Dịch giả: alreii
Tống Táng giả xuất hiện, nghĩa là có một vị Tinh Vẫn sắp chết.
Về điểm này thì không người nào có thể nghi ngờ.
Mà nhìn chung cả quân doanh của quân Man, cái gọi là Tinh Vẫn, không ai khác chính là Hổ Yển.
Vị lão giả trước khi chết vẫn như cũ nhớ mãi không quên tộc nhân của mình, vào giây phút này đi tới điểm cuối cùng của sinh mạng.
Tô Trường An với lão quen biết không lâu, lần nói nhiều nhất chính là ngày kia, nói về chuyện thuở thiếu thời, vị Tinh Vẫn này từng quen biết với hai vị sư thúc tổ của mình.
Nhưng không hiểu sao Tô Trường An có thiện cảm với lão.
Cũng không phải bởi vì lão là bạn cũ của sư thúc tổ mình.
Mà là ở một mức độ nào đó, hắn cảm thấy Hổ Yển và Ngọc Hành rất giống nhau.
Đều đang dần dần già đi, đều tâm tâm niệm niệm với tộc nhân của mình, cũng đều chết trên con đường mà bọn họ đã nhận định.
Tuy không phải đồng tộc, thậm chí đã từng đối địch, nhưng Tô Trường An tôn kính lão, tôn kính xuất phát từ nội tâm của hắn.
Vì vậy, khó có thể tránh khỏi trong nháy mắt nhìn thấy thân thể lão ngã xuống, lòng Tô Trường An có chút nhói đau.
Thân thể hắn theo bản năng muốn chạy về phía Hổ Yển, nhưng ngay vào lúc này, tâm thần hắn chấn động, năm hư ảnh Thất Tinh hắn gọi ra gần như cũng ngay tại lúc đó bị Thác Bạt Viêm, nam tử lở loét cùng với phụ nhân yêu diễm đánh tan. Tô Trường An vốn đã hao hết linh lực trong lúc chiến đấu với lão giả kia lúc này bị cắn trả, thân thể chấn động lắc lư, hồi lâu cũng không lấy ra được chút sức lực nào.
Mà ba tên tướng lĩnh Man tộc ngay vào lúc này đột nhiên lao về phía Tô Trường An.
Lòng Tô Trường An khẽ động, đang thầm nói không tốt. Nhưng ngoài dự liệu của hắn là ba tên tướng lĩnh Man tộc này lại không có chút ý tứ nào sẽ ra tay với hắn, thân hình cực kỳ nhanh chóng lướt qua người hắn, phóng thẳng về phía Hổ Yển đang ngã xuống.
Dường như so với Tô Trường An, bọn họ càng để ý sống chết của Hổ Yển hơn, hoặc là nói để ý vị Tống Táng giả kia!
Nam tử mặc áo xanh, tay cầm ngọc tiêu, rốt cuộc vào lúc này đã đi đến trước người Hổ Yển.
Trong quá trình này, y cũng không làm bất cứ chuyện gì, nhưng người ở trên chiến trường này đều dừng cả lại, bất kể là Man bên phe Ma Thanh Linh, hay là quân Man bên phe Thác Bạt Viêm.
Bọn họ giống như đã nhận được loại sắc lệnh nào đó, gần như cùng lúc dừng lại động tác trên tay mình.
Chỉ có ba người Thác Bạt Viêm cùng với tên nam tử âm nhu vừa nãy hoàn toàn đánh ngã Hổ Yển sau khi vị Tông Táng giả kia xuất hiện lại có thái độ khác thường chạy tới cực nhanh.
"Mỗi một vị Tinh Vẫn, đều đáng giá được dừng chân." Nam tử áo xanh nói như vậy, tựa như là đang giải thích với mọi người tại sao lại ngăn chặn sự huyên náo trên chiến trường này lại.
Nhưng đáng tiếc là hình như không có ai nguyện ý trả lời y.
"Hô..."
Hai mắt Hổ Yển mở ra, hoặc là hí ra một đường kẻ nhỏ, lão đã dùng hết toàn lực, nhưng không cách nào đứng lên được, lão hiểu lần này lão vĩnh viễn không cách nào đứng lên được nữa.
Trong mũi lão thở ra một hơi trọc khí, lại dùng sức hít vào, dường như vào lúc này ngay cả hô hấp cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn với lão.
