Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là khi lạc đường trong băng tuyết, bên cạnh lại có một đầu bếp giỏi --- Trích từ cuốn hồi ký của Thần Thánh Đại Tế Tư cấp mười Địch Áo về Phất Lạp Địch Nặc điện hạ.
Lênh đênh lênh đênh, Sở Thiên bèn tính toán, mình đã lưu lạc trên dòng sông băng này gần một tháng rồi.
Trong một tháng này, Sở Thiên không biết mình đã đi được bao xa, chỉ biết đại đa số thời gian, họ đều ngồi trên tảng băng trôi nhìn cảnh sắc bất biến xung quanh, sau đó luân phiên chèo nước.
Tài nghệ nấu nướng của La Tân đích thực lớn hơn nhiều so với sự nhát gan của hắn, tuy đồ ăn của mấy người chỉ có cá nướng, nhưng La Tân lại có thể làm ra các mùi vị khác nhau.
Sở Thiên đem một con Thủy hệ ma thú cấp thấp bắt được đưa cho La Tân, nói: “Hôm nay thay đổi khẩu vị.” Dứt lời, Sở Thiên nhìn ngó xung quanh một lượt, oán trách: “Chỗ quỷ này rốt cuộc là chỗ nào của đại lục vậy?”
La Tân cúi đầu, chuyên tâm xử lý nguyên liệu trong tay mình, miệng nói: “Ta cũng không biết, từ từ mà đi, sẽ có một ngày chúng ta sẽ nhìn thấy đất liền.”
“Ngươi không biết!?” Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc cùng trợn ngược mắt, sững sờ nhìn La Tân.
Một tháng nay, đều là La Tân dẫn đường cho hai người đi thẳng phía trước, Sở Thiên còn cho rằng hắn biết đường.
“Chẳng lẽ lúc trước ngươi chưa từng đến đây?” Sở Thiên kinh ngạc hỏi.
“Phải!” La Tân hồn nhiên gật đầu.
“Vậy ngươi một mình đến nơi này làm gì? Lão tử còn tưởng ngươi biết đường chứ!” Sở Thiên ấm ức điên người nói.
La Tân cười nói: “Ta đến tìm gia gia trên bức họa!”
Thấy Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc cũng rơi vào trạng thái ngây dại, La Tân giải thích nói: “Gia gia ta trước lúc chết không nói cho ta biết người trong bức họa ở đâu, mà ngươi thì không phải, cho nên ta quyết định đi tìm mọi ngóc ngách của đại lục này!”
Nói rồi, La Tân chỉ vào băng đá xung quanh, nói : “Ta định bắt đầu đi từ cực địa băng nguyên phía bắc đại lục, mãi cho đến đường biển Thánh Điệt Qua ở phía nam.”
Ngừng lại giây lát, La Tân tiếp tục nói: “Nếu từ bắc đến nam mà không tìm thấy, vậy thì ta lại đi từ Biển Cấm phía đông tìm đến bờ Tây Hải!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên không ngờ La Tân lại là một kẻ có nghị lực như vậy, hay là kẻ lỗ mãng chân chính. Nếu tiếp tục tìm như hắn, đợi hắn đi khắp đại lục, ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm.
Mặc Phỉ Đặc cười, nói: “Ngươi thiểu năng à! Cái nơi khỉ gió này ngươi đã tìm một tháng rồi. Nếu tìm khắp đại lục, còn không mất mấy trăm năm sao? Xì, đợi đến lúc đó người thì không tìm thấy, ngươi đã chết già rồi!”
La Tân không hề tức giận, ngược lại còn thật thà cười nói: “Không sao, gia gia đã nói, chỉ cần không gặp phải kẻ nào lợi hại hơn ta, thì ta mãi mãi sẽ không chết!”
La Tân có thể trường sinh bất lão!? Sở Thiên nheo mắt lại, cho dù là thời kỳ ma pháp một nghìn năm trước, những tuyệt đại pháp sư có thể dễ dàng phóng thích cấm chú, cũng không có ai trường sinh bất lão!
“Ngươi nói khoác!” Mặc Phỉ Đặc không cam lòng nói, “Ma thú chúng ta cũng không thể trường sinh bất tử, loài người thì càng không phải nghĩ!”
