên đi!” Lô Địch Tam Thế đích thân đỡ Sở Thiên dậy, điều này khiến lửa giận trong lòng Sở đại thiếu gia cũng vơi đi không ít!

Là nơi nghị bàn cao nhất của bộ thống soái đế quốc, thư phòng của Lô Địch Tam Thế ngày thường người đông như trẩy hội, nhưng hôm này ở đây là yên tĩnh hơn rất nhiều, chỉ có mỗi cục trưởng tình báo Ba Lý trơ trọi ở bên cạnh Lô Địch Tam Thế, đại thần tác chiến Mã Khoa Lý và đại thần ma pháp Đạt Mã Nhĩ đã dẫn quân xuất chinh, hiện tại đang vào sinh ra tử ở Thái Thạch Bảo, còn đại thần ma thú Bối Tư Đặc nghe nói đã đi chấp hành một nhiệm vụ bí mật gì đó rồi.

Hữu tướng An Đạo Nhĩ còn đang xin nghỉ bệnh, tả tướng Cách Lôi Minh chăm lo việc cung ứng hậu cần cho chiến tranh, bận bịu đến mất dạng, cho nên lúc này, một thủ tịch Tế Tự cung đình như Sở Thiên, đã trở thành đại thần có quan chức cao nhất ở đế quốc. Đương nhiên, cục trưởng tình báo Ba Lý không thuộc trong chế độ quan chức của để quốc.

“Bệ hạ, ngài gọi ta đến có việc gì? Khục khục,” Nói rồi, Sở Thiên ho vài tiếng, ám thị cho Lô Địch Tam Thế, lão tử vẫn còn đang bệnh đây! Đừng giao cho ta nhiệm vụ gì lớn.

“Ba Lý, ngươi nói với công tước Phất Lạp Địch Nặc đi!” Lô Địch Tam Thể xoay qua nói với cục trưởng tình báo đang sầm sắc mặt xuống.

“Vâng, bệ hạ.” Ba Lý trả lời Lô Địch Tam Thế, sau đó lấy ra một đoản tiễn từ trong lòng, giao cho Sở Thiên. “Phất Lạp Địch Nặc điện hạ, người còn nhớ mũi tên này không?”

“Đương nhiên còn nhớ! Lần trước thiếu chút nữa ta bị chết dưới mũi tên này!” Thứ Ba Lý đem ra, chính là đoản tiễn lần trước đã thích sát Sở Thiên, nhưng Sở Thiên lại thấy kì lạ tại sao Ba Lý vẫn giữ mũi tên này, từ khi ở A Cổ Lạp sơn, nhìn thấy mũi tên tương tự của trưởng lão Hách Nhĩ Hi của Tinh Linh tộc rồi, Sở Thiên đã mất công điều tra một thời gian, nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng ----- An Na nói cho Sở Thiên biết, đoản tiễn màu xanh biếc này là trang bị tiêu chuẩn của Tinh Linh tộc, cơ hồ các cao cấp tiễn thủ nào cũng có!

Nhìn thấy Sở Thiên không có thái độ gì, Ba Lý mỉm cười, “Điện hạ, theo sự điều tra của ta, thê tử của Đức Khắc chính là một Tinh Linh!”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiêu chau mày không đáp, thê tử của Đức Khắc là một người thuộc Tinh Linh tộc, vậy cũng không thể chứng minh được điều gì, chỉ có thể nói Đức Khắc có thể dễ dàng có được đoản tiễn của Tinh Linh tộc. Nhưng vậy thì đã sao? Sở Thiên cũng có thể dễ dàng có được nó ---- An Na có rất nhiều! Cho dù lúc đó Đức Khắc xuất hiện một cách rất trùng hợp, nhưng cũng khôn gthể trực tiếp chứng minh hắn chính là hung thủ!

“Cục trưởng Ba Lý, ngươi làm sao điều tra được, thê tử Đức Khắc là một Tinh Linh?” Sở Thiên tin rằng, nếu như Ba Lý đã lấy chiếc đoản tiễn này ra, vậy chắc chắn sẽ có lý do khác, cho nên trực tiếp hỏi.

