Lời ấy vừa ra, trong phòng giam trở nên yên tĩnh.
Đây cũng không phải tiểu thuyết nghĩa hiệp Tô Trường An từng xem, cũng không phải vung cánh tay hô lên thì sẽ có nhiều người theo hắn.
Tô Trường An biết bọn họ cũng không tin tưởng hắn, ngay cả vị hộ vệ bên cạnh cũng đến gần dè dặt nói: "Đại nhân, thức ăn và chỗ ngủ mấy việc hậu cần này đều do Vưu Thanh tướng quân quản lý, lấy quan hệ của người và ngài ấy tất nhiên sẽ không có vấn đề. Nhưng mà quân bị này từ trước đến nay đều là Thần tướng đại nhân nắm trong tay, cái này nhưng..."
Ý của y nói tới đây đã rất rõ ràng.
Lương thực trong doanh trướng tuy rất quan trọng với quân đội, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là ngoại vật, hơn nữa thành Tây Giang vốn đầy đủ sung túc, lương thực cho tám chín trăm người muốn là có thể lấy được, cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhưng quân bị thì không giống, chưa nói đến giá cả đắt đỏ, hơn nữa triều đình còn khống chế cái này rất nghiêm ngặt, cũng không phải tùy ý là có thể điều động.
Tô Trường An nghe vậy chỉ gật đầu, hắn liếc mắt nhìn những binh lính kia, lại nói: "Mở hết cửa phòng giam ra đi."
"Hả? Đây là..." Sắc mặt hộ vệ kia biến đổi, vội vàng nói: "Đây là tại sao?"
"Bọn họ là binh dưới quyền Trấn Thần tướng, tất nhiên phải ở binh doanh của ngài ấy, lấy đâu ra tại sao hay không tại sao gì chứ?" Tô Trường An đáp.
"Nhưng nhưng." Sắc mặt hộ vệ kia ngày càng khó coi, trên trán lại xuất hiện lấm tấm mồ hôi, chảy thẳng xuống. "Nhưng bọn họ là tử tù, không thể so với những binh lính chính quy kia, tùy tiện thả ra như vậy, lỡ như chạy trốn."
"Chạy trốn thì tất nhiên do ta gánh chịu, có dính dáng gì đến ngươi?" Giọng nói của Tô Trường An đã trở nên không kiên nhẫn.
Hộ vệ kia nghe thấy câu này cũng yên lòng, ngay sau đó không dám trì hoãn, vội vàng sai người mở từng cánh cửa phòng giam ra.
Nhưng rõ ràng là những binh lính kia vẫn có chút chần chừ, dường như không dám tin vị Thiên phu trưởng này thật sự dám thả bọn họ ra ngoài.
"Ta đã từng nói, ta sẽ để các ngươi làm người." Sắc mặt của Tô Trường An lạnh như băng sương, "Nhưng điều kiện tiên quyết là các ngươi phải coi mình là người."
Hắn nói như vậy xong, cũng không nhìn mọi người thêm nữa, quay đầu đi ra khỏi nhà lao.
Sắc mặt những binh lính này biến đổi, liếc nhìn lẫn nhau, do dự trong con ngươi sâu hơn. Nhưng cũng vào lúc này, vị nam tử tên là Hồ Bát vừa mới mở miệng phản bác Tô Trường An lại cắn răng theo sau lưng Tô Trường An đi ra ngoài.
Con người có đôi lúc chính là kỳ lạ như vậy, rất nhiều chuyện, vị trí đầu tiên luôn là ngươi đẩy ta nhường, nhưng thấy nếm được ngon ngọt, vị trí thứ hai lại tranh giành chen lấn.
Lúc những binh lính Hãm Trận doanh chen về phía cửa, Hồ Tử đi ở phía trước quay đầu lại. Nhìn ra được gã ở trong đám binh lính này vẫn rất có uy danh, những bóng dáng chen chúc của đám binh lính bởi vì ánh mắt của gã mà đều dừng cả lại.
"Xếp hàng!" Gã quát to một tiếng, đám bính lính hơi chần chờ, nhưng cuối cùng vẫn xếp hàng như thường ngày huấn luyện rồi mới theo Hồ Tử đi ra ngoài.
Khoảng cách từ nhà giam đến quân doanh cũng không xa, Hồ Tử dẫn đầu binh lính, Tô Trường An và Thanh Loan đi ở đằng trước, thời gian không đến một khắc đồng hồ thì đã đến trước quân doanh.
Rất hiển nhiên, có người đã mật báo tin tức.
Khi Tô Trường An và đám binh lính kia đến quân doanh, bao gồm cả ba vị phó tướng Vưu Thanh, tám vị Thiên phu trưởng ở trong đó đều đã đứng tại cửa quân doanh đợi bọn họ.
Sau khi nhìn thấy Tô Trường An và rất nhiều binh lính phía sau hắn, vị phó tướng dáng người thon cao bên cạnh Vưu Thanh nhíu mày, hỏi: "Nam tướng quân, đây là có ý gì?"
Tô Trường An liếc mắt lên xuống quan sát hắn, đáp lời: "Mang binh lính dưới quyền ta quay về doanh!"
"Quay về doanh? Doanh địa của Hãm trận doanh cũng không phải ở nơi này!" Một vị phó tướng mặt thẹo lạnh giọng nói.