“Là thật mà!” La Tân nghiêm nghị nói, “Gia gia sẽ không lừa ta đâu!”
Sở Thiên linh cơ chợt động, vội hỏi: “La Tân, lẽ nào ngươi không phải con người?”
“Ta đương nhiên là con người! Không tin ngươi xem!” La Tân chỉ vào mặt mình nói, “Ta có chỗ nào không giống con người? Mơ ước của ta, là trở thành một đầu bếp vĩ đại của nhân loại !”
Một đứa trẻ đơn thuần, có lẽ là bị gia gia hắn lừa rồi, Sở Thiên thở dài, tiếp tục nói: “Gia gia ngươi tên gì? Ông ta có lẽ cũng là cường giả trên địa lục đúng không?”
“Gia gia chưa từng nói cho ta!” La Tân lắc đầu, ca thán: “Ài, thực ra, ta được gia gia nhận nuôi.”
“Nhận nuôi?” Sở Thiên vỗ vào La Tân, nói: “Có thể nói cho ta biết chuyện của ngươi không?”
“Đương nhiên có thể!” La Tân gật đầu.
Câu chuyện của La Tân rất đơn giản, trên đại lục cơ hồ ngày nào cũng có chuyện này xảy ra, trong chiến loạn, một đầu bếp mất đi bố mẹ, sau đó được một lão đầu tử là cao thủ mai danh ẩn tính nhận về nuôi, được truyền thụ một thân võ kỹ đỉnh cấp, một thời gian sau, lão đầu tử chết rồi, một mình La Tân đi hoàn thành tâm nguyện của gia gia mình.
Mặc Phỉ Đặc thổn thức nghe La Tân kể chuyện, còn Sở Thiên thì coi là chuyện tầm phào, chuyện của La Tân quá tầm thường, vẫn không đủ để thu hút sự hứng thú của Sở đại thiếu gia.
Đợi La Tân kể hết, Sở Thiên hỏi: “Gia gia ngươi nhất định muốn ngươi tìm người trong bức họa ấy sao?” Rất rõ ràng, câu tiếp theo của Sở đại thiếu gia là, nếu không nhất định, vậy thì cùng lão tử về nhà đi!
Đáng tiếc La Tân lại gật đầu, nói: “Ta nhất định sẽ tìm được ông ấy.”
Ba người hơn một tháng chung sống cùng nhau, sớm đã trở thành bạn bè, thế là La Tân đã tiết lộ bí mật của mình: “Gia gia đã nói, chỉ khi tìm được người đó, ta mới có thể giải được cấm chể trên người!”
Nói rồi, La Tân vén một góc ở cổ áo, trên cổ lộ ra một mảnh dây thừng mảnh dài màu đen.
“Cái này…” Sở Thiên kinh ngạc không nói nên lời. Sợi dây đó cực kỳ nhỏ và mảnh, cơ hồ có thể so với chỉ phẫu thuật của Sở Thiên. Hơn nữa có một đoạn đã bị dính sâu vào thịt, lằn ra một vết máu đỏ sậm.
La Tân lại vén tay áo lên, lộ ra một sợi dây mảnh khác, nói: “Trên người ta đều là thứ này, nếu không tìm được người đó, sẽ không có cách nào giải trừ được!”
“Thứ này là ai trói trên người ngươi?” Sở Thiên nhìn sợi dây nói.
“Là ông nội ta.” La Tân chỉnh lại y phục, tiếp tục xử lý nguyên liệu trong tay.
Sở Thiên nghĩ một lát, nói: “La Tân, ta có thể giúp ngươi bỏ đi thứ này!”
Dây thừng không cách nào lấy ra từ bên ngoài, nhưng không có nghĩa là từ bên trong không được, Sở Thiên định tạm thời tách các bộ phận trên người La Tân ra, ví dụ như cánh tay, như vậy vết thừng siết chặt trên người sẽ buông lỏng ra, chỉ cần có một chỗ nới lỏng, Sở Thiên cũng có thể gỡ ở những chỗ còn lại.
“Cảm tạ ngươi, nhưng không cần đâu!” La Tân cười nói.
“Tại sao?” Sở Thiên thầm nghĩ, chẳng lẽ La Tân thích tự ngược đãi mình.
