Lưu Đại Hoành làm nghề bảo tiêu hơn nửa đời người, bị lục lâm hảo hán chặn đường chẳng phải là chuyện gì mới mẻ.
Y nén bực bội, đi tới trước mặt đám cướp, mỉm cười chắp tay nói với tên thủ lĩnh.
"Tại hạ Lưu Đại Hoành, xin chào chư vị anh hùng.”
"Tại hạ Tu Long Vân, đã từng được nghe tới tên Lưu đại tiêu đầu, hôm nay nhìn thấy quả thực anh hùng.” Người cầm đầu cũng chắp tay đáp lại.
Tiêu đầu và trùm thổ phỉ.
Họ vốn là mèo với chuột, gặp mặt không rút ngay vũ khí ra chém nhau đã là tốt rồi, sao lại có cái kiểu như bạn bè cũ gặp nhau nói chuyện thế nhỉ?
Việc này nhìn thì kì quái, nhưng nghĩ kĩ cũng thấy không có gì là lạ.
Trên đời, dù có là nghề gì, từ làm quan triều đình, tới ca cơ làm đĩ, thì nghề nào cũng có quy củ của nghề đó.
Tiêu sư áp tải, là vì tiền tài, vì muốn kiếm một miếng cơm ăn.
Tặc cướp cướp tiêu, cũng là vì tiền tài, cũng chỉ muốn đòi một miếng cơm ăn.
Cùng một mục đích, lại chẳng phải có thâm cừu đại hận, đương nhiên chẳng cần phải sống chết với nhau.
Quy củ đi đường cũng rất đơn giản. Nếu có người cướp tiêu, tiêu đội bỏ ra chút tiền, thế là mọi người đều hài lòng, bình an vô sự, mà nếu đã có một đám cướp được tiêu đội cho tiền mãi lộ, thì sẽ không có đám cướp nào xuất hiện nữa, đây cũng là quy củ.
Quy củ này Lưu Đại Hoành không biết là do ai lập ra, nhưng từ ngày y làm cái nghề này, quy củ này đã có sẵn.
"Hồ đại hiệp xin chờ một chút, ta đi báo cho ông chủ, tặng chút tiền cho các vị.”
Lưu Đại Hoành nói xong, quay về xe ngựa.
Nam tử che mặt kia cũng là dân cướp chuyên nghiệp, biết cái quy củ này, nên cùng với mười thủ hạ đứng im, chờ Lưu Đại Hoành đưa tiền mãi lộ.
Thương nhân ở trong xe ngựa cũng đã biết chuyện. Lão đương nhiên không dám thò mặt ra ngoài, chờ Lưu Đại Hoành đi vào, lão mới hỏi: "Lưu tiêu đầu, những người này phải làm gì?"
"Đơn giản chỉ muốn xin tiền, đại nhân bố thí một ít là được.” Lưu Đại Hoành trả lời, cũng nói rõ lợi hại cho lão biết.
Thương nhân béo đảo mắt, đại khái cũng đã hiểu tính mạng mình không nguy hiểm, sắc mặt tốt lên hẳn, nhưng miệng lại nói: "Ta đã trả các ngươi tiền áp tiêu, đưa ta tới Bắc địa là trách nhiệm của các ngươi, tiền này đương nhiên phải là các ngươi chi trả.”
Thương nhân keo kiệt bắt đầu cò kè mặc cả với Lưu Đại Hoành.
Lưu Đại Hoành nghe vậy biến sắc, tên thương nhân này nói không sai. Theo quy củ cũ, tiền mãi lộ đương nhiên là do tiêu đội trả. Nhưng chuyến tiêu này tiêu đội được trả giá quá bèo, nếu bây giờ còn trả tiền mãi lộ, Lưu Đại Hoành và thủ hạ lấy gì mà ăn? Nên y rất hy vọng thương nhân béo thông cảm cho nổi khổ của mình, thế nhưng lời còn chưa kịp nói, thương nhân béo đã chặn trước.
"Sao hả, còn muốn ta phải trả khoản này? Ta thấy Lưu Đại Hoành ngươi với bọn kia chính là một phe, ngươi mà ép ta, tới Bắc địa, ta nhất định sẽ báo quan phủ!”
Lưu Đại Hoành nghe vậy, mày nhăn lại.
