Dịch giả: Tiểu Băng
"Bá nghiệp bất diệt?"
Bá nghiệp bất diệt là cái quái gì?
Nên Tô Trường An hỏi tiếp: "Ngươi đã có được thiên hạ, làm đế vương. Kỳ vọng thống trị của ngươi sớm đã đạt thành, đâu cần phải oan uổng thêm bao nhiêu tính mạng!”
"Đúng vậy, ta đã có được thiên hạ.”
Hạ Hầu Hạo Ngọc đáp, nét mặt y trở nên đầy phẫn hận.
"Nhưng trên đời này không có ai không chết, cũng không có đế quốc nào bất diệt.”
"Nếu như ta đã nắm được toàn bộ thiên hạ, vậy tại sao ta không thể nắm nó vĩnh viễn trong tay?” Trong mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc như có lửa, y đưa tay ra, nắm chặt lại, như đang nắm thiên hạ trong lòng bàn tay mình.
"Nhưng chính như lời ngươi nói, trên đời này không có ai không chết, cũng không có đế quốc nào bất diệt.”
Tô Trường An đã nhìn ra thứ đang bốc lên trong mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc là cái gì.
Cái thứ đó, hắn không chỉ nhìn thấy một lần, cũng không phải chỉ nhìn thấy ở trong mắt chỉ một người.
Cái thứ đó, gọi là khát vọng quyền lực.
Nó có một sức mạnh thần kì, có thể biến con người từ nhân từ trở thành ác độc, hóa mộng tưởng thành tham lam.
"Vì vậy, ta muốn làm Thần Bất Tử! Sáng tạo ra một cái Bất Diệt Thần quốc!" Hạ Hầu Hạo Ngọc nói to, đôi mắt đầy điên cuồng.
"Làm Thần?" Tô Trường An chợt nhớ tới vị thái thú trong thành Lai Vân, nghĩ tới Trấn Tây Thần Hậu từng thôn phệ Thần huyết.
"Kỳ thật, mục đích của ta và Thiên Lam viện các ngươi không hề xung đột với nhau.” Hạ Hầu Hạo Ngọc hạ giọng, trở lại bình tĩnh.
"Các ngươi muốn bảo vệ muôn dân trăm họ, tất cả hành động của ta cũng là như thế.”
Tô Trường An bật cười.
Đây quả thực là câu nói buồn cười nhất mà hắn từng được nghe.
"Bảo vệ muôn dân trăm họ? Ngươi xứng sao? Nếu như ngươi bảo vệ muôn dân trăm họ, vậy trăm vạn bá tánh của Tây Lương vì sao mà chết? Đệ tử Thiên Lam viện ta vì sao mà chết?" Tô Trường An điên tiết, giọng quát hỏi vô cùng mạnh mẽ, vang vọng khắp đại điện.
"Ngươi cũng biết cái cảnh thi thể trăm vạn người chồng chất lên nhau là bi thảm tới thế nào không? Xác của họ có thể nhét đầy cả cái thành Trường An của ngươi, máu của họ đủ để biến cả Ly Giang thành màu đỏ!”
"Ngươi có nhìn thấy cái cảnh đó hay chưa? Ngươi biết cái gì là bảo vệ muôn dân trăm họ sao?"
Tô Trường An càng chất vấn, đế vương kia càng híp mắt, nhìn hắn chăm chú.
Đã bao nhiêu năm rồi không có ai dám nói chuyện với y như vậy.
Nhưng thần kỳ là y lại không hề nổi giận.
Y chỉ ngồi im một hồi, rồi lắc đầu.
"Không, là ngươi không hiểu.” Y đáp.
"Ngươi giống với Ngọc Hành, ánh mắt quá nông cạn.”
Hạ Hầu Hạo Ngọc nói, vẻ tiếc hận.
"Chưa nói tới cái tu vi chưa vượt qua Vấn Đạo của ngươi, cho dù có một ngày ngươi thành tựu Tinh Vẫn, đạt tới thành tựu của Ngọc Hành, thì ngươi đã đủ sức bảo vệ được muôn dân trăm họ chưa?"