“Ha ha, ta chỉ có thể để người trong bức họa giải cấm chế, người khác không làm được, cũng không thể giúp ta!” La Tân nói, “Ta đã hứa với gia gia , không tìm được người, ta không giải cấm chế!”
Vậy thì ngươi cứ tự ngược đãi mình đi! Sở Thiên tạm thời từ bỏ dự định dụ dỗ La Tân, nhưng hắn lại nghĩ thầm: Người có cấm chế mà còn có thực lực này, vậy nếu giải ra rồi thì sao? Hắc hắc, La Tân, ngươi chạy không thoát đâu, đời này của ngươi đã định là người của lão tử rồi!
…………………………
Mấy người lại lênh đênh trên sông băng vài ngày, chính lúc Sở Thiên đang bức bối phát điên, Mặc Phỉ Đặc kêu lớn một tiếng.
“Đất liền! Có đất liền! Khà khà, có ý tứ!”
Sở Thiên bật ngay dậy từ mặt băng, nhìn về phía xa, quả nhiên là một vùng đất ba màu xanh, đen, trắng xen kẽ nhau nằm trên một bình địa lớn.
“Mau chèo thuyền!” Sở Thiên hét lớn.
“Điện hạ, giao cho ta đi!” La Tân đi đến sau đuôi tảng băng, dùng chân đạp mạnh một cái. Tiếp sau đó, tảng băng nhanh như chớp đã lao thẳng về phía trước.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Nhìn nhìn quang mang màu xanh da trời trên chân La Tân, Sở Thiên không khỏi nguyền rủa, có chiêu này sao ngươi không dùng sớm? Nếu sớm có tốc độ như vậy, lão tử đã không cần lênh đênh một tháng rồi.
Sở Thiên còn chưa nguyền rủa xong, mấy người đã cập vào bờ.
Đặt chân lên vùng đất đen chắc nịch, Sở Thiên đưa mắt nhìn, đây là một thế giới băng tuyết, phía xa kia ẩn hiện một dãy núi tuyết trắng xóa trải dài liên miên. Nhìn về gần thì là một vùng đất rộng băng tuyết và đất đen đan xen vào nhau, lác đác lại có những lớp rêu xanh phủ đầy trên các phiến đá đủ các hình dạng.
Sở Thiên tiện tay nhặt một miếng rêu xanh từ phiến đá bên cạnh chân mình lên, cảm giác vừa trơn bóng lại ẩm ướt.
“Kỳ lạ, với nhiệt độ này, sao có thể có nhiều rêu xanh như vậy?”
Đi lên phía Bắc đã hơn một tháng, thời tiết hiện tại càng lúc càng lạnh, cho dù là thân thể của Sở Thiên cũng không chịu đựng nổi phải mặc thêm hai chiếc pháp bào ngự hàn, còn tiểu Mặc Phỉ Đặc sớm đã tự bao mình lại thành một bọc vải dày.
“La Tân, chúng ta nên đi về hướng nào?” Sở Thiên hiện tại ngoại trừ sông băng phía nam ra, cảnh sắc ba hướng còn lại đều không tồi, bèn hỏi.
“Uhm, ta cũng không rõ lắm.” La Tân nhìn quanh một vòng, “Nhìn từ mặt thời tiết, nơi đây có lẽ sắp đến cực địa băng nguyên rồi. Ta muốn tiếp tục đi về phía Bắc, các ngươi định thế nào?”
“Chúng ta đi theo ngươi vậy!” Sở Thiên lúc này cũng chỉ có thể đi cùng Lạc Tân thôi.
“Ca ca, chúng ta không thể đi tiếp về phía Bắc được.” Gương mặt của Mặc Phỉ Đặc đã lạnh đế đỏ bừng, hai hàm răng lập cập nói, “Ở cực địa băng nguyên, ma thú cấp chín cũng có thể bị đông cứng mà chết!”
Sở Thiên khó xử nhìn La Tân, không có sự bảo vệ và tài nấu nướng của La Tân, hai huynh đệ hắn rất khó có thể sống tiếp.
La Tân cũng khó xử cúi thấp đầu. Hắn biết thực lực của hai người Sở Thiên không thể sử dụng được ở cực địa băng nguyên, nhưng kế hoạch tìm người của hắn cũng không thể dừng lại.