“Ha ha, nói ra, chuyện này còn phải cảm tạ điện hạ người…” Ba Lý lúc nở nụ cười mà hắn cho là đẹp nhất cũng không khác gì nụ cười xấu xí của Ba Bác Tát, cao hứng nói: “Nếu không phải điện hạ không giúp để Tinh Linh tộc làm đồng minh với đế quốc, vậy đế quốc không thể nào phát hiện ra một âm mưu lớn này!”

Âm mưu lớn? Sở Thiên nheo mắt cười, chẳng lẽ lão tử lại lập công rồi? “Ha ha, rốt cuộc là chuyện gì? Cục trưởng đại nhân cứ nói thẳng ra đi!”

Sau khi đế quốc kết liên minh với Tinh Linh tộc, bệ hạ vì muốn tìm hiểu thực lực của Tinh Linh tộc, bèn để cục tình báo chúng ta điều tra quyển nhân khẩu của Tinh Linh tộc, nhưng thủ hạ của ta lại vô tình phát hiện được một bức hình bằng ma pháp của Đức Khắc!” Ba Lý liền hào hứng nhìn Sở Thiên một cái, “Từ khi Đức Khắc lộ ra thân phận Kiếm Thánh trong trận quyết đấu, hắn đã trở thành đối tượng giám sát quan trọng của cục tình báo…”

Nói đến đây, Sở Thiên đã hiểu tại sao Ba Lý lại bỗng nhiên nhìn mình, e rằng không những Đức Khắc là đối tượng giám sát quan trọng, mà thủ hạ của mình là Ba Bác Tát, An Na và những hắc ám pháp sư kia cũng có lẽ đều như vậy?

Ba Lý tiếp tục nói: “Theo ghi chép trong hồ sơ của Tinh Linh tộc, ba mươi năm trước, Đức Khắc bất ngờ bỏ rơi thê tử của hắn, sau đó mất tích. Và không lâu sau đó, thê tử của hắn cũng phản bội lại Tinh Linh tộc, rời khỏi nơi sinh sống của Tinh Linh tộc, chúng ta không điều tra được hành tung của Đức Khắc, nhưng mà, thê tử của hắn cuối cùng lại biến mất ở Thái Thạch Bảo!”

“Thái Thạch Bảo? Ba mươi năm trước?” Từ sau khi Sở Thiên đến đại lục Huyễn Thú, hai danh từ này hắn đã được nghe quá nhiều lần, “Chẳng lẽ Đức Khắc có liên quan đến chiến dịch Thái Thạch Bảo ba mươi năm trước?”

“Không sai, lúc đó ta cũng nghĩ như vậy, sau đó ta tỉ mỉ soát lại quá trình chiến dịch Thái Thạch Bảo năm đó! Đức Khắc quả thực có tham gia vào cuộc chiến tranh ấy! Hừ!” Ba Lý khi nhắc đến cuộc chiến tranh ấy, hừ nhạt một tiếng, sắc mặt lại càng thêm u ám, “Có điều, ta tận mắt nhìn thấy, hắn ở trong trận doanh của Lôi Tư!”

“Cục trưởng đại nhân tận mắt nhìn thấy sao?” Sở Thiên mù mờ không hiểu, chiến dịch Thái Thạch Bảo đã là chuyện của ba mươi năm trước, còn cục trưởng Ba Lý nhiều nhất cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, chẳng lẽ lúc hắn mười mấy tuổi đã ra chiến trường rồi? Nếu như hắn nhìn thấy Đức Khắc ở chiến trường, vậy hắn tại sao đến bây giờ mới nói ra.

Ba Lý bỗng ý thức được câu nói của mình, sai sót dạng này đối với một nhân viên tình báo mà nói là tuyệt đối không được phép. Cho nên hắn lập tức nhìn về phía Lô Địch Tam Thế, “Bệ hạ…”

Lô Địch Tam Thế hiểu rõ tại sao Ba Lý lại sai sót, khi Ba Lý nói cho mình biết kết quả điều tra, một quân vương như bản thân cũng chẳng phải đã nối trận lôi đình hay sao, Ba Lý tức giận không phải vì Đức Khắc, mà là vì một chuyện khác! “Phất Lạp Địch Nặc, Ba Lý là một Pháp thần Tinh thần hệ!”