"Không ở nơi này? Hãm trận doanh chúng ta chẳng lẽ không phải binh lính dưới quyền Trấn tướng quân sao?" Tô Trường An cũng lạnh giọng đáp lại.
"Phải, tất nhiên là phải." Phó tướng dáng người thon cao đi về phía trước một bước, thần sắc trên mặt đổi thành tốt bụng khuyên nhủ. "Ta biết Nam tướng quân nhân từ, không đành lòng nhìn binh lính phía dưới chịu khổ. Nhưng xuất thân của bọn họ, ta nghĩ ta cũng không cần nói nhiều, sở dĩ nhốt bọn họ vào trong nhà giam chính là do sợ những người này tìm cớ gây sự, thậm chí là bỏ trốn."
Lời nói tất nhiên có ý khuyên nhủ, nhưng ý vị đe dọa thậm chí là khiêu khích trong lời nói đó thì dù người có mặt ở đây cũng nghe hiểu được.
Sắc mặt Tô Trường An lạnh đi, hắn tất nhiên biết với tính cách của những người phía sau mình, ra khỏi nhà giam rồi nhất định sẽ chọc ra một vài chuyện phiền toái cho mình, thậm chí bí quá hóa liều làm ra chuyện như đào binh cũng không phải không thể.
Nhưng nếu như vẫn để cho bọn họ ngủ trong phòng giam giống như trước đây, sợ là còn chưa đến được chiến trường, những người này đã sớm bị mệt mỏi giày vò mà chết rồi. Mang theo một đám binh lính như vậy ra chiến trường, Tô Trường An cảm thấy không khác gì đi tìm cái chết. Nhưng hắn không muốn chết, cho nên, hắn không thể để cho đám binh lính này tiếp tục như vậy.
"Xảy ra chuyện gì đương nhiên do ta chịu trách nhiệm, có liên quan gì tới ngươi?" Tô Trường An liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói.
Tên phó tướng kia hiển nhiên không ngờ được Tô Trường An dám cả gan dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với gã, sắc mặt gã biến đổi, nhưng vẫn cố hết sức áp chế cơn giận của mình, nói: "Nếu Nam tướng quân có tự tin với ngự hạ chi thuật* của bản thân như vậy, Cố mỗ cũng không tiện nhiều lời, chỉ là nếu thật sự xảy ra tai vạ đào binh, Nam tướng quân phải tự xử thế nào? Ta thấy không bằng ngay trước mặt mọi người lập ra một quân lệnh trạng** đi."
*Ngự hạ chi thuật: Thuật chi phối/ khống chế kẻ dưới.
**Quân lệnh trạng: giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh.
Nói xong, khóe miệng phó tướng họ Cố này nhếch lên một nụ cười, gã tòng quân nhiều năm, Hãm trận doanh tạo thành từ tử tù thế này hiển nhiên cũng đã gặp không ít, chuyện bỏ trốn có thể nói là nhiều vô số kể, gã cũng muốn nhìn thử xem sau khi vị Nam đại tướng quân này lập quân lệnh trạng, sẽ có kết cục thế nào?
Tô Trường An biết nam tử họ Cố này đang đặt bẫy cho mình, tuy hắn không hiểu chuyện trong quân, nhưng cũng hiểu được chuyện đào binh chắc chắn sẽ không tránh khỏi. Mà chuyện cho tới bây giờ, hắn đã không có đường lui, vì vậy hắn nhìn về phía nam tử kia lạnh giọng hỏi: "Vậy Cố tướng quân cho rằng quân lệnh trạng này nên lập thế nào?"
Phó tướng họ Cố nghe vậy, cho rằng Tô Trường An tuổi trẻ khí thịnh, cho là bản thân bẫy được hắn rồi, sắc mặt gã mừng rỡ, nhưng lại rất nhanh áp chế sắc mặt, cố tỏ ra nghiêm túc hắng giọng một cái nói: "Quân lệnh trạng này tất nhiên rất đơn giản, Nam tướng quân chỉ cần cam kết trước khi xuất chinh binh lính dưới quyền không có người nào chạy trốn, nếu bởi vì Nam tướng quân quản giáo không tốt, xảy ra chuyện như vậy thì xử trí theo quân pháp!"
"Xử trí theo quân pháp?" Tô Trường An nhướn mày một cái, lại hỏi: "Chỉ là không biết xử trí theo quân pháp rốt cuộc là như thế nào đây?"
"Ha ha, Nam tướng quân nói đùa." Phó tướng họ Cố chuyển đề tài, giọng nói đột nhiên trở nên uy nghiêm: "Mặc cho binh lính chạy trốn, theo luật tất nhiên là chém!"
"Chém à?" Tô Trường An sáng tỏ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, rất là khổ não nói: "Vậy xem ra quân lệnh trạng này ta không có cách nào lập được rồi."
Ý cười trên mặt phó tướng họ Cố sâu hơn, gã thầm cho rằng Tô Trường An bị quân pháp này dọa sợ rồi.
"Nếu Nam tướng quân không dám lập quân lệnh trạng, vậy nên dẫn đám binh lính của người trở về đi." Gã cười nói, trong con mắt đã híp lại thành một đường tràn đầy giễu cợt.
Nhưng Tô Trường An lại lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ý của ta là trong quân doanh này, không có ai chém được ta."