Chiếp chiếp! Một con ma thú hình dạng giống hồ ly, toàn thân trắng muốt từ gần đó nhô đầu ra.
Chuyện đi đâu đợi lát nữa rồi tính! Nhìn thấy con ma thú này, Sở Thiên lập tức vứt những chuyện buồn phiền một bên, vui vẻ nói với La Tân: “Bắt nó đi, để chúng ta đổi khẩu vị!”
La Tân tung người lên trước, hắn cũng rất vui vì có những nguyên liệu đồ ăn khác để thể hiện tài nghệ nấu nướng của mình.
Nhấm nháp miếng thịt thú xốp mềm, Sở Thiên mãn nguyện vỗ bụng. Còn Mặc Phỉ Đặc lại tặc lưỡi hưởng thụ dư vị còn lại, nói với La Tân: “Ta vẫn muốn ăn cá nướng, ngươi có thể làm được không?”
“Được rồi! Không thành vấn đề!” La Tân xoay người về phía sông băng lúc vừa tới.
“Nhớ kỹ nhé, nhất định phải to đấy!” Mặc Phỉ Đặc nhìn theo bóng của La Tân rồi hét lớn.
Chờ La Tân đi xa rồi, Sở Thiên mới nói với Mặc Phỉ Đặc: “Ngươi phải nhớ, đợi La Tân về, nhất định phải kéo hắn về nhà chúng ta! Nếu hắn không đồng ý, ngươi cứ khóc lớn vào, ôm chặt hắn không buông!”
“Khà khà, có ý tứ!” Mặc Phỉ Đặc gật đầu, lộ ra một nụ cười ngây thơ không chút tà ác.
Một lúc lâu sau, La Tân vẫn chưa trở về, nhưng lại có người khác xuất hiện rồi.
Chiếp! Chiếp chiếp!
Tiếng tên xé gió, từng thân ảnh trắng muốt dồn dập phóng ta từ trong đống tuyết.
“Wow!” Mặc Phỉ Đặc nuốt nước miếng, “Nhiều thức ăn ngon quá!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên thì không thể chỉ biết ăn như Mặc Phỉ Đặc, ít nhất hắn biết, phiền phức lớn rồi.
Mấy trăm con ma thú trẳng muốt bao vây Sở đại thiếu gia. Ngoại mạo của chúng không khác so với con vừa được hắn ăn mất.
Một con hồ ly trắng dẫn đầu của chúng đung đưa chín chiếc đuôi sau lưng, hai mắt đỏ ngầu, đùng đùng nổi giận bước đến trước mặt Sở Thiên: “Là ngươi, đã ăn tộc nhân của ta?”
Trong tay Sở Thiên đang cầm một chiếc đùi lớn, bên chiếc đùi toàn là đống xương gặm, miệng bóng dầu mỡ, kỳ thực không cần hỏi, kẻ thiểu năng cũng có thể đoán ra vừa rồi Sở đại thiếu gia đã làm gì.
Sở Thiên ngượng nghịu cười, không ngờ lại lộ ra mảnh thịt giắt vào kẽ răng. “Các ngươi nghe ta giải thích…”
“Không cần giải thích!”
Bạch hồ ly lạnh lùng nói: “Mang chúng về!”
Nhanh quá! Thuật ẩn thân của Sở Thiên vừa dùng được một nửa, đã bị mấy con hồ ly lao đến, còn Mặc Phỉ Đặc cũng bị những con đuôi dài trói chặt.
“Các ngươi làm gì vậy? Không có ý tứ, buông lão tử ra!” Mặc Phỉ Đặc giãy dụa kêu lớn
Bình! Bình!
Hai âm thanh vang lên, Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc đã bị ngất đi.
………………………..
Khi Sở Thiên mở mắt ra, phát hiện mình đã bị nhốt trong một sơn động tối đen.
Ngay sau đó, Sở Thiên thấy người mình lành lạnh, lấy tay sờ thử, thì là mình đã bị lột sạch. Pháp bào, Lời nguyền của Tử Thần, không gian giới chỉ, tất cả đã không còn.
“Ta lạnh!” Mặc Phỉ Đặc cũng đã tỉnh lại, hắn cũng không còn lại gì trên người.