"Đương nhiên, với cảnh giới của Ngọc Hành, muốn làm chuyện này không khó. Nhưng mà ngươi cuối cùng cũng sẽ chết, sau Ngọc Hành có Tô Trường An, sau Tô Trường An thì lấy ai đi kế thừa cái ý chí của các ngươi? Lúc đó muôn dân trăm họ trong miệng các ngươi lấy ai để được che chở?"
"Cái các ngươi gọi là bảo vệ đó chỉ là nhất thời, dài nhất cũng chỉ kéo dài đến hết đời của các ngươi, còn cái mà ta bảo vệ là nghìn thế hệ muôn đời, bảo vệ vĩnh viễn. Cho nên, tính mạng của bao nhiêu người đó có xứng đáng hay không?"
Tô Trường An nghĩ, Hạ Hầu Hạo Ngọc này điên rồi.
Hạ Hầu Hạo Ngọc đứng lên.
Y bước xuống đài, nhìn Tô Trường An.
Một cái nhìn quan sát.
"Trường An, ngươi có biết chân tướng của thế giới này không?”
"Chân tướng?"
"Cái thế giới này, thật ra là một quyển sách.”
Hạ Hầu Hạo Ngọc vừa nói xong, bầu trời bên ngoài chợt nổ vang một tiếng sấm, giống như lời y vừa nói là một bí mật không được phép nói ra, cho nên thế giới đánh ra một tia sét để cảnh cáo y.
Ánh nến trong điện bắt đầu chập chờn.
Độ ấm trong điện giảm đi, làm Tô Trường An không nhịn được, rùng mình.
"Có ý gì?" Hắn hỏi.
"Thế giới của chúng ta là một quyển sách, sinh lão bệnh tử của mỗi người chúng ta đều bị người ta ghi sẵn trên trang sách đó, từ quá khứ đến tương lai, từng sinh linh tồn tại trên thế giới này đều đã được định trước.”
"Cái gọi là kiếp nạn của muôn dân trăm họ, chính là do người chấp bút đó chợt nóng đầu, lỡ tay quẹt một cái, thế là sẽ có ngàn vạn dân chúng chết đi. Chúng ta nói cho cùng chỉ là con rối của người ta!"
Kiểu nói này, Tô Trường An lần đầu tiên nghe được, nên đương nhiên y không thể nào chấp nhận.
Hắn không hiểu hỏi: "Dù có đúng như lời ngươi nói, thì vì sao ngươi lại muốn dùng hết vận mệnh tám trăm năm của Đại Ngụy, vì sao phải đem non sông chắp tay tặng cho người?"
"Trường An, không phải ngươi rất thích xem tiểu thuyết sao?" Hạ Hầu Hạo Ngọc lườm Tô Trường An: "Một quyển sách, những nhân vật phụ giáp ất bính đinh không quan trọng, muốn chết thì cứ chết, vì như thế mới không thể nào tạo ra ảnh hưởng gì nhiều tới những việc đằng sau đó.”
"Nhưng nếu nhân vật chính trong sách lại chết khi quyển sách mới viết được có nửa đường, vậy sách đó làm sao viết tiếp?"
"Nhân vật chính đã chết…" Tô Trường An lẩm bẩm, hắn trợn mắt, run rẩy nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc, “Ý ngươi là…”
"Đúng vậy, nếu nói thế giới là một quyển sách, thì Đại Ngụy, chính là nhân vật chính của quyển sách này.” Hạ Hầu Hạo Ngọc nhẹ gật đầu, mặt âm trầm.
"Người viết sách nếu muốn viết tiếp cho xong quyển sách này, vậy y sẽ phải tìm cách cho nhân vật chính sống lại, khi đó, y sẽ phải hiện thân.”
"Ta chỉ cần giết y, đoạt lấy cây bút viết nên vận mạng của muôn dân trăm họ, vậy thì ta sẽ trở thành chúa tể của thế giới!"