"Muốn đánh nhau sao?" Nam tử ăn mặc sĩ quan khinh miệt liếc nhìn hai người Tô Trường An.
Tô Trường An vì không muốn cho người chú ý nên áp chế tu vi ở Tụ Linh cảnh, tên sĩ quan này bất quá Phồn Thần tất nhiên không nhìn ra sâu cạn, còn cho rằng hai người Tô Trường An không biết sống chết muốn đánh nhau với bọn họ.
Mặt y cười lạnh ra lệnh cho binh lính vây quanh hai người Tô Trường An. Lông mày Tô Trường An nhíu lại, nếu thật sự đánh nhau cũng không cần hắn ra tay, một mình Thanh Loan là có thể dẹp hết.
Cái hắn lo lắng chính là nếu đánh nhau sẽ kinh động tới cao thủ chân chính trong thành, lúc đó thì cái được không bù nổi cái mất.
Vì vậy kế hoạch hôm nay là giết ra lớp lớp vòng vây rời khỏi Tây Giang, chỉ đáng tiếc chính là một thân nội thương của hắn khó có thể chữa được rồi.
Mặc dù trước mắt những nội thương này chỉ có thể khiến hắn không thể tu hành nhưng để lâu chưa biết chừng lại thêm hậu hoạn.
Tuy vậy hôm nay chỉ có thể bất chấp tất cả chạy khỏi nơi này.
Thanh Loan cũng sáng tỏ suy nghĩ trong nội tâm của Tô Trường An, trường kiếm trong tay phát ra âm thanh trong trẻo như muốn rời vỏ uống máu thì lại nghe tiếng vó ngựa cấp bách chạy tới.
"Dừng tay!" Chỉ nghe một tiếng hô sau đó mấy con ngựa to khỏe xuất hiện.
"Xuyy!"Một thân ảnh cầm đầu ghìm cương ngựa lại đứng trước mọi người, dễ nhìn ra được địa vị người này cực cao, những sĩ tốt lúc nãy còn vênh váo tự đắc giờ đây lùi sang một bên như sợ hãi làm y tức giận.
"Các ngươi vây ở đây làm gì?" Nam tử ngồi trên lưng ngựa hỏi.
Sĩ quan làm khó dễ Tô Trường An sắc mặt tái nhợt, sau nửa ngày mới ấp úng nói: "Tiểu nhân chỉ dựa theo lệ cũ kiểm tra lai lịch của bọn hắn, không ngờ người này lại không biết tốt xấu ra tay tổn thương tiểu nhân, vì thế mới gọi người vây bọn hắn lại."
Người trên lưng ngựa nghe vậy thì lông mày nhíu lại, nhưng cũng không nhìn tên sĩ quan kia mà lại đánh giá một phen hai người Tô Trường An. Lúc này Tô Trường An cũng ngẩng đầu nhìn y.
Ánh mắt hai người ở giữa không trung gặp nhau, tuy nhiên không có chút nhượng bộ nào.
Y mặc một bộ cẩm y màu xanh thêu Thục, bên hông đeo đái tiên hoa bạc, đầu tóc được y quấn lại, cặp mắt như giấu ngôi sao chứa hào quang sâu thẳm, hình dáng cao to, quả nhiên phong độ tư thái nhẹ nhàng nhưng lại hiên ngang.
"Là như vậy phải không?" Nam tử hỏi Tô Trường An.
"Không phải." Tô Trường An lắc đầu: "Y gọi chúng ta là gian tế yêu tộc, mọi người ở đây đều có thể làm chứng."
Nam tử nghe vậy thì nheo mắt lại sau đó nhìn thoáng qua nét sợ hãi trên mặt những dân chạy nạn kia thì liền có được suy đoán.
Y quay đầu lần nữa nhìn tên sĩ quan kia, hàn ý trên mặt y đủ làm cho những người dân quen Bắc địa cũng phải rét lạnh.
Vị quan quân kia không thể chịu nổi nên không còn suy nghĩ gì nữa mà vội quỳ xuống sát đất rồi khóc nức nở nói.
"Quan đại nhân, tiểu nhân biết sai, tiểu nhân biết sai rồi."
"Biết sai?" Nam tử được gọi là Quan đại nhân trầm mặc lại, đưa tên này vào thiên lao sau đó đẩy đến Tây Lương.
Nam tử đang dập đầu nghe vậy thì thân thể đột nhiên chấn động, giống như nghe được phán quyết tử hình nên trong miệng không ngừng hoảng sợ nói: "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng."
