Thần Mộ tối tăm được một bầu trời đầy sao chiếu sáng nguy nga lộng lẫy.
Ngay cả Hạ Hầu Hạo Ngọc cũng phải ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn ánh sao sáng rực lấn át cả màu huyết quang trong mười sáu con mắt của y.
Y kinh ngạc nhìn bầu trời sao.
Đây nhất định là một ngày phải được ghi vào sử sách.
Các anh linh bị nhốt cả vạn năm bước ra khỏi Tinh Hải, đi ra khỏi lồng giam.
Những vì sao kia tựa như có linh tính, không ngừng lấp lánh, chiếu ánh sáng tới từng ngóc ngách nhỏ nhất.
Tất cả sinh linh trên đời đều ngừng việc đang làm, ngẩng đầu lên ngắm bầu trời sao dày đặc.
Cảnh đẹp tuyệt trần ấy khiến mây trôi bất động, khiến muôn thú im tiếng, khiến sông ngòi dừng lại, khiến cả thế giới đều lặng im.
Nhưng không phải ai cũng muốn chuyện như thế này xảy ra.
Ví dụ như, Hạ Hầu Hạo Ngọc. Trong đầu y lại vang lên tiếng ác ma nỉ non.
"Thứ này không thuộc về thế giới của ngươi, bọn chúng đều phản bội ngươi, thế giới của ngươi là ở trong hư không vô tận, là hủy diệt vĩnh hằng!"
Huyết quang lại rực lên trong mắt Hạ Hầu Hạo Ngọc.
"Thế giới của ta là ở trong hư không vô tận, là hủy diệt vĩnh hằng?"
"Đúng, cho nên ngươi mới là thuộc về thế giới của chúng ta. Đi, hủy diệt tất cả thứ đó đi, khiến chúng ta được sống lại từ trong cõi chết, để cho Đế Quân hàng lâm xuống nơi này!"
Ác ma tiếp tục đầu độc y.
Chút tính người ít ỏi còn lại trong thân thể Hạ Hầu Hạo Ngọc hoàn toàn tan nát.
"Rống!"
Y gào lên, phá tan sự yên tĩnh đẹp đẽ. Y vọt về phía Tô Trường An đang ở giữa không trung.
"Trường An!"
"Phu quân!"
Mọi người kinh hãi la to.
Nhưng Tô Trường An hình như đang đắm chìm trong cảm xúc nào đó, hắn hoàn toàn không nghe thấy tiếng Hạ Hầu Hạo Ngọc gào lên lao tới, cũng không nghe thấy tiếng kinh hô của mọi người.
Hắn ngửa đầu nhìn lên bầu trời sao dày đặc, trong đôi mắt, hào quang lấp lánh.
Nước mắt không tự giác tuôn ra, hắn hé môi định nói cái gì đó.
Hạ Hầu Hạo Ngọc đã tới nơi, tám cái đuôi dài bắn thẳng vào Tô Trường An.
Thế nhưng đúng lúc này.
Tô Trường An đã nói.
Hắn thốt lên: "Hoan nghênh trở lại."
Hắn nói rất nhẹ, như sợ nói to sẽ làm đánh thức giấc mộng đẹp đẽ này.
Hắn nói rất chậm, như đã dùng hết tất cả sự dịu dàng cả cuộc đời của mình.
Nói xong, hắn cười, nụ cười sáng lạn mà thanh tịnh.
"Thập Phương kiếm trận!"
Từ trên bầu trời, vọng xuống một giọng nói già nua mà uy nghiêm.
Thập Phương thần kiếm nằm dưới đất rung lên dữ dội.
Thanh kiếm reo lên thánh thót, bốc lên bay về phía chân trời.
Tốc độ của nó cực nhanh, vạch lên tiếng rít phá không.
Một bàn tay thò ra, vững vàng nắm lấy Thập Phương thần kiếm.
Từ chân trời phương xa, một màn kiếm tuôn ra do cả ngàn thanh kiếm hợp thành, tràn về phía thân ảnh cầm Thập Phương thần kiếm.
Chỉ sau mấy hơi thở, những thanh kiếm ấy tạo thành một đôi cánh kiếm cực lớn ở sau lưng thân ảnh kia, kiếm ý từ trong cơ thể người đó ào ạt tuôn ra.
Kiếm ý tràn trề cuồn cuộn như biển cả mãnh liệt, vững vàng như núi cao.
Thập Phương thần kiếm reo lên lảnh lót, như vui mừng vì gặp lại cố nhân.
Bóng người kia nhè nhẹ vuốt ve Thập Phương thần kiếm đang run rẩy, gương mặt già nua vui vẻ, kiếm ý sau lưng rung lên, những thanh kiếm sắc như những mũi tên bắn ra, phóng thẳng về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và bất ngờ, đừng nói Hạ Hầu Hạo Ngọc, tất cả mọi người ở đây đều không ai ngờ tới.
Những thanh kiếm kia tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã tới trước mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Tới lúc này Hạ Hầu Hạo Ngọc mới cảm nhận được kiếm ý khủng bố, cả thân lạnh toát vội vàng lùi ra sau.
Phản ứng của y cực nhanh, nhưng những thanh kiếm kia còn nhanh hơn nữa. Hai cái đuôi của y bị kiếm vũ quét trúng chặt đứt bay.
