Dịch giả: Phuongkta1
Thục Sơn là một ngọn núi nổi tiếng.
Trước khi kiếm phái Thục Sơn được thành lập, Thục Sơn đã là một ngọn núi nổi tiếng.
Nước như suối hoa lan từ trên đỉnh núi chảy xuống, dù nói là suối nhưng thực ra là một thác nước chảy mãnh liệt, ở trong núi hợp lại, sau cùng chảy vào đất Thục, là nguồn nước quan trọng cung cấp cho dân chúng phía bắc đất Thục.
Núi có ngọn Tử Hà, ngọn núi có vách đá dựng đứng, bên trên có một khối nham thạch cực lớn, được xưng là Di Tượng Nham, lão tổ khai sơn của Thục Sơn năm đó đã ở chỗ này ngộ đạo, thành Tinh Vẫn.
Trên đời đều cho rằng ngọn núi này rất gần trời, đứng ở trên đỉnh, chạm tay là có thể trích tinh cầm nguyệt.(trích tinh cầm nguyệt: chạm trăng, hái sao)
Đương nhiên, những chuyện này đều là nói bừa.
Chuyện trên đời, phần lớn là như vậy, nghe nhầm đồn bậy mà thôi.
Nhưng Thục Sơn thực sự rất đẹp.
Tô Trường An cùng Lục Như Nguyệt đi dạo ở trên đỉnh Thục Sơn, trước mắt là ngày tốt cảnh đẹp, bên cạnh là người đẹp má hồng.
So với việc sẵn sàng ra trận ở Tây Lương, trong lòng Tô Trường An không khỏi sinh ra vài phần ảo giác phảng phất giống như cách một thế hệ.
Bọn họ đi dạo thật lâu.
Cũng trò chuyện rất nhiều.
Phần lớn là về tình hình gần đây của mỗi người.
Lục Như Nguyệt nói cho Tô Trường An biết vì sao mình bị bà bà đưa đến đất Thục, đương nhiên, Thanh Ngọc phu nhân thực sự cũng không phải là bà bà của nàng, nhưng Như Nguyệt vẫn theo thói quen xưng hô với lão như vậy.
Rồi làm cách nào biết được thân thế của mình, leo lên ngôi hoàng đế như thế nào, vì sao lại hồ đồ, u mê lập gia đình với Ngô Khởi.
Tuy rằng nàng nói cực kỳ thoải mái, nhưng Tô Trường An vẫn có thể từ trong đôi câu vài lời của nàng biết được, thực ra nàng cũng không vui.
Mà Tô Trường An cũng nói với Như Nguyệt rất nhiều chuyện chính mình gặp phải sau khi rời khỏi Trường An.
Tô Trường An dành toàn bộ tín nhiệm với Lục Như Nguyệt, hắn hầu như không giấu giếm chút nào đối với chuyện đã trải qua, nhẹ nhàng nói ra tất cả.
"Tô công tử sau khi lấy kiếm, phải vội vàng trở về Tây Lương?" Lục Như Nguyệt nghe vậy, lông mày rút cuộc nhíu lại.
"Ừ." Trong lòng Tô Trường An cũng có vài phần không muốn, nhưng vẫn gật đầu. "Đại quân Man tộc áp sát, ta không dám nán lại quá lâu."
"Thế nhưng..." Lục Như Nguyệt dường như muốn nói chút gì đó, nhưng lại có chút do dự, mãi đến một lúc sau đó, nàng mới nói: "không bằng để ta bảo Tả gia gia dẫn quân đi đến Tây Lương, trợ giúp Tô công tử..."
Tô Trường An nghe vậy, trước tiên là sững sờ, sau đó cười khổ lắc đầu: "triều đình lúc này xem đất Thục là họa lớn trong lòng, sao có thể để cho Tả Thừa tướng mang binh ra khỏi quan? Huống chi, quân Thục vừa đi, đại quân của triều đình hiển nhiên đánh tới đất Thục ngay lập tức, Tả Thừa tướng hiểu rõ được mất ở bên trong, hiển nhiên sẽ không đồng ý."
"..."
Lục Như Nguyệt im lặng một hồi, nàng lúc này mặc dù là Đế vương của nhà Hán nhưng vẫn biết đến cái gọi là đại sự quân quốc, dùng năng lực bây giờ còn lâu mới có thể tham gia vào.
Thế nhưng trong giây lát nghĩ tới việc sắp cùng Tô Trường An chia ly, trong lòng nàng lại không khỏi một hồi thất lạc.
Tô Trường An hiển nhiên nhìn ra vẻ buồn rầu của Lục Như Nguyệt, nhưng hắn vẫn không thể nói ra những lời an ủi.
Bởi vì hắn biết rõ, khi một người thật sự vì một việc mà đau lòng, nhưng chính ngươi không thể thay đổi chuyện này, vậy nói ra thật nhiều điều tốt đẹp, cũng đều là vu sự vô bổ.
Hai người dưới sự im lặng đi dạo thật lâu, bất giác đã đi tới sân nhỏ nơi ở của Lục Như Nguyệt.
"Sắc trời không còn sớm, Như Nguyệt nghỉ ngơi sớm đi." Tô Trường An sau một lúc do dự, rốt cục vẫn phải nói
"Vâng." Lục Như Nguyệt cúi đầu gật đầu.
Thanh âm như tiếng muỗi kêu.
Nói xong, nàng liền cúi đầu quay người muốn rời đi, Tô Trường An thấy vậy, tuy rằng trong lòng cũng có chút không muốn, nhưng vẫn lắc đầu một cái, quay người đi đến chỗ ở của mình.
Nhưng bước chân của hắn vừa mới phóng ra, Lục Như Nguyệt giống như nhớ tới điều gì, mãnh liệt xoay người.