Nhưng hiển nhiên vị đại nhân này không có chút ý tứ muốn nghe lời của y nên chỉ khoát tay áo, hai người trên lưng ngựa phía sau nhảy xuống lôi y vào Tây Giang thành.
Nam tử áo xanh lại quay đầu nhìn Tô Trường An, sau mấy hơi thở lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Ngươi có bệnh?"
"Ngươi có thuốc sao?" Tô Trường An hỏi ngược lại, vẻ mặt rất chân thành.
"Hơi thông dược lý." Nam tử vuốt cằm không râu thong thả trả lời.
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Thanh Loan ở một bên nghe vậy nên không kìm được mở miệng hỏi.
"Hóa ra ngươi lại biết nói chuyện?' Nam tử liếc nhìn Thanh Loan một cái làm ra vẻ king ngạc nhưng lập tức lắc đầu: "Ta không cần tiền."
"Vậy ngươi muốn gì?" Tô Trường An hỏi, thần sắc lại cảnh giác đem thân thể bảo vệ Thanh Loan.
Nam tử nhìn tình cảnh như vậy thì thầm cảm thấy buồn cười. Y nói ra: "Yên tâm đi, vợ nhà ngươi bình thường xinh đẹp cũng không bù được hàng trăm kiều thê trong nhà ta. Ta muốn không phải tiền cũng không phải sắc mà chính là ngươi."
"Là ta?" Tô Trường An sững sờ, vẻ mặt càng ngưng trọng, hắn lờ mờ cho rằng chớ không phải người này đã đoán ra thân phận của mình.
"Yên tâm, ta không quan tâm ngươi đến tột cùng là ai, cũng khôn quan tâm dĩ vãng của ngươi, ta chỉ hi vọng sau khi ta chữa thương thì ngươi có thể thay ta làm một chuyện." Nam tử dường ra được lo lắng của Tô Trường An nên vừa cười vừa nói.
"Chuyện gì?"
"Phòng thủ tòa thành?" Hào quang trong mắt nam tử chợt phát sáng.
"Thành nào?" Tô Trường An lại hỏi nhưng nghi hoặc nơi đáy lòng càng nặng nề.
"Lai Vân!"
Lai Vân? Tô Trường An nhẩm lại một lần, dường như là tên một tòa thành trì ở quan ngoại, hắn mơ hồ đã từng nghe người nói qua nên nhìn về phía nam tử hỏi nghi vấn trong lòng.
"Tại sao lại là ta?" Trên người hắn mang theo tổn thương, tu vi bất quá Thái Nhất mà nam tử lại không để ý gì giao chuyện như vậy vào tay hắn. Mặc dù hắn không thông quân sự nhưng cũng biết chiến cuộc Tây Lương giờ như chồng trứng sắp đổ, nếu giờ lại tùy tiện giao cho một người không biết gì thì thật quá mức qua loa.
Nam tử liếc một cái liền nhìn thấu tâm tư của Tô Trường An nên cũng biết hắn đã hiểu lầm ý của mình.
Cho nên y cười cười sau đó nói: "Ta không mời ngươi làm tướng mà là tốt."
Cuối cùng y lại nghĩ nghĩ, hào quang trong mắt càng làm người ta sợ hãi nói thêm: "Tử tốt." (lính cảm tử)
Thân thể Tô Trường An chấn động, cảm thấy thật vớ vẩn. Hắn đang muốn nói cái gì đó lại nghe nam tử tiếp tục nói.
"Phải chăng ngươi gần đây vào canh ba giờ Mẹo thường tỉnh giấc, ngực hổn hễn thở gấp, linh lực vận hành không thông?"
"Có thể không ăn nhiều mỡ? Ăn nhiều thì cảm thấy hoảng hốt?"
Lời nói đến khóe miệng Tô Trường An đột nhiên thu lại sau đó hai mắt nhìn về phía nam tử phát ra hào quang lập lòe.
"Có phải đi tìm y sư chẩn đoán bệnh?" Ánh mắt híp của nam tử càng vui vẻ, hàn ý trong đó theo lời nói càng phát ra lành lạnh.
"Mấy tên đó thường nói với ngươi là bệnh nguy kịch, dược thạch không thể chữa?"
Lời vừa nói ra thì sắc mặt Tô Trường An càng bất định, hắn nhìn chằm chằm nam tử đợi y nói tiếp.
"Xem ra lời của ta không sai rồi, nếu đã như thế chỉ sợ ngươi không còn lựa chọn nào khác."