"Thời gian của ngươi không nhiều lắm, đem chuyện ngươi nên làm làm xong đi." Nam tử áo xanh nhìn lão đột nhiên nói như vậy.
Hổ Yển quăng cho nam tử một ánh mắt cảm kích, miệng lớn của lão vào lúc này đột nhiên mở ra, một luồng sáng bắn ra, âm thanh lấy số lượng vạn để tính liền xuất hiện dưới quan Vĩnh Ninh - lão dùng một chút sức lực cuối cùng của mình, đưa tộc nhân của lão đến điểm cuối của cuộc sống phiêu bạt này.
Lão nhìn bọn họ, trong con mắt híp lại thành một kẽ hở là ánh sao xán lạn cùng với không nỡ nồng đậm đến gần như không thể hóa giải.
Các tộc nhân quỳ xuống.
Tuy bọn họ được Hổ Yển bảo vệ, nhưng bọn họ lại có thể thấy rõ chuyện xảy ra bên ngoài, càng hiểu rất rõ, Tinh Vẫn duy nhất của bọn họ là vì sao mà chết.
"A Đại!"
Không biết đứa bé nào trước hết phát ra tiếng hô như vậy, âm thanh kia rất non nớt, giọng nghẹn ngào mang theo nức nở.
Sau đó.
"A Đại!"
"A Đại!"
"A Đại!"
Tiếng hô như vậy một tiếng tiếp nối một tiếng, một người liên tiếp một người, cuối cùng hóa thành tiếng kêu khóc rung trời động đất.
A Đại. Ở Man tộc là để chỉ phụ thân.
Người sinh ra ta là cha.
Người nuôi ta, người dạy bảo ta, bảo vệ ta cũng là cha.
Hổ Yển đối với những người sống lưu lạc mất đi quê hường này mà nói hiển nhiên là hậu giả.
Đây hẳn là sự tôn kính cao nhất của Man tộc đối với một trưởng giả cao nhất, cho dù Man Vương, ở trong lòng phần lớn người Man cũng không nhận được xưng hô này.
Mà Hổ Yển lại hoàn toàn xứng đáng.
"Hô..." Miệng Hổ Yển vào lúc đó mở ra, hình như muốn nói lời tạm biệt cuối cùng với tộc nhân của lão, nhưng miệng lão vừa mới mở ra. Một khắc sau, ngay cả con mắt của lão cũng đóng lại.
Vị Tinh Vẫn của Man tộc này, Đại Vu Hàm của Cường Lương, cuối cùng đã vĩnh viễn nhắm lại hai mắt của mình ở quan Vĩnh Ninh.
"A Đại!" Tiếng hô của các tộc nhân vào lúc này trở nên khàn khàn, trở nên tuyệt vọng, trở nên đứt hơi khản tiếng.
Nhưng đáng tiếc là những thứ này đều chẳng giải quyết được vấn đề.
Mệnh của Tinh Vẫn ở ngôi sao, thời gian của lão đã đến, ai cũng không cứu được lão.
Trong lòng nam tử áo xanh nghĩ như vậy, y lắc đầu, không biết là đang cảm thán hay là đang khinh thường.
"Hai chữ Tinh Vẫn, ngươi hoàn toàn xứng đáng, hồn nên quay về Tinh Hải!"
Y nói như vậy, ngọc tiêu nơi tay cũng vào lúc này được giơ lên đặt ở bên môi của mình.
Giống như chỉ cần y tấu lên bài hồn khúc này, anh hồn của Hổ Yển liền có thể đúng hẹn đi đến Tinh Hải.
Nhưng mà vào lúc này một âm thanh vang lên.
"Chậm đã!" Thanh âm kia nói như vậy, hốt hoảng nôn nóng các loại tâm tình trộn lẫn bên trong.
Làm Tống Táng giả, trong cuộc đời dài dòng của y, người ngăn cản tống táng, y chẳng lạ lùng gì, đối với chuyện thế này, y vẫn thường lựa chọn làm như không thấy, nhưng lần này, y lại nhận ra được một vài thứ không giống, đến mức y không thể không ngừng lại động tác trên tay mình.
"Sao?" Nam tử áo xanh quay đầu nhìn, lại thấy bốn bóng dáng đứng ở nơi xa cách y không quá mười trượng.
Y từ trên người bọn họ ngửi được một luồng khí tức khiến y rất không thích, vì thế mày của y nhíu lại.