Từng hạt mồ hôi tí tách chảy xuống từ trán Sở Thiên, chẳng trách Ba Lý lại có thể làm cục trưởng tình báo được Lô Địch Tam Thế coi trọng nhất, trong các ma pháp sư thì Tinh Thần hệ đều là những thiên tài tình báo! Sở Thiên từng được lão sư An Đông Ni nhắc qua, ma pháp trên đại lục ngoài các hệ Quang Minh, Hắc Ám và Long Ngữ ra, bên cạnh còn có một loại ma pháp được lưu truyền từ thời đại ma pháp, và hệ Tinh Thần chính là hệ quỷ dị nhất trong số chúng!

Thôi miên, mê hoặc, đe dọa, đây đều là những sở trường của Tinh Thần hệ pháp sư, mà Ba Lý thân là một Tinh Thần hệ Pháp Thần, điều tra kí ức của một người cũng không phải chuyện khó khăn gì! Và Ba Lý nói hắn tận mắt nhìn thấy quá trình chiến tranh, e rằng cũng là thông qua việc đọc lại ký ức của một lão binh tham chiến năm đó!

“Ta biết rồi, ta sẽ không nói cho bất cứ ai biết thân phận của cục trưởng Ba Lý.” Sở Thiên ý thức được, phải tránh khỏi con mắt của Ba Lý.

Ngoài Mặc Phỉ Đặc ra, Ba Lý đã trở thành người Sở Thiên sợ hãi nhất, có thể điều tra ký ức người khác bất cứ lúc nào, sự đe dọa này khiến Sở Thiên cảm thấy nơm nớp sợ sệt, chuyện lão tử không phải là người Khải Tát không phải cũng bị điều tra ra chứ? Nếu Lô Địch Tam Thế biết , thủ tịch Tế Tự cung đình của hắn là một người khách ngoại lai, vậy ai biết được sẽ có hậu quả gì? Hơn nữa tính dân tộc của Khải Tát vô cùng cao, nhưng một người đến từ một thế giới khác như Sở Thiên, lại trèo lên được vị trí công tước của một quốc gia…

“Ha ha, điện hạ người yên tâm, ta không điều tra được kí ức của người.” Ba Lý cười ha hả giải thích: “Ta chỉ có thể điều tra những người có pháp lực thấp hơn mình, nhưng sức mạnh to lớn của long ngữ ma pháp trên người điện hạ, khiến ngay cả Pháp thần như ta cũng không có cách nào để điều tra!”

Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Dọa chết gia gia của ngươi rồi! Sở Thiên âm thầm vui mừng, may mà lúc trước mình cơ bản không gặp Ba Lý, còn hiện bây giờ sau khi gặp rồi, mình lại được máu Long Hoàng cải biến. Hừ! Xem ngươi điều tra lão tử thế nào!

Đánh tan sự lo nghĩ của Sở Thiên, Ba Lý tiếp tục nói: “Ở bên cạnh Đức Khắc, ta còn phát hiện một người khác…”

“Còn có ai?” Sở Thiên nheo mắt hỏi.

“An Đạo Nhĩ!” Sắc mặt Lô Địch Tam thể tối sầm lại tiếp lời, “Là hữu tướng An Đạo Nhĩ của đế quốc!” Hữu tướng đế quốc lại là người Lôi Tư, chuyện này khiến Lô Địch Tam Thế nằm mơ cũng không ngờ được, mình lại để cho một tên gián điệp trở thành một trong năm đại thần quan trọng nhất đế quốc, chẳng khác gì bị hoàng để Thái Luân của Lôi Tư đánh mạnh cho một cái bạt tai!

