Dịch giả: cocaram
Biên: Đình Phong
Đợi sáu vị lão gia kia rời đi, Tô Trường An nhìn sang vị lão giả duy nhất còn lại.
"Đồng lão, gọi các tộc nhân tiến vào."
Đồng lão tất nhiên là vị lão giả Sở gia kia, tên lão là Sở Đồng, tuổi gần thất tuần, tu vi thoái hóa nhưng tầm mắt vẫn còn. Tình cảnh vừa rồi Tô Trường An bức bách sáu tộc lão chỉ chứng kiến, không nói một câu nào.
Người sống lâu, nhìn sự vật thường nhìn theo hướng lâu dài chứ không lỗ mãng như hai người Sở Giang Nam và Sở Vọng Mãng.
"Vâng." Lão nhẹ gật đầu, quay người đi ra đại điện.
Đại điện Sở gia rất lớn.
Tất nhiên số lượng người Sở gia cũng không ít, điều này khiến việc tập hợp các tộc nhân vào trong đại điện cũng tốn một ít sức lực.
Lão cảm thấy có chút mệt mỏi.
Tô Trường An vẫn ngồi trên ghế, nhìn lấy đám người không ngừng tiến vào, trong lòng hắn chợt cảm thấy ủ rũ.
Hắn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Không chỉ là thân thể, mà còn là nội tâm.
Sự mệt mỏi này vừa xuất hiện liền không cách nào kiềm nén lại.
Hắn dùng tay chống đầu, hơi ngả người ra ghế, ánh mắt dần dần nhắm lại.
...
Sau một hồi mơ màng, Tô Trường An chợt tỉnh, hắn phát hiện mình lại một lần nữa ở trong một mảnh bóng tối bao la bát ngát.
Vì sao nói rằng "lại".
Bởi vì trong cơn hôn mê sau khi kịch chiến Cố Minh Nghĩa hắn đã từng tới mảnh bóng tối bao la bát ngát này.
Lúc đó, cũng đồng dạng có một vị nam tử chờ hắn tại chỗ này như bây giờ.
Thân hình nam tử kia cực kỳ cao lớn, bộ dáng tuấn mỹ, nhưng con mắt lại cực kỳ cổ quái. Một con sáng như ban ngày, một con tối tựa vực sâu.
Nam tử như đã chờ hắn từ lâu, trông thấy Tô Trường An mở mắt ra khóe miệng gã chợt nở một nụ cười.
"Quyết định rồi sao?" Gã hỏi.
"Ừ." Tô Trường An nhẹ gật đầu, đi tới trước mặt nam tử đó.
"Việc này rất khó." Nam tử nói một cách ẩn ý.
"Tất nhiên là rất khó." Tô Trường An lại gật đầu một cái.
Việc ấy sao có thể không khó đây?
Tại lần gặp nhau trước, nam tử này, hoặc nên gọi gã là Chúc Âm lại đem hết thảy mọi chuyện nói cho Tô Trường An biết.
Ví dụ như những mưu tính của Thiên Nhân, ví dụ như quẫn cảnh của đám Chân Thần bọn gã.
Hay ví dụ như hậu quả nếu trận loạn thế ở nhân gian hiện giờ cứ tiếp tục.
Sau đó, hắn thỉnh cầu Tô Trường An trợ giúp bọn gã kết thúc trận loạn thế này.
Bởi vì kết quả của loạn thế là thiên đạo tan vỡ, Tà Thần hàng lâm.
Tô Trường An không rõ ràng lắm đám người Thiên Nhân đang mưu tính gì, nhưng hắn lại từng chứng kiến tận mắt lực lượng của Tà Thần.
Bọn chúng có năng lực có thể khiến cho bất cứ điều gì từ tốt đẹp biến thành xấu xí, có thể hủy diệt bất kỳ sự vật gì. Dù chỉ là hồi tưởng lại nhưng Tô Trường An vẫn cảm thấy run sợ không ngừng.
Tô Trường An không phải là người có hoài bão to lớn như tề gia trị quốc.
Chỉ là sau khi chứng kiến thảm kịch ở Tây Lương, chuyện tình do Tà Thần làm ở Bắc Địa, hắn đã minh bạch một cái đạo lý.
Tổ chim bị phá thì trứng làm sao có thể còn nguyên vẹn?
Hắn cũng không thích thế giới này.
Nhưng trên thế giới vẫn tồn tại những người hắn thích.
Mà một bộ phận những người này lại vì thủ hộ cái thế giới này mà thản nhiên thay nhau chịu chết.
Hắn không thể phụ lòng những người đã chết đi, đồng thời phải bảo hộ những người còn ở bên cạnh hắn.
Vì vậy, hắn không thể để Tà Thân hàng lâm xuống thế giới này.
Đồng thời, hắn không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị hết thảy. Thiên Nhân đã mưu đồ cả nghìn năm nay, giờ phút này đã sắp đến thời điểm thu hoạch, mọi việc là thuận lý thành chương.
Tô Trường An nếu muốn cải biến nó, hắn phải dùng thời gian nhanh nhất tích góp lực lượng mạnh nhất mới có vốn liếng để cùng những tên Thiên Nhân kia phân cao thấp.