"Tiền bối đến từ Tinh Thần các?" Bốn người dường như vẫn rất kiêng kỵ Tống Táng giả, cho dù Thác Bạt Viêm ngông cuồng tự cao tự đại thì vào lúc này cũng không tránh được lộ ra chút lo lắng. Gã cực kỳ cung kính chắp tay với nam tử, hỏi.
"Đúng." Nam tử gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng.
"Thân xác và anh hồn của người này, Thánh tử nhà ta muốn mượn của quý các." Thác Bạt Viêm đáp lại.
Nam tử nghe vậy, chân mày nhíu càng chặt.
"Tinh Vẫn, thân xác an táng ở mặt đất, anh hồn quay về Tinh Hải, quy củ này từ xưa đến nay vẫn vậy, há ngươi nói mượn là có thể mượn?" Nhìn ra được, nam tử rất bất mãn với lời nói của Thác Bạt Viêm, giọng điệu lời nói càng mang theo dày đặc giận dữ.
Mà tình cảnh này rơi vào trong mắt Tô Trường An vừa làm lắng lại linh lực không ổn định trong cơ thể là cực kỳ quỷ dị.
Bốn người Thác Bạt Viêm có thân phận gì?
Bọn họ là Thần thị* từng bị Thần huyết xâm nhiễm, mà theo Tô Trường An biết, Tinh Thần các từ trước đến nay lấy lùng giết tàn dư Thần tộc ẩn nấp ở trong nhân gian làm nhiệm vụ của mình. Hoặc là nói bốn người này có một ít phương pháp đặc biệt có thể lừa gạt được hai mắt của nam tử.
*Thần thị: người hầu của Thần
Nhưng chỉ vẻn vẹn với tu vi Vấn Đạo cảnh của bọn chúng lại dám nói như vậy với một vị Tống Táng giả, đây vốn chính là một chuyện cực kỳ đáng giá để tranh luận.
Mà so sánh với nó càng kỳ quái hơn là vị Tống Táng giả này lại còn giải thích với bọn chúng. Tuy âm thanh lúc nói chuyện của y rõ ràng bao hàm giận dữ, nhưng Tô Trường An lại mơ hồ nghe ra được một ít ý tứ thỏa hiệp.
Tống Táng giả lúc nào lại dễ nói chuyện như vậy?
Cho dù là Tinh Vẫn nghe tên cũng phải né tránh ba phần.
Tô Trường An quả thực nghĩ không ra là cái gì khiến cho Tống Táng giả xưa nay cao ngạo nguyện ý cúi đầu với bốn tên tu sĩ Vấn Đạo cảnh.
"Tiền bối chớ làm khó bọn ta." Dường như cũng từ trong lời của nam tử hiểu ra gì đó, khí thế của Thác Bạt Viêm rõ ràng đã tăng cao, "còn đạo lý quy củ hiển nhiên có Thánh tử bàn bạc với Các chủ điện hạ, tiền bối nói có phải hay không?"
"Ngươi!" Hai tròng mắt nam tử đột nhiên trợn to, dường như sắp không kiềm chế được sát ý dưới đáy lòng của mình, một luồng khí tức đủ để khiến mọi người ở đây đều sợ hãi liền vào lúc đó tuôn trào ra ngoài.
Đáy lòng mấy người Thác Bạt Viêm sợ hãi, theo bản năng muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng mà lại vào lúc này nam tử tựa như nhớ lại gì đó, thần sắc trên mặt thay đổi, lại cứ như vậy mạnh mẽ đè ép giận dữ nơi đáy lòng mình xuống.
"Tinh Vẫn, mệnh ở ngôi sao, nên quay về Tinh Hải." Y nói như vậy, trong giọng điệu lại có ý cầu xin bốn người thay cho Hổ Yển.
Thân thể bốn người vào lúc đó dừng lại, bọn họ nhìn nhau một cái, nhìn ra được đối với kết quả như vậy cũng rất kinh ngạc, đáy lòng càng trở nên hướng về chín vị Thánh tử kia.
"Thánh tử muốn lấy thân xác và đầu lâu của Tinh Vẫn, về điểm này y từng được Các chủ của quý các đáp ứng. Bọn ta chỉ phụng mệnh làm việc, xin tiền bối đừng làm khó." Nhưng cho dù là như vậy, có giáo huấn trước đó, Thác Bạt Viêm cũng không dám có chút bất kính nào với nam tử này. Lần này, bất kể là thần thái hay là giọng điệu của gã đều cho nam tử đầy đủ mặt mũi.