Thương nhân này không có bằng chứng, muốn báo quan xử mình, khả năng thành công là không cao, nhưng mà người làm nghề áp tiêu, quan trọng nhất chính là danh tiếng, nếu bị dính cái ác danh cấu kết với giặc cướp, e là sau này trong giới tiêu sư Lưu Đại Hoành không thể nào ngóc đầu lên được. Lưu Đại Hoành nhìn ra được tên thương nhân này rõ ràng keo kiệt, nhất quyết không chịu bỏ tiền, nên sau khi do dự, y cắn răng, móc trong lòng ra chút ngân lượng, đi tới chỗ đám cướp.
"Có ít tiền, mong chư vị cho xin đường đi qua.” Lưu Đại Hoành cố nén rầu rĩ, nói.
Nam tử cầm đầu nhận túi tiền, nghĩ nghĩ, cau mặt, trả lại vào tay Lưu Đại Hoành.
"Huynh đài đây là ý gì?" Lưu Đại Hoành tái mặt.
"Ha, Lưu tiêu đầu coi bọn ta là ăn mày à? Bỏ vài đồng bạc cắc mà đòi bảo bọn ta tránh đường?" Nam tử cười lạnh.
Thế đạo rối ren, tiêu đội không kiếm được mối làm ăn, chuyến tiêu này thu nhập cũng không có mấy. Lưu Đại Hoành đã phải bỏ tiền túi, bình thường tuy bọn cướp sẽ không hài lòng lắm, nhưng đại khái cũng sẽ cho qua, nhưng hôm nay bọn cướp này chờ mãi mới có được một con mồi này, làm sao dễ dàng tha cho họ được? Rõ ràng bọn chúng chê bây nhiêu tiền là quá ít.
"Chư vị bình tĩnh, để ta bàn lại với chủ nhân nhà ta một chút.” Lưu Đại Hoành vội nói.
Kỳ thực áp tải nhiều, Lưu Đại Hoành cũng không phải là chưa bao giờ gặp đám cướp đòi nhiều tiền mãi lộ, y cũng đã từng đánh đuổi nhiều bọn như vậy, nhưng đó là chuyện trước kia, hồi đó còn nhiều nhiệt huyết, tuy chưa tới nỗi mất mạng, nhưng bị thương cũng rất nhiều.
Nay trong nhà còn có vợ hiền, con ngoan, đương nhiên y không muốn mạo hiểm như vậy nữa.
Con người trên đời, hầu như ai cũng vậy.
Chỉ có một mình, thì không sợ trời không sợ đất, càng không sợ mất mạng.
Nhưng nếu đã có vợ, có con, còn mấy ai không tiếc mạng mình!?
"Không cần!" Ai ngờ đám cướp này không hề kiên nhẫn. Tên thủ lĩnh hô một tiếng, cả đám vung vũ khí lên. “Lưu tiêu đầu khinh thường Hồ mỗ ta, vậy để Hồ mỗ tự đi lấy thứ mình muốn!”
Nói xong, đám cướp sau lưng nhào ra, xông thẳng tới tiêu đội.
Vì mối làm ăn không có, nên tiêu đội của Lưu Đại Hoành không nhiều, chỉ chừng mười lăm mười sáu người, nhưng đám cướp này lại có tới hơn bốn mươi người, ào tới một, đã có người mất mạng ngay tức khắc.Nghe thấy tiếng kêu ở sau lưng, Lưu Đại Hoành giật mình bừng hiểu. Đám cướp này vốn đã định cướp tiêu, hồi nãy để cho y đi thương lượng một là để họ thả lỏng cảnh giác, hai là để quan sát thực lực của đội tiêu.
Bây giờ quyết định ra tay, rõ ràng là đã chắc mẩm ăn hết bọn họ.
Lưu Đại Hoành nổi giận. Y hành tẩu giang hồ bao nhiêu, tuy nay đã có tuổi, nhưng tâm huyết vẫn còn, thấy những người đi cùng mình mất mạng, thì vô cùng giận dữ.
Y rút đao, xoay người định về cứu viện.
Nhưng thủ lĩnh đám cướp chỉ khẽ động, thân thể đã vọt tới trước mặt y.
Lưu Đại Hoành hết hồn, vội huy đao chống đỡ.
Hai đao gặp nhau, cả người Lưu Đại Hoành rung mạnh, cổ tay vỡ toang, vô cùng đau đớn.