"Tô công tử!" Nàng lớn tiếng hô về phía bóng lưng Tô Trường An, bởi vì trong lòng có chút tình cảm không thể hiểu được, thanh âm của nàng có chút run rẩy.
"Hả?" Tô Trường An nghe vậy quay người, nhìn về phía thiếu nữ cách mình một trượng.
"Sau khi chuyện ở Tây Lương kết thúc, ngươi sẽ đến gặp ta sao?" Thiếu nữ nói.
"Ừ, đương nhiên." Nam hài sững sờ, sau đó đáp lại, trên mặt nổi lên một ý cười.
Có lẽ bởi vì đã nhận được đáp án khiến cho mình hài lòng, hay bởi vì nụ cười trên mặt nam hài quá mức sáng lạn.Nữ hài lúc đó cũng nở nụ cười.
Nàng bước nhanh đi tới trước mặt Tô Trường An, một đôi mắt to đen láy, ánh sao lóe trong đó đang nhìn chằm chằm vào nam hài.
Lúc đó, bọn họ sát lại quá gần.
Tô Trường An thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương kỳ lạ nào đó từ trong cơ thể nàng phát ra, mùi hương kia khó có thể hình dung bằng lời nói, thật là dễ chịu, thực sự khiến trong lòng Tô Trường An không khỏi loạn cả lên.
"Sao... Xảy ra chuyện gì."
Tô Trường An có chút chịu không được ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Như Nguyệt, hắn có chút bối rối quá mức, ánh mắt trống rỗng nhìn về những phương hướng khác.
Nhưng Lục Như Nguyệt từ trước đến nay ôn nhu lúc này đây lại đưa tay ra, đặt ở hai má Tô Trường An, mạnh mẽ xoay đầu hắn qua.
Hai tay kia cùng xúc cảm trên khuôn mặt khiến sắc mặt Tô Trường An bất ngờ trong nháy mắt đỏ lên.
"Như Nguyệt, ngươi..." Tô Trường An khó hiểu hỏi.
Nhưng hắn vẫn chưa nói xong, liền bị Lục Như Nguyệt cứng rắn cắt đứt.
"Nhìn ta." Lục Như Nguyệt nói, bên trong thanh âm của nàng mang theo một chút kiên định, nhu tình trong con ngươi của nàng đủ khiến cho Tô Trường lộ vẻ xúc động.
"Ngươi phải nhớ kỹ ta, nhớ kỹ hình dáng của ta." Nàng nói như vậy.
Tô Trường An sững sờ, ước chừng tiếp thu một thứ gì đó, hắn rốt cuộc không thể chống đối nữa, mà cũng như Lục Như Nguyệt nhìn hắn, bản thân nhìn thẳng cô bé trước mặt này.
"Ngươi phá hỏng việc hôn nhân của ta." Nữ hài lại nói.
"Ngươi phải trả cho ta một cái."
Tô Trường An nghe vậy trong lòng một trận lộp bộp, hắn muốn nói chút gì đó, nhưng lời nói vẫn chưa kịp ra khỏi miệng, mặt của cô gái cùng lúc đó sát lại.
Dường như dự đoán được chuyện sắp xảy ra, thân thể Tô Trường An bởi vì căng thẳng mà trở nên cực kỳ cứng ngắc.
Một giây sau đó, con ngươi của hắn bỗng nhiên phóng đại.
Một đôi môi cùng lúc đó, mang theo một thứ xúc cảm tuyệt vời khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung đã đặt vào phần môi của hắn.
Tim của hắn dường như muốn nhảy khỏi bộ ngực mình, hai gò má hắn bởi vì căng thẳng mà sung huyết, vì thế trở nên ửng đỏ một lần nữa, đầu của hắn hình như đã mất đi năng lực suy nghĩ, trở nên trống rỗng.
Nụ hôn này, chỉ lưu lại ở phần môi.
Lại không phải là chuồn chuồn lướt nước.
Lục Như Nguyệt nhón mũi chân, Tô Trường An cúi đầu.
Động tác như vậy duy trì thật lâu.
Cho đến lúc Tô Trường An dần dần cảm thấy sắp hít thở không thông, Lục Như Nguyệt lúc đó mới thu môi của mình về.
Sắc mặt của nàng cũng hồng nhuận phơn phớt không ít so với Tô Trường An, nhưng nàng lại cố nén ngượng ngùng trong lòng mình. Nàng nhìn thẳng Tô Trường An nói: "ta không muốn ngươi lúc này cho ta câu trả lời."
"Bất kể là từ chối, hay là đồng ý."
"Ta sẽ chờ ngươi, chờ ngươi từ Tây Lương trở về, hôn lên đôi môi và nói cho ta biết."
"Nếu như... Ngươi chết ở Tây Lương, ta sẽ hận ngươi, hận ngươi cả đời."
Lục Như Nguyệt nói rất là nghiêm túc.
Tô Trường An sững sờ, giống như đã suy nghĩ rõ ràng một thứ gì đó, hắn ngoảnh mặt về phía nữ hài gật đầu, nói: "ta chắc chắn sẽ từ Tây Lương còn sống trở về, ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo."
Lời nói của nam hài, bình tĩnh đến như vậy, âm điệu mạnh mẽ.
Trên mặt của cô bé rốt cuộc từ lúc đạt được đáp án này, tuôn ra một nụ cười xinh đẹp.
Ánh sao trên đất Thục chiếu đến, lại mỹ lệ như vậy.
Nam hài ghi nhớ cảnh này ở trong lòng.
Ta sao có thể quên ngươi được?
Trong lòng của hắn nói với nàng như vậy.