"Àii..." Nam tử nghe vậy, rốt cuộc phát ra một tiếng thở dài.
Thân thể của y hơi lùi về phía sau một bước, nhường ra một con đường, ý tứ biểu đạt ra hiển nhiên không thể rõ hơn được nữa.
Thân là Tống Táng giả, y thỏa hiệp như vậy rơi vào trong mắt mọi người, khiến cho mọi người ở đây đều sợ hãi. Đặc biệt là trong mắt những tộc nhân Man tộc đi theo Hổ Yển một đường chạy đến nơi này, chính là vào lúc này dấy lên giận dữ to lớn. Mặc dù không biết Thác Bạt Viêm bắt thân xác và anh hồn của Hổ Yển đi rốt cuộc có tác dụng gì, nhưng có thể dự đoán chuyện này tuyệt đối không phải chuyện tốt. Bất kể đối với bọn họ hay là đối với Hổ Yển.
Nhưng phẫn nỗ trong mắt của những người này lại không thể mảy may cảm động được tâm tư của Thác Bạt Viêm.
Trong nháy mắt nam tử lùi về sau khóe miệng gã hiện lên một nụ cười, gã đi đến bên cạnh thi thể đã tắt thở của Hổ Yển, bởi vì chưa tấu hồn khúc, anh hồn của lão chưa trở về, thân xác cũng còn được bảo tồn nguyên vẹn, không có hóa thành ngôi sao trở về với mặt đất.
Thác Bạt Viêm duỗi tay của mình ra, nơi lòng bàn tay hiện ra một giọt máu như ngọc lưu ly vậy.
Tô Trường An thấy vậy liền đại khái đoán được Thác Bạt Viêm có lẽ muốn dùng thân thể và anh hồn Tinh Vẫn của Hổ Yển làm ký chủ, ký sinh Thần Huyết, sau đó phục sinh lại một vị Thần tộc chân chính.
Bất kể có thêm một vị Thần tộc có khả năng là bán Thần, hoặc là thôn tính tiêu diệt anh hồn của Hổ Yển, theo Tô Trường An thấy đều là chuyện rất khó tha thứ.
Hắn cố gắng lấy ra một chút sức lực, tay cầm trường đao muốn giết về phía Thác Bạt Viêm. Nhưng thương thế trong cơ thể hắn rất nặng, linh lực lại trống không, hành động cưỡng ép thế này trái lại khiến thân thể hắn chấn động, phun ra một ngụm máu tươi ngay tại chỗ.
Lúc này, tay Thác Bạt Viêm đã vươn tới trước người Hổ Yển, giọt Thần huyết nơi tay gã lại lần nữa trở nên sinh động, nó giống như một ngọn lửa vậy, bắt đầu lắc lư không ngừng, hình như cảm thấy hưng phấn bởi vì sắp được ký chủ vị này.
Lòng Tô Trường An hoảng hốt, nhưng lại không thể ra sức.
Nhưng lại vào lúc này, mấy thanh trường kiếm mang theo âm thanh phá không gào thét mà tới, đâm thẳng tới trước mặt Thác Bạt Viêm.
Mà Thác Bạt Viêm cũng ngay tại lúc này nhạy bén phát giác được luồng sát ý như có thực chất kia, thân thể gã theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Chỉ trong nháy mắt mấy luồng ánh sáng xẹt qua trước mắt gã, mà vị trí gã vừa đứng ban nãy lúc này đã nhiều thêm mấy thanh trường kiếm hình dáng phong cách cổ xưa. Chúng nó xếp thành một hàng, tách Thác Bạt Viêm và thi thể của Hổ Yển ra như có một dòng sông làm ranh giới vậy.
"Người của Tinh Thần các các ngươi không phải vẫn luôn thích nói quy củ nhất hả? Sao vừa gặp đồ bỏ Thánh tử kia thì Bạch Hà Viễn liền quên sạch quy củ mà mình lập ra rồi?"
Vào lúc này một nam tử từ chỗ cao mấy trăm trượng trên quan Vĩnh Ninh nhảy xuống.
Sắc mặt y tái nhợt như bôi phấn, môi đỏ tươi như nhuốm máu, tay áo tung bay tựa như Thần.