Ba năm nay, Lưu Đại Hoành chưa bao giờ dám lơi lỏng tu hành, tu vi tuy tiến triển chậm, nhưng năm ngoái cũng đã bước qua Cửu Tinh cảnh, đúc Phồn Thần. Nhìn trong khắp giới tiêu sư, không tuy thể gọi là nổi tiếng, nhưng cũng có thể xem là hảo thủ.
Thế nhưng trùm thổ phỉ này rõ ràng có tu vi cao hơn y rất nhiều, hẳn phải là Thái Nhất cảnh đại năng.
Y cảm thấy tuyệt vọng, tiêu đội số lượng đã ít hơn, ngay cả tu vi cũng thua kém, ngày hôm nay rõ ràng là dữ nhiều lành ít.
Chỉ vừa đối mặt, tiêu đội của Lưu Đại Hoành đã thi nhau ngã xuống, chỉ còn lại bốn năm người khổ cực chống đỡ, nhưng cũng sắp không xong. Thương nhân béo kinh hãi, không ngừng xin tha mạng, cùng tiểu thiếp xinh đẹp nép người trốn dưới xe ngựa.
Khóe mắt Lưu Đại Hoành nhìn thấy một người của mình gặp nguy hiểm, dùng hết sức đẩy đao của trùm thổ phỉ ra, định chạy tới cứu.
U Vân lĩnh ba năm trước, y đã tận mắt nhìn những huynh đệ vào sinh ra tử của mình chết ngay trước mặt mình, lúc ấy bản thân y bất lực, cảnh hôm nay chẳng lẽ cũng như vậy hay sao?
Y không muốn nhìn thấy cảnh đó nữa, dù có phải hy sinh, y cũng muốn cứu những người kia, nếu họ gặp may, chia nhau ra chạy trốn, không chừng sẽ có đường sống.
Nhưng y chỉ vừa khẽ nhích, trùm thổ phỉ sau lưng đã bám sát như bóng với hình.
Y cảm nhận được ánh đao sáng lóa sau lưng, rùng mình muốn quay lại chống đỡ, nhưng không còn kịp nữa, thanh đao kia đã chém tới rồi.
Y biết mình không xong, dù y không cam lòng, nhưng không còn sinh ra nổi một ý niệm phản kháng nào.
Trong cảnh chỉ mành treo chuông như thế.
Một tiếng kiếm minh cao vút từ xa vọng tới.
Tiếng kiếm reo trong veo thanh lãnh, vọng thẳng vào tai từng người.
"Tam Thiên Phù Đồ.” Một giọng nói cũng trong veo không kém, nhưng lạnh không gì sánh được vang lên.
Một thanh kiếm đen kịt, mang theo phong mang dày đặc chém tới.
Trùm thổ phỉ và Lưu Đại Hoành còn chưa kịp hồi phục tinh thần, kiếm trận đã chém tới trước người.
Cơn mưa máu bắn ra.
Trùm thổ phỉ, và mấy chục tên cướp cùng lúc ngã nhào.
Mùi máu tươi bốc lên dày đặc, Lưu Đại Hoành từ dưới đất đứng lên, cả chiến trường chỉ còn y và mấy người trong tiêu đội, nhìn đám giặc cướp nằm chết dưới đất, nét mặt vẫn còn khiếp sợ, mà vừa sợ vừa vui.
Trường kiếm kia đánh xong một chiêu, quay đầu bay về nơi xa.
Đám người Lưu Đại Hoành vội nhìn theo, thấy một nam tử đội mũ rộng vành đang từ xa đi tới.
Lưu Đại Hoành sửng sốt, hiểu nam tử kia là người vừa ra tay cứu mạng họ.
Y cảm kích, muốn chạy tới cảm ơn.
Thương nhân béo cũng có con mắt nhìn người, đương nhiên nhìn ra người đang đi tới có khả năng ngự kiếm từ ngoài ngàn dặm lấy đi mạng người, cướp trước Lưu Đại Hoành chạy tới trước nam tử kia.
Kéo cái miệng ra thành một nụ cười tươi tắn, luôn mồm: "Đại hiệp thân thủ siêu phàm, tiểu nhân tên là...“
Nam tử kia coi gã là không khí, cứ thế đi thẳng qua, tới chỗ Lưu Đại Hoành.
Hắn tháo nón xuống, lộ ra gương mặt vẫn còn vài phần tính trẻ con của mình.
Sau đó, hắn nhe răng cười.
Miệng nói:
"Đã lâu không gặp, Lưu tiêu đầu.”