Cửa sơn động bị một đống loạn thạch che kín. Qua khe hở giữa những khe đá, Sở Thiên nhìn thấy mấy hồ ly con đuôi dài đang ngoài cửa động giám sát mình.
“Các ngươi thật khốn kiếp! Vô sỉ, không có ý tứ!”
Mặc Phỉ Đặc sau khi tỉnh lại phát hiện mình trên cơ thể không một mảnh vải, lập tức lấy tay che bộ phận quan trọng, sau đó chửi lớn về phía cửa động: “Một lũ khốn kiếp, có biết lão tử là ai không? Khốn kiếp, trả y phục cho ta! Lũ hạ lưu bỉ ổi, sớm muộn gì đại ca ta cũng sẽ giết các ngươi!”
“Đừng phí lời!” Một con hồ ly trắng ngoài động nói.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!” Sở Thiên cố gắng tìm ra một giọng nói thân thiết nhất, nói, “Ta nghĩ chúng ta hiểu lầm rồi, ta là…”
“Chúng ta không muốn biết ngươi là ai!” Hồ ly trắng nói, “Người ăn thịt của tộc nhân chúng ta, bất luận là ai đều đáng chết!”
“Nhưng ta là Phất Lạp Địch Nặc!” Sở Thiên báo ra tên của mình, muốn dọa đám hồ ly, “Hữu tướng đế quốc Khải Tát, Thượng Cổ Thánh Tế Tự, Hồng Y đại giáo chủ Phất Lạp Địch Nặc!”
“Phất Lạp Địch Nặc? Chưa từng nghe qua!” Hồ ly trắng lạnh nhạt nói, “Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín sao có thể để chúng ta bắt được? Ngươi nói dối!”
Sở Thiên ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra tại sao tên của mình không có tác dụng, đây là biên giới của cực địa băng nguyên, cách đại thảo nguyên Huyền Hà đã không biết bao xa rồi, huống hồ là Khải Tát xa xôi? Hơn nữa môi trường của nơi đất tuyết này bóng người hiếm hoi, vốn không biết chuyện xảy ra mấy năm nay trên đại lục.
Gió lạnh rít vào qua từng khe hở, Sở Thiên rùng mình một cái.
“Được, ta đã ăn tộc nhân của các ngươi. Nhưng ta có thể bồi thường cho các ngươi!” Sở Thiên nói, “Kim tệ, nguyên liệu ma pháp, các ngươi muốn gì ta đều có thể đưa ra, nhưng các ngươi trước hết hãy trả y phục cho chúng ta đã!”
“Ha ha!” Hồ ly trắng châm biếm cười, “Chúng ta muốn có đồ ăn!”
“Không thành vấn đề, bao nhiêu ta cũng thể cho!” Sở Thiên vội nói.
“Không cần ngươi cho. Y phục ta cũng sẽ không trả lại ngươi!” Hồ ly trắng cười nói, “Bởi vì, đồ ăn không cần thiết phải mặc y phục!”
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lũ hồ ly này định dùng lão tử làm đồ ăn!?
Phụt!
Trong sơn động chợt sáng lên ánh lửa, thì là hồ ly trắng thuận theo khe hở của đá ném vào một đuốc lửa.
Ngay sau đó, lại có thêm mấy cây được ném vào.
“Các ngươi lấy lửa hơ đi!” Hồ ly trắng liếm láp môi nói, “Bị đông cứng rồi, vậy thì không ngon đâu!”
“Phất Lạp Địch Nặc ca ca, hiện tại làm thế nào?” Mặc Phỉ Đặc bước tới sát bên Sở Thiên, cúi đầu, sợ hãi nói, “Ta không muốn bị ăn thịt đâu.”
Sở Thiên cũng không muốn bị như vậy, nhưng hiện tại hắn lại không có bất cứ cách nào! Hi vọng duy nhất, cũng chỉ là đợi La Tân đến cứu.
Xếp thành một đống lửa, Sở Thiên lại nhìn qua khe hở, im lặng nhìn sắc trời bên ngoài tối dần.
Khi ánh trăng đỏ rực chiếu vào sơn động. Đống loạn thạch ở cửa động cũng được chuyển đi.