Thì ra là hắn, Sở Thiên chợt tỉnh ngộ, bây giờ tất cả đã có thể giải thích, An Đạo Nhĩ và Đức Khắc đều là người Lôi Tư, vậy thì chuyện Xích Diễm bị suy yếu trước trận chiến, chiến mã hai lần bị thương, còn mình lại bị thích sát, đều là có những lời giải thích hợp lý, Xích Diễm là vũ khí tối cao của đế quốc, độc giác mã là vốn căn bản của đế quốc, nhưng chúng đều được Sở Thiên chữa khỏi, vậy một bác sỹ thú y như Sở Thiên tự nhiên sẽ trở thành hòn đá ngáng chân trong mắt An Đạo Nhĩ, vậy thì mình bị thích sát cũng chỉ có lý do này.

Hiện tại chỉ còn một vấn đề, Xích Diễm là Cự Long cấp chín, độc giác mã lại được tầng tầng dày đặc cấm vệ quân của hoàng thất bảo vệ, trong tình hình này, An Đạo Nhĩ làm thế nào để hạ độc? Chỉ dựa vào một Kiếm Thánh cấp tám như Đức Khắc thì thực chất không thể làm được! Chẳng lẽ…Sở Thiên chợt rùng mình một cái, bởi vì hắn nghĩ đến tên Mặc Phỉ Đặc khủng khiếp ấy.

Ba Lý còn đang giới thiệu tình hình, “Điều tra đến chuyện này rồi, ta lại điều tra hành tung của An Đạo Nhĩ trong ba mươi năm nay, lần đầu tiên hắn xuất hiện, là lúc thu dọn chiến trường sau chiến dịch Thái Thạch Bảo, lúc đó hắn mặc quân trang của đế quốc, hơn nữa người bị trọng thương, cho nên các Tế Tự đã coi hắn là anh hùng bị thương vì đế quốc mà cứu về.

Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, An Đạo Nhĩ năng lực xuất chúng, hơn nữa nhân duyên lại tốt, trong việc tranh đấu của các hoàng tử đã đứng về bên Lô Địch Tam Thế, cho nên hắn được thăng đến hữu tướng đế quốc cũng không có gì là lạ.

“Bệ hạ, ngài định xử lí thế nào?” Sở Thiên hỏi dò, với tính khí của Lô Địch Tam Thế, e rằng sẽ lập tức kêu người đi giết chết An Đạo Nhĩ, nhưng An Đạo Nhĩ lại dễ bị tiêu diệt vậy sao?

Sở Thiên đã nghĩ đến việc này, và Lô Địch Tam Thế cũng vậy, “Phất Lạp Địch Nặc, nếu như An Đạo Nhĩ dám nằm vùng trong đế quốc ba mươi năm nay, vậy hắn chắc chắn không chỉ có thực lực như bề ngoài, cho nên hôm nay ta tìm ngươi đến…”

“Nguyện góp sức mình vì bệ hạ!” Sở Thiên thẳng thắng tiếp nhận nhiệm vụ, để chi viện cho chiến tranh ở tiền tuyến, hiện tại đế đô không những quân lực bị thiếu hụt, hơn nữa ma thú cao cấp cũng chỉ có mấy con, ngoài Xích Diễm ra, những ma sủng ở nhà Sở Thiên đều là những ma thú cao cấp nhất trong thành Bàng Bối rồi! Cho nên Sở Thiên biết, nhiệm vụ tiêu diệt An Đạo Nhĩ mình không thể tránh được.

Sở Thiên sở dĩ sảng khoái tiếp nhận mệnh lệnh, còn có một nguyên nhân khác, đừng quên rằng, Sở Thiên còn một một danh hiệu đồ tể ở trái đất! Con mẹ nó! An Đạo Nhĩ muốn giết lão tử, vậy thì lão tử phế ngươi trước.

“Bệ hạ, ta hi vọng đến lúc đó Xích Diễm có thể tương trợ cho ta!” Sở Thiên vẫn rất cẩn thận, An Đạo Nhĩ tuyệt đối không thể nào chỉ có mình Đức Khắc là kiếm thánh, cho nên hắn cần mang theo Xích Diễm, để bảo vệ an toàn của mình.

“Được, ta đồng ý!” Lô Địch Tam Thế gật mạnh đầu, “Ngươi định bắt tay từ đâu?”

“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên nheo mắt cười, “An Đạo Nhĩ đại nhân hình như chỉ có một đứa con trai…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK