"Có ý gì?" Tô Trường An không hiểu nhìn Cổ Tiễn Quân.
"Trường An, đây không phải là thế giới của chúng ta, đây là mộng cảnh của huynh.” Cổ Tiễn Quân chăm chú nhìn Tô Trường An.
Cô đã nhớ lại tất cả.
Tô Chiếu không phải là con gái của cô dù cô rất thích cô bé. Cô bé cũng gọi cô là mẫu thân, nhưng cô bé không phải là con ruột của cô.
Nhưng Tô Trường An chỉ nhìn cô đầy khó hiểu.
"Làm sao đây lại không phải là thế giới của chúng ta? Thế giới này không tốt sao? Muội đang ở đây, ta cũng ở đây, tất cả mọi người cũng đều ở đây mà.” Chẳng biết tại sao, trong lòng Tô Trường An dâng lên cảm xúc kháng cự cực kì mãnh liệt làm giọng hắn to hẳn lên.
Cổ Tiễn Quân ngạc nhiên, không ngờ Tô Trường An lại phản ứng mạnh tới như vậy. Cô nhận ra, thật ra Tô Trường An cũng biết cái thế giới này là không chân thật, nếu không hắn đã không phản ứng kịch liệt như thế.
Cổ Tiễn Quân rốt cuộc đã hiểu ý của Tần Bạch Y, Tô Trường An không phải không thể tỉnh lại, mà là hắn không muốn tỉnh lại.
Cô nhìn Tô Trường An, trong mắt đầy sự thương cảm và đau lòng.
Cô hiểu hắn rất rõ. Hắn là một người rất kiên cường, ẩn dưới vẻ yếu đuối bên ngoài là một con người cố chấp, sự kiên cường và cố chấp ấy đã giúp hắn đi được một đường cho tới bây giờ, trở thành Thủ Vọng giả muôn người kính ngưỡng.
Nhưng hiện giờ, vị Thủ Vọng giả này đã sụp đổ, niềm tin của hắn đã đi theo ba ngàn anh linh bị Thiên Đạo nuốt mà ngã gục. Ngay cả báo thù hắn cũng làm không được, hắn căm thù quy tắc trời đất, nhưng hắn là truyền nhân Tiên Đạo, hắn không thể làm gì được Thiên Đạo.
Đây là Tiên Đạo mà hắn đã từng theo đuổi, hắn từng cho là chỉ cần thành tựu Tiên Đạo, hắn sẽ có thể bảo vệ cái thế giới này, bảo vệ những người hắn muốn bảo vệ. Nhưng bây giờ, Tiên Đạo lại trở thành cái cùm xiềng chặt hắn, khiến hắn không cứu được ai cũng không báo thù được cho ai.
Hắn trở thành một con sói bị mất đàn, cả người đầy dẫy vết thương, trốn vào trong trí nhớ của mình, một mình liếm láp những vết thương của bản thân.
Cổ Tiễn Quân cảm thấy ông trời này thật không công bằng, rõ ràng Tô Trường An đã bỏ ra nhiều như vậy, vì sao cuối cùng kết cục lại khiến lòng người ta tuyệt vọng như thế!
Trời cao đương nhiên sẽ không công bằng.
Bởi vì, tất cả những chuyện đó là do thứ gọi là Thiên Đạo kia một tay làm ra cả.
Nghĩ tới đây, Cổ Tiễn Quân cười cay đắng, cô khó nhọc nói: "Họ... họ đều đã chết rồi...”
"Chết rồi... ?" Mắt Tô Trường An cứng lại.
Hắn sững ra, sau đó bật cười khoa trương.
"Sao như vậy được? Nàng quên rồi à? Chúng ta vừa làm lễ cưới, họ đều ở đó đó, họ đều còn sống.” Tô Trường An nói, hắn gằn từng chữ như để thuyết phục Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân thấy vậy càng không đành lòng. Cô bắt đầu nghi ngờ, nói sự thật cho hắn là chuyện đúng hay sai?
Nhưng cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm nhìn Tô Trường An, nghiêm túc chậm rãi nói: "Họ ở đây chỉ là do huynh tưởng tượng ra mà thôi. Họ đều đã chết rồi, chết ở chiến trường Thần Mộ, trở thành chất dinh dưỡng cho Thiên Đạo.”
Tô Trường An như bị trúng đòn, lảo đảo lùi lại, trong đầu có cái gì đó muốn trồi lên, nhưng hắn theo bản năng chống cự lại. Hắn căm ghét cái thứ đang cuồn cuộn trong đầu đó, căm ghét cái gọi là sự thật.
"Không!"
"Không thể nào!"
Hắn gần như gào lên.
"Sư thúc tổ của ta là Tinh Vẫn đệ nhất thiên hạ, làm sao mà chết được? Sư phụ của ta là đao đạo kỳ tài trăm năm có một, Thái Nhất trảm cả Tinh Vẫn, làm gì có ai giết được ông ấy! Họ không chết! Không thể nào chết!"
Nhưng cảnh tượng đã thay đổi, những cây nến đỏ biến mất, chung quanh biến thành một màu trắng xóa, mấy người Mạc Thính Vũ xuất hiện, lơ lửng xung quanh hắn.
"Nàng nhìn đi, họ đều ở đây, họ vĩnh viễn ở đây, họ không hề chết!" Tô Trường An như mê sảng, chỉ tay một vòng nói với Cổ Tiễn Quân.