Ngay sau đó, Cửu Vĩ Bạch Hồ Ly dẫn đầu đám bước vào, phía sau có mấy tên thủ hạ theo cùng.
“Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, ta là…” Sở Thiên lại lấy danh hiệu của mình báo ra một lượt, hi vọng tên cầm đầu có chút kiến thức.
Cửu Vĩ Bạch Hồ Ly thờ ơ với danh hiệu của Sở Thiên, lạnh lùng dặn dò thủ hạ: “Mấy tên người này, đứa trẻ để cho ta, còn đứa lớn… thì chia đều cho tộc nhân đi!”
“Ô ô ô…” Trong đám hồ ly trắng vang lên tiếng hoan hô vang dội.
Tiếp theo đó, hai con hồ ly đuôi dài xông lên, dùng chiếc đuôi của mình trói chặt Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc, mang ra sơn động.
Ngoài động toàn là một vùng đất băng tuyết, đã không còn nhìn thấy đất đen và rêu xanh nữa, ngược lại, mấy ngọn núi tuyết hiện ra trước mặt, xem ra nơi Sở Thiên bị bắt cách đây ra xa rồi.
Ra khỏi sơn động, Sở Thiên mới phát hiện mình đang ở lưng núi tuyết, trên mặt băng trơn bằng, hồ ly trắng cũng đã đào xong một cái hố lớn.
“Ra tay!” Cửu Vĩ Hồ nhẹ giọng nói.
Rất nhanh, từng con hồ ly dùng chiếc đuôi của mình, nhặt những hòn đá bên cửa động ném vào hố băng.
Đến khi hố băng được lấp đầy rồi, Cửu Vĩ Bạch Hồ Ly đung đưa một trong những chiếc đuôi của nó, tiếp sau đó, một ngọn lửa dâng lên trong hố băng.
Liếc mắt nhìn Sở Thiên và Mặc Phỉ Đặc, Cửu Vĩ Bạch Hồ Ly lạnh lùng nói: “Ném vào!”
“Ai da!” Sở Thiên bị ngã đau đớn, nhưng hắn vẫn lập tức ôm lấy Mặc Phỉ Đặc.
Ngọn lửa đang bốc cháy ngùn ngụt, nhưng mỗi khi ngọn lửa lan tới gần Sở Thiên, lại đột ngột tản ra, còn Mặc Phỉ Đặc cũng được Sở Thiên bảo vệ, nên không có chút thương tổn nào.
“Miễn dịch với Hỏa hệ ma pháp!?”
Cửu Vĩ Bạch Hồ nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức cười lạnh lắc lư một chiếc đuôi khác: “Điện thiểm quang!”
Cấp vị của Cửu Vĩ Bạch Hồ không cao, chẳng qua chỉ cấp bảy mà thôi, tuy nó nắm bắt nhiều ma pháp các hệ, nhưng đẳng cấp lại không cao.
Chỉ là Điện hệ ma phaps cấp ba, tuy khiến cho Sở Thiên có chút đau đớn, nhưng lại vẫn không bị tổn hại gì.
Lần này, Cửu Vĩ Bạch Hồ sững người lại, tuy nó cách biệt với thế giới, nhưng lại không hề ngốc, người có thể chống lại được ma phaps của hai hệ chắc chắn không phải là người bình thường, ăn một người như vậy, hậu quả thông thường vô cùng nghiêm trọng!
Lòng đã quyết, Cửu Vĩ Bạch Hồ bỗng cười phá lên: “Ha ha ha ha…”
“Ngươi cười cái gì?” Sở Thiên cũng phát hiện thực lực của Cửu Vĩ Bạch Hồ không phải mạnh, bèn nói, “Hiện tại thả ta ra, ta có thể cho các ngươi nhiều thức ăn hơn!”
“Hừ! Ngươi chính là thức ăn tốt nhất!” Trong mắt Cửu Vĩ Hồ lộ ra ánh tham lam, “Ăn một người miễn dịch ma pháp, chà, thực lực của ta sẽ cao lên không ít!”
Nói rồi, Cửu Vĩ Hồ chợt nhảy phốc tới Sở Thiên: “Nếu như ma pháp không có tác dụng gì, vậy ta đành ăn sống thôi…”