Vì vậy hôm này hắn một đường lãnh huyết thu hoạch nhân khẩu, thái độ hiếu chiến triệu tập toàn bộ binh mã có thể dùng của Giang Đông chính là vì mục tiêu này.
"Nhưng dù sao cũng phải có người đi làm." Tô Trường An ngẩng đầu lên, nhìn thẳng hai con mắt một trắng một đen của Chúc Âm bình tĩnh trả lời.
Chúc Âm đã tiềm phục trong cơ thể Tô Trường An một khoảng thời gian rất dài, có thể nói là gã chứng kiến thiếu niên này từng bước từ ngây thơ ngu ngốc trở thành như bây giờ.
Gã có chút run sợ, trong lòng cũng tuôn ra một cỗ tâm tình khó hiểu.
"Cám ơn." Sau khi im lặng một hồi gã chỉ tuôn ra một câu như vậy,
Đối với lời cảm tạ của Chân Thần, Tô Trường An chỉ lắc đầu. Hắn nhìn Chúc Âm thật sâu rồi nói: "Nhớ kỹ lời hứa của các ngươi."
Lời ước định kia, thù lao bọn họ đưa cho Tô Trường An sau khi Tô Trường An kết thúc loạn thế.
Chỉ là nội dung lời ước định đó, người ngoài khó có thể biết được.
Nói xong hết thảy, con mắt Tô Trường An nhắm lại, hiển nhiên hắn không còn hào hứng nói tiếp với Chúc Âm.
Chúc Âm cũng nhìn thật sau tên nam hài này, một tiếng thở dài như có như không vang lên. Thân thể của gã cũng dần dần biến mất vào khoảng tối bao la bát ngát.
...
"Gia chủ, các tộc nhân đã đến đông đủ."
Bên tai chợt vang lên thanh âm của Sở Đồng.
Tô Trường An mở hai mắt, lần này cảnh tượng xuất hiện trước mắt hắn đã trở lại đại điện Sở gia.
Người Sở gia đứng đầy đại điện. Giờ phút này người già, phụ nữ, trẻ em cùng số lượng không nhiều thanh niên nam tử đều nhìn lên Tô Trường An, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Bọn họ vốn đối với vị Tô Trường An bỗng nhiên xuất hiện cứu vớt Sở gia này tràn đầy hy vọng, thế nhưng những hành động kế tiếp của Tô Trường An lại khiến người Sở gia vô cùng thất vọng.
Trước là việc trấn áp sáu tộc một cách máu lạnh, sau là việc hôm nay bất chấp mọi thứ đưa ra yêu cầu trưng binh. Dân chúng Giang Đông vốn không đông đúc như Trung Nguyên, trắng trợn trưng binh tham dự loạn chiến Trung Nguyên đối với dân chúng vừa là vô ích vừa là tăng thêm gánh nặng.
Tô Trường An sớm đã đoán trước phản ứng của tộc nhân Sở gia.
Hắn cười cười, đứng lên.
"Trường An mặc dù chịu sự nâng đỡ của các tiền bối mà ngồi tại vị trí gia chủ Sở gia, nhưng dù sao ta cũng là người khác họ, tạm ngồi thì được nhưng chiếm mãi là không đúng. Vì vậy, hôm nay ta gọi chư vị đến chuyện thứ nhất muốn nói chính là vị trí gia chủ Sở gia này Trường An ta chỉ tạm giữ, ba năm sau, nếu như có người được chư vị tin tưởng hướng ta đề cử thì ta liền đem vị trí gia chủ nhường cho hắn."
Tô Trường An nói cực kỳ bình tĩnh, nhưng lời đó vừa thốt ra thì mọi người Sở gia lập tức quay mặt nhìn nhau.
Vị trí gia chủ Sở gia của Tô Trường An là do Sở Tích Phong thân truyền, lại có ba nghìn đao khách ngay lúc đó chứng thực, danh chính ngôn thuận. Lại thêm những việc hắn làm vì Sở gia thì nếu hắn muốn ngồi mãi vị trí gia chủ này cũng không có kẻ nào có thể rung chuyển địa vị của hắn.
Bởi vậy, hắn không cần phải nói những lời vừa rồi.
Nhưng nếu hắn đã nói, liền đại biểu hắn thật sự sẽ làm như vậy.
Nếu không hắn sẽ không vẽ vời chi cho thêm chuyện.
Nhưng tất cả hành động lúc trước của Tô Trường An khiến người Sở gia cảm thấy Tô Trường An là một người tham luyến quyền thế. Giờ nảy sinh việc này, phong cách hoàn toàn bất đồng, khiến cho mọi người nhất thời khó có thể đoán được ý nghĩ chân thật trong lòng Tô Trường An.
"Năm ngày sau đại quân tập kết, ta sẽ bắt đầu luyện binh. Đồng lão có thể phái ra trong tộc người tài có thể đào tạo tham dự. Dù sao Sở tiền bối lưu lại tam thức Lôi Kiếp chính là Sở gia bí mật bất truyền, ta nghĩ vẫn nên trao lại cho chư vị mới thỏa đáng."
"Về phần đại quân Sở gia liền do các người tự chọn thống lĩnh, cùng nhau huấn luyện, chịu trách nhiệm lấy mọi sự tình, ta tuyệt không can thiệp. Loạn thế hiện giờ, có một chi quân đội có thể dùng mới là gốc rễ để sống yên phận."