Cổ Tiễn Quân nhìn hắn, hắn đang nhìn cô, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Ánh mắt đó làm cô đau lòng.
Cô do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu một cái.
Một động tác nhẹ nhàng đơn giản như vậy như vạn cân đè sập Tô Trường An, khí tức của hắn bắt đầu cuồng bạo.
Tóc hắn tung bay dựng lên, đôi mắt dần trở thành đỏ rực. Một cây đao xuất hiện trong tay hắn, chỉ thẳng vào Cổ Tiễn Quân.
"Ngươi dám lừa ta! Ngươi không phải là Tiễn Quân, ngươi là Tà Thần! Là ác đồ Thiên Đạo phái tới!" Hắn quát to, sát cơ hiện lên trong mắt.
"Huynh mở to hai mắt mà xem thật kỹ, họ là sư thúc của huynh sao? Là sư tôn của huynh sao?" Cổ Tiễn Quân nhìn hắn, giọng lạnh băng.
Tô Trường An sững ra, quay qua nhìn mọi người.
Họ cũng đang nhìn hắn, khóe miệng mỉm cười nhưng không nói một lời.
Tô Trường An ý thức được có chút không đúng, những người này thật sự rất giống thật, nhưng hình như lại chỉ có được cái thể xác bên ngoài mà thôi, họ không có linh hồn bên trong.
Điều ấy làm lòng Tô Trường An như muốn vỡ tan.
"Không, không, nhất định là ngươi đã động tay động chân với họ, họ vẫn còn sống...”
"Còn sống...”
Hắn điên cuồng lặp đi lặp lại hai chữ đó, không biết để thuyết phục người khác hay là để tự lừa gạt bản thân.
Đầu óc hắn đau đớn như nổ ra, như có cái gì đó muốn tuôn ra, cái thứ đó rất đáng sợ, nó làm hắn sợ hãi.
"A!!!"
Hắn gào lên, đôi mắt đỏ rực, đao vung cao chém về phía Cổ Tiễn Quân.
Giết cô ta! Tất cả mọi chuyện đều do cô ta, chỉ cần giết cô ta hắn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc.
Đao đã tới trước mắt Cổ Tiễn Quân.
Cô không hề nhúc nhích, đứng đó nhìn hắn chằm chằm.
Trong mắt cô chỉ có sự yêu thương và vui vẻ.
Ánh mắt ấy làm Tô Trường An đau nhói.
Hắn ý thức được hắn không thể giết cô.
Nên đao của hắn chỉ còn nửa tấc nữa là tới nơi thì dừng lại. Nhưng đao mang không dừng kịp, một nhúm tóc của Cổ Tiễn Quân bị chém đứt, theo đao mang tạo thành gió xoáy bay đi phương xa.
Tô Trường An sững sờ nhìn nhúm tóc đang bay đi xa kia, sững sờ hỏi: "Vì sao... Vì sao không né tránh...”
Hắn chợt thấy sợ. Nếu một đao kia thật sự chém xuống, cô sẽ như thế nào? Hắn không biết, chỉ nghĩ tới thôi hắn đã run cả người.
"Huynh là Tô Trường An, ta là Cổ Tiễn Quân.”
"Huynh là phu quân của ta, ta là thê tử của huynh.”
"Huynh làm sao hại ta được?"
Cổ Tiễn Quân cười vui vẻ, mặt rất dịu dàng.
Tơ máu trong mắt Tô Trường An bị sự dịu dàng kia làm tan biến, trí nhớ bị hắn nhốt chặt trong đầu cũng trào ra.
"Tiễn Quân...” Hắn khẽ gọi tên cô, đưa tay ra khẽ vuốt má cô, còn cô cũng đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay hắn.
Sự dịu dàng đó, sự quyết liệt đó, để giữ chặt lấy hắn, để giữa họ không còn lấy một phân khoảng cách.
Sự bi thương trào dâng trong lòng Tô Trường An.
"Thì ra, họ đều đã chết rồi...” Hắn thì thào.
Cổ Tiễn Quân nghe vậy, biết hắn đã nhớ lại tất cả. Nhưng cô lại chẳng hề thấy vui, cô biết trí nhớ này đối với hắn có ý nghĩa như thế nào.
Cô ôm lấy hắn, đầu gục vào ngực hắn khẽ nói: "Phu quân, cùng Tiễn Quân trở về đi, dù tương lai sau này có thành thế nào, Tiễn Quân đều cũng sẽ đi cùng với phu quân, cùng phu quân đối mặt với nó...”
"Ừ...” Tô Trường An khẽ đáp, ôm lấy cô.
"Xin lỗi muội, đã để muội phải khổ.”
"Không, muội không khổ.”
Chỉ thế thôi, đã đủ chứng tỏ tình cảm của cô dành cho hắn.
Đúng vậy, làm sao mà khổ được? Phu quân của cô đã trở về, thiếu niên chưa từng có từ trước đến nay kia đã trở về.
Cô càng siết chặt lấy hắn.
...
Ôm một lúc, Tô Trường An thả tay ra.
Hắn quay lại nhìn những bóng người hư ảo, trang trọng cúi đầu với họ.
"Chư vị mời về, Trường An đi đây.”
Nét mặt những người đó vô cùng vui vẻ, họ đều gật đầu với hắn, sau đó từng người một biến mất.
Tô Trường An nắm lấy tay Cổ Tiễn Quân.
Hắn dịu dàng nói với cô: "Phu nhân, chúng ta về nhà.”