Dịch giả: Đình Phong
Tô Trường An dường như thấy được mọi người khó có thể tin nên nói ra lần nữa: "Ta nói rồi, ta xem các ngươi là người thì tự mình đưa ra lựa chọn."
Những binh sĩ kia sững sờ, sắc mặt lập tức lộ vẻ vui mừng kích động không hề che giấu bộ dạng lo lắng.
"Tốt rồi, thời gian cấp bách, ta còn phải lãnh binh cứu viện thành Lai Vân. Cho nên ai muốn rời khỏi mau lên ta vạch hồ sơ là được."
Tô Trường An dường như không kiên nhẫn thúc giục, điều đó làm cho ánh mắt Hồ Tử và Lưu Trường Ngọc trở nên nôn nóng không hiểu tại sao Tô Trường An làm ra quyết định như vậy, ngay cả sắc mặt Cố Nha Lãng cũng biến đổi. Chỉ riêng Thanh Loan vẫn yên lặng đứng bên cạnh hắn.
Rốt cuộc có người không kìm nén được bước tới. Đó là một nam tử lưng hùm vai gấu, y rất sợ hãi vị thiếu niên có chút gầy yếu trước mắt này nhưng với sự tự do của bản thân thì y vẫn cẩn thận từng li từng tí xoa xoa hai tay nói: "Nam tướng quân, ta muốn rời khỏi."
"Tên là gì?" Tô Trường An hỏi
"Hổ Đại Long." Nam tử trả lời.
"Tốt." Tô Trường An gật nhẹ đầu sau đó nhanh chóng tìm tập hồ sơ có tên y rồi xé rách.
Nam tử lập tức lộ vẻ vui mừng liên tục khom người cảm tạ Tô Trường An. Đám binh lính phía sau thấy vậy thì cực kỳ hưng phấn chuẩn bị nguyên một đám tiến về phía Tô Trường An.
Nhưng sự kích động ngay một giây sau đó liền bị dập tắt.
Đó là một thứ như lửa nóng. Màu đỏ tươi mang theo nhiệt độ ấm nóng phun lên mặt những binh sĩ phía sau.
Theo đó là một cái đầu bay lên cao kéo thành hình cầu vồng rồi rơi vào trong đám người.
Cái đầu lâu này rơi xuống cũng kéo theo hi vọng vừa nhấc lên của mọi người.
"Ta nói rồi, ta coi các ngươi là người. Nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi cũng phải xem mình là người." Thanh âm lạnh lùng của Tô Trường An vào lúc đó vang lên.
"Mà tư cách của một người chính là giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Hắn nói tới chỗ này thì vươn tay chỉ thi thể trên đất tiếp lời: "Hổ Đại Long là nhân sĩ Lương Châu, tại năm tám mươi sáu Đại Ngụy giết Ma đầu thôn sau đó bắt đi con gái của họ bán vào thanh lâu. Đây là khoản nợ của y, y không muốn ra chiến trường trả nợ thì ta đây cũng chỉ có cách dùng mạng của y để trả mà thôi."
Tất cả binh lính an tĩnh lại, bọn họ cũng thật không nghĩ cách thức rời đi sẽ là như vậy. Trong bọn họ ai không thiếu một hai mạng người đây? Bọn họ có ai nguyện ý dùng mạng của mình để trả?
"Bây giờ còn ai muốn rời khỏi?" Thanh âm của Tô Trường An giống như ác quỷ diêm la đòi mạng vang lên lần nữa, những binh sĩ kia vô thức lùi về sau.
Mắt lạnh của Tô Trường An liếc bọn họ một lần nữa xác định không có người muốn rời khỏi hoặc là nói không có người dám rời khỏi hắn mới tiếp tục nói:
"Một mạng mọi rợ trả một mạng, các ngươi cùng ta ra trận giết địch, giết đủ số mạng các ngươi thiếu ta đây cam đoan sẽ cho các ngươi an toàn rời khỏi!" Tô Trường An biểu lộ quyết định của hắn cũng là biểu lộ bọn họ sắp đối mặt với lưỡi đao sắc bén của đám Man tử.
Đám sĩ tốt Lai Vân đang lo lắng vì vợ con trong thành nên mài đao soàn soạt mà binh lính bên Hãm Trận Doanh nhưng lại lộ vẻ sầu khổ.
"Chư vị nghe ta một lời." Nhưng tại lúc này, Lưu Trường Ngọc luôn nhút nhát không biết lấy đâu ra dũng khí đi đến trước Hãm Trận Doanh nói to hết sức có thể: "Ta cũng là một thành viên trong các ngươi, đương nhiên đã từng cực kỳ sợ hãi đi tới Tây Lương vì sợ không còn mạng."
"Thực không dám giấu diếm, Nam tướng quân từng vì nhà ta có mẹ già mà lưu cho ta một con đường sống, chắc là mọi người cũng biết tin tức ta đào binh bị Nam tướng quân giết chết, nhưng vì cái gì ta quay trở lại đây?"
"Nam tướng quân từng nói cho ta biết rất có thể Tây Lương không thủ được, mà nó thất thủ thì sau đó là Tây Lĩnh, sau nữa thổ địa Đại Ngụy sẽ như thế nào? Đám thiết kỵ Man tử sẽ đạp phá tất cả thành trì bọn chúng trông thấy, cướp đoạt không sót một trang viên. Người bảo ta mang mẹ già rời khỏi Tây Lương tới chỗ xa hơn."
"Nhưng mẹ ta lại nói cho ta biết, bà không muốn đi. Vì nếu Tây Lương bị phá, Tây Giang cũng sẽ bị phá thì còn nơi nào không bị phá đây? Ngoài thành Tây Giang ngập trời dân chạy nạn chắc các ngươi cũng đã thấy. Bọn họ cho rằng tới Tây Giang có thể bình an vô sự nhưng Tây Giang cũng đã tràn đầy nguy cơ; chúng ta có thể trốn tới một nơi xa hơn Tây Giang nhưng ai có thể đảm bảo một nơi an toàn vĩnh viễn đây? Chẳng lẽ chúng ta sẽ mãi mãi trốn chui trốn nhũi mà sống?"
"Cho nên ta lựa chọn quay lại, nếu như thoát đi lại vĩnh viễn cực khổ thì sao không thử đánh cược một lần?"
"Thiên hạ này là thiên hạ của hoàng thất Đại Ngụy, cũng là thiên hạ của mọi người, thiên hạ hưng vong tất thất phu hữu trách!"
Lưu Trường Ngọc gần như khàn giọng khi nói xong đoạn này.
Những binh lính kia có thể hiểu hoặc không nhưng giờ phút này bọn họ đều trầm mặc, mở to đôi mắt nhìn vị thiếu niên trên đài kia.
Lúc này Tô Trường An tiến đến vỗ vỗ bả vai Lưu Trường Ngọc ra hiệu y lùi ra sau, đương nhiên y sẽ nhanh chóng tòng mệnh.
Mà thanh âm của Tô Trường An cũng vang lên.
"Lưu Trường Ngọc, ta biết rõ các ngươi không hiểu hoặc hiểu rồi lại xì mũi coi thường y. Nhưng không sao, ta sẽ nói cách khác."
Ngoài dự đoán của mọi người chính là giờ phút này Tô Trường An dường như thay đổi thành một người khác, thần sắc của hắn không lạnh lùng, giọng nói không u hàn.
Hắn hiện tại càng giống là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Hắn gỡ xuống vật quấn vải bố trên lưng sau đó cẩn thận từng li từng tí mở ra.
Trong đó là một hộp kiếm cùng hai thanh đại đao.
Sắc mặt Cố Nha Lãng biến đổi, hai người Lưu Trường Ngọc và Hồ Tử cùng tất cả binh lính ở đây đều biến đổi.
Đó là ba kiện thần binh rất nổi danh, dù cho chưa bao giờ thấy được chúng nó nhưng từ thần quang phát ra cũng có thể đoán được một hai. Mà người có được ba thần binh này thì thân phận của hắn đã quá rõ ràng.
"Những sư thúc tổ của ta từng là một nhóm người hùng mạnh nhất Đại Ngụy. Bọn họ vì rất nhiều người bao gồm các ngươi mà đầu rơi máu chảy chết trận sa trường. Ta còn chưa kịp gặp thì đa số bọn họ đều chết rồi. Ta đến tột cùng không biết họ là người như thế nào nhưng ta biết rõ bọn họ vĩnh viễn canh giữ mảnh đất này, bảo vệ những chúng sinh trên đó."
"Nửa năm trước vị sư thúc tổ duy nhất mà ta gặp được cũng đã qua đời. Trước khi chết người đem vị trí của người truyền cho ta, người nói cho ta biết muôn dân trăm họ quá nặng nên để ta sống theo tâm ý của mình."
Tô Trường An nói đến đây thì cau mày.
"Nhưng ta lại không biết tâm ý của ta đến tột cùng là cái gì nên ta mất phương hướng."
"Mà hiện tại ta đã hiểu được một điểm."
"Ta là truyền nhân của bọn họ, cho nên phải hoàn thành sứ mạng của bọn họ. Không phải cái gì giang sơn xã tắc, cũng không phải muôn dân làm trọng. Chỉ là ta không phụ lòng bọn họ, tâm ý của ta nói cho ta biết không thể thẹn với bọn họ. Cho nên hiện tại ta muốn đi Lai Vân đoạt lại thành từ tay Man tộc."
"Hiện tại ta lấy thân phận Thủ Vọng Giả đời thứ chín của Thiên Lam Viện thỉnh cầu các ngươi trợ giúp."
"Ta thỉnh cầu các ngươi cùng ta đoạt lại thành Lai Vân."
"Đoạt lại thành trì mà tổ tiên ta cũng là tổ tiên các ngươi đã nhiều đời bảo vệ."
Tô Trường An nói xong thì đẩy ra linh áp bao phủ tất cả mọi người vào trong, sau đó đỉnh đầu hắn có thất tinh lập lòe.
Đó là bảy ngôi sao đã từng chiếu rọi thế gian, chúng nó chỉ đường cho người trong mê võng, che chở cho người khổ cực.
Bọn họ từng mạnh mẽ tới mức ngông cuồng tự đại, cũng từng kiên quyết chịu chết mà đi.
Từng người bọn họ là tín ngưỡng trong lòng sinh linh Nhân tộc, càng là như thần linh đi lại trên nhân gian.
Là bảy ngôi sao lóng lanh kia, cho dù là đám người Hãm Trận Doanh cùng hung cực ác cũng lộ ra vẻ mặt cung kính cùng khiêm tốn, mọi người bắt đầu không hẹn mà quỳ xuống lễ bái Tô Trường An, ấy cũng là quỳ lễ ngôi sao trên đỉnh đầu hắn.
Đương nhiên bọn họ đều biết Tô Trường An bị truy nã với tội danh gian tế Yêu tộc.
Nhưng mà hiện giờ Tô Trường An triệu hồi ra bảy ngôi sao kia, như vậy tất cả những lời đồn đại liền tự nhiên sụp đổ.
Hoặc là nói trong nội tâm Nhân tộc, người có thể được bảy ngôi sao này thừa nhận đều là người đáng tin. Sự tin tưởng như vậy đã cắm rễ trong rất nhiều thế hệ dân chúng. Bất luận hoàng quyền thay đổi, giang sơn đổi chủ nhưng Thiên Lam vĩnh viễn không thay đổi tín ngưỡng, mà thất tinh cũng là mãi mãi bảo hộ.
"Hiện tại các ngươi nói cho ta biết, ai nguyện ý cùng ta đoạt lại thành Lai Vân!"
"Chúng ta nguyện ý thề chết theo!"
Thanh âm thật to từ trăm miệng một lời. Thậm chí trong bọn họ có người vì kích động mà thân thể bắt đầu run rẩy không khống chế được.
Có thể đi theo Thiên Lam đối với đại đa số người ở đây là chuyện vinh quang không gì sánh được, cho dù là những binh lính của Hãm Trận Doanh kia thì giờ phút này trong ánh mắt họ cũng ngập tràn lửa nóng.
Tô Trường An nhìn những ánh mắt kia mà thân thể không hiểu bắt đầu run rẩy.
Hắn đã từng không hiểu mấy vị sư thúc tổ Thiên Lam Viện. Dù cho biết rõ bản thân sau khi chết Thiên Lam Viện sẽ bị đối xử như thế nào nhưng cũng không thèm để ý hết thảy mà hùng hồn chịu chết.
Hiện tại hắn đã hiểu được rồi một ít. Tô Trường An rút thanh Thập Phương thần kiếm nhìn mọi người xung quanh cao giọng nói.
"Nguyện ngôi sao vĩnh chiếu, muôn dân không bị kiếp nạn!"
"Nguyện ngôi sao vĩnh chiếu, muôn dân không bị kiếp nạn!"
Mọi người dưới đài cũng rút ra binh khí của mình giơ lên cao cao đáp lại.
Đó là lời của Ngọc Hành trước khi chết từng nói ra.
Hiện tại Tô Trường An mang nó tới Tây Lương, đưa nó tới trong tai cùng nội tâm mỗi người.