Hạ Hầu Hạo Ngọc ngẩng đầu nhìn bóng người kia, những con ngươi rực màu máu ngập tràn giận dữ.
Đó là một lão giả, một lão giả từ hư không tới.
Mặt lão đầy nếp nhăn sâu, lưng hơi còng.
Nhưng đôi mắt lão rực lửa sáng ngời như một con sư tử, tuy già nhưng vẫn giữ nguyên sự uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ.
"Bệ hạ. Đã lâu không gặp." Lão giả nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc, nói.
Bệ hạ?
Hạ Hầu Hạo Ngọc không biết đã bao lâu mình không còn nghe thấy cái xưng hô này, y thậm chí còn không biết đó có phải là đang nói với y hay không, nhưng y cảm thấy quen mắt.
Hình như y đã từng nhìn thấy lão giả này ở đâu đó.
Tám cái đầu cùng nhíu mày, có trí nhớ gì đó trong đầu muốn chui ra, y cực kì cố gắng muốn nắm bắt thứ ấy, nhưng đầu y lập tức đau nhói như kim châm.
"Bọn chúng đều là kẻ phản bội, là kẻ thù, giết hết chúng đi, cần gì phải tìm phiền não?"
Ác ma kia thì thào trong đầu y.
Hạ Hầu Hạo Ngọc không nghĩ nữa, y gầm vang hóa thành một đạo lưu quang, nhào tới lão giả.
"Tham Lang!"
"Thiên Xu!"
Lại có hai giọng nói vang lên. Một người tóc bạc trắng, một người mặc đồ đen hiện ra, hai cây thương thuộc về Thiên Xu nhất mạch từ đâu bay tới, chui vào tay hai người.
Thương vừa vào tay, tư thế của họ cùng thay đổi. Song thương xuất động, như thiên quân vạn mã bôn tẩu, lấy thế sét đánh lôi đình đâm thẳng vào mặt Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Hạ Hầu Hạo Ngọc bị bất ngờ, lại lần nữa bị đẩy lùi. Cơ thể to tướng rơi rầm xuống đất, đào thành một cái hố to.
Hai lần thất bại liên tục, khiến Hạ Hầu Hạo Ngọc vốn thần trí đã không còn rõ ràng lập tức lâm vào điên cuồng. Y bật dậy, tám cái chân đạp mạnh xuống đất, quanh thân tử khí tràn ngập, trong tử khí xuất hiện những mặt người vặn vẹo dây dưa qua lại với nhau.
Y phóng lên.
"Lôi Minh!"
Một thanh âm vang lên.
Đó là một nam tử, thanh âm hùng hậu mà thô kệch.
Từ khung trời vọng xuống một tràng tiếng sấm.
Sấm sét vừa vang, Hạ Hầu Huyết sau lưng Tô Trường An run lên.
Tô Trường An nhìn ba người không chớp mắt, nước mắt rơi như mưa. Khi tiếng sét kia vang lên, cơ thể Tô Trường An cũng run rẩy, nhưng nghĩ tới cái gì đó.
Hắn còn chưa kịp làm gì, Hạ Hầu Huyết sau lưng hắn đã không kềm được nữa, bắn về phía chân trời.
Một tiếng sấm to, Hạ Hầu Hạo Ngọc đang bay đi khựng lại, hiển nhiên đã bị tiếng sấm kia làm giật mình.
Hạ Hầu Huyết bay vào tay chủ nhân của nó.
Đao vừa vào tay, đao ý lập tức tràn ngập cả bầu trời, những tia sấm chớp lôi điện không ngừng xuất hiện, ngoằn ngoèo tung tóe.
Nam nhân cầm Hạ Hầu Huyết nhếch mép cười nhạt.
"Lôi Động!" Y khẽ nói
Y bắt đầu chuyển động.
Tốc độ của y cực nhanh, nhanh không thua kém Hạ Hầu Hạo Ngọc bao nhiêu.
Loáng một cái, khoảng cách mấy dặm giữa hai bên đã chỉ còn lại có mấy trượng.
Trong mắt nam nhân kia hiện lên một đạo tử điện lôi quang.
Y hét to.
"Lôi Kiếp!"
Lôi xà đầy trời như được ra lệnh, ào ào bắn xuống, nhắm thẳng vào đầu Hạ Hầu Hạo Ngọc. Trên một cái đầu của Hạ Hầu Hạo Ngọc xuất hiện vết chém sâu tới tận xương cháy đen.
Hạ Hầu Hạo Ngọc rú lên, vừa đau vừa giận.
Nhưng y chưa kịp khôi phục, từ trong Tinh Hải đã lại có một người bước ra.
Người đó vừa xuất hiện là lao ngay về phía Hạ Hầu Hạo Ngọc, Cửu Nạn đao sau lưng Tô Trường An kêu lên điên cuồng.
Nam tử kia vèo một cái đã tới chỗ Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Y nhảy lên, thò tay ra.
"Đao tới!"
Y quát vang. Cửu Nạn đao nghe thấy lệnh, bay vèo ra rơi vào trong bàn tay đó.
Trường đao vừa vào tay, nam tử kia lập tức vung nó lên, hai tay cùng nắm lấy chuôi đao.
Y vung đao, miệng há to.
Thanh âm như hổ, hai mắt như rồng.
Tựa như Thiên Thần hạ phàm, Tu La lâm thế.