Dịch giả: MặcMặc, Đình Phong
Lời vừa nói ra, vẻ mặt của đám người Tô Trường An lập tức trở nên u ám. Sắc mặt của Tô Mạt lại càng trắng nhợt, khí tức hỗn loạn. Nếu không phải Cổ Ninh ở bên cạnh kịp thời phát hiện rồi dùng linh lực của mình bảo vệ nàng, chỉ sợ nàng mất hồn trong nháy mắt đó sẽ bị khí tức của nam tử kia ép choáng váng.
Mà theo thời gian trôi qua, tình cảnh của mấy người Cổ Ninh cũng ngày càng xấu, thân thể bắt đầu có chút lung lay. Kỷ Đạo có tu vi kém nhất, hắn thậm chí cần Lận Như đỡ mới có thể gắng gượng đứng vững thân thể.
Tô Trường An đương nhiên nhận thấy được tình huống của mọi người ở sau lưng, ngay cả hắn cũng sắp đến độ lâm vào cùng đường bí lối. Linh lực của hắn vốn đã trống rỗng, lại trải qua một trận chiến lớn, bây giờ còn muốn phân ra linh lực để bảo hộ đám người Cổ Ninh. Cho nên tình trạng bây giờ của hắn có thể nói là khổ không thể tả. Nhưng hắn vẫn còn kiên trì, bằng hữu của hắn ở nơi này vốn cũng không nhiều, việc này lại vì hắn nhất thời xúc động mà gây nên. Tình cảnh hôm đó ở U Vân lĩnh còn rõ mồn một trước mắt, hắn làm sao cam lòng để cho bọn họ lại bị thương tổn.
Nhưng hắn có thể thế nào đây, bản thân đã tràn ngập nguy cơ. Ngay cả Hạ Hầu Túc Ngọc là Cửu Tinh cảnh, lực lượng cũng dường như có chút yếu đi, trên trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.
Tô Trường An bắt đầu tận lực suy nghĩ rốt cục có phương pháp gì phá địch. Vốn cảnh giới tu vi của bọn hắn đã chênh lệch một trời một vực với nam tử kia. Hắn không thể không thừa nhận, lúc này đây, bọn hắn dường như đã rơi vào tuyệt cảnh.
"Thế nào đây? Tô công tử có đáp ứng việc mua bán này của Long mỗ không?" Nam tử kia thong dong nói, ánh mắt lóe lên vẻ trêu tức. "Chẳng lẽ Tô công tử còn tưởng rằng sẽ có người lại tới cứu ngươi giống như ở Bát Hoang viện hôm qua?"
Bát Hoang viện? Tô Trường An sửng sốt, dường như bắt được cái gì, trong mắt của hắn một hồi lập lòe. Hắn rút cục mở miệng nói: "Ta đáp ứng ngươi, làm theo quy củ của ngươi!"
Nam tử vốn híp mắt bỗng nhiên mở mắt ra, lại khôi phục bộ dáng cười mỉm kia.
Mọi người chỉ cảm thấy như núi lớn đè trên thân thể bỗng nhiên biến mất. Nhưng sắc mặt của bọn hắn lại càng thêm khó coi.
"Trường An! Ngươi!" Kỷ Đạo lớn tiếng nói. Hắn không hiểu tại sao Tô Trường An phải đáp ứng yêu cầu của nam tử kia.
Cổ Ninh cùng Lận Như cũng trầm mặt che ở phía trước Tô Mạt, cảnh giác nhìn nam tử. Bọn hắn rõ ràng không hề đồng ý quy củ của nam tử, càng sẽ không lưu lại Tô Mạt ở chỗ này.
Ngay cả Hạ Hầu Túc Ngọc cũng nhìn về phía Tô Trường An, nàng hiểu rõ Tô Trường An tuyệt đối không phải người như vậy. Chỉ vì Đỗ Hồng Trường nhục mạ Mạc Thính Vũ một câu, hắn liền có thể một mình đấu với mọi người trên Tướng Tinh hội. Cho dù đối mặt Âm Sơn Trọc là cao thủ Hồn Thủ cảnh, hắn cũng chưa từng lùi bước. Tô Trường An như vậy làm sao có thể thật sự từ bỏ Tô Mạt. Hạ Hầu Túc Ngọc thế nhưng là biết hắn yêu thích Tô Mạt.
"Sớm nghe nói Tô công tử là một vị giảng đạo lý, tuân theo quy củ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không tầm thường." Nam tử nói. "Vậy liền lưu lại vị tiểu cô nương này, chư vị liền có thể rời đi."
Sắc mặt của mọi người khó coi tới cực điểm, Tô Mạt càng là tuyệt vọng cúi đầu. Bọn hắn làm sao cũng không nghĩ ra sự tình sẽ đến một bước này. Bọn hắn tình nguyện tiếp tục chiến đấu, cũng không muốn tiếp nhận kết quả như vậy.
Hai người Cổ Ninh, Kỷ Đạo kích động thừa dịp muốn xông lên, nhưng bị Hạ Hầu Túc Ngọc và Lận Như ngăn lại, cho bọn hắn một ánh mắt ý nói nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
Tô Trường An nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên. Hắn nhìn nam tử, lắc đầu rồi bình tĩnh nói: "Mạt Mạt sẽ không lưu lại, nàng, ta cũng muốn dẫn đi."
Nam tử lần nữa híp mắt lại, thanh âm lạnh lẽo phát ra: "Tô công tử là đang đùa giỡn Long mỗ?"
"Đương nhiên không phải." Tô Trường An lại lắc đầu. "Ta chỉ là làm theo quy củ của ngươi."
"Quy củ của ta?" Nam tử sửng sốt, sắc mặt chợt nổi lên vui vẻ. "Tô công tử là muốn trả tiền?"
Ai ngờ Tô Trường An lắc đầu lần nữa rồi nói: "Ta không có tiền."
Tám ngàn lượng cũng không phải là một con số nhỏ. Với vật giá ở Đại Ngụy, tám ngàn lượng đủ một nhà sống giàu có mấy thế hệ rồi. Tô Trường An chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy. Cho dù Hạ Hầu Hạo Ngọc là công chúa của Đại Ngụy, nhất thời nửa khắc cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Mà tám ngàn lượng cũng chỉ là giá tiền xuất các của Phàn Như Nguyệt, nếu muốn chuộc thân thì đừng nói đến.
"Nói như vậy, ngươi vẫn là đùa giỡn Long mỗ rồi." Sự kiên nhẫn của nam tử dường như đã hao hết. Hắn thu hồi quạt xếp trên tay, mắt híp lại lóe hung quang.
"Thế nhưng Bát Hoang viện có."
Lời vừa nói ra, cả đám Cổ Ninh, Hạ Hầu Túc Ngọc không hiểu lắm, rất nhiều quan khách ở đây lại càng không giải thích được câu nói không đầu không đuôi của Tô Trường An.
Nhưng nam tử lại chợt nở nụ cười, cười đến vô cùng sáng lạn. Hắn vỗ tay, như là đã nghe được chuyện rất thú vị: "Tốt! Tô công tử quả nhiên sảng khoái."
Tô Trường An sững sờ, như là đã hiểu ra cái gì nên hỏi: "Từ vừa mới bắt đầu ngươi đã tính đến đây rồi?"
"Làm ăn mà thôi, Tô công tử cảm thấy không lỗ, Long mỗ thấy có lời, tại sao lại nói là tính toán." Nam tử trả lời.
Nhưng Tô Trường An lại không cao hứng nổi, an nguy của bọn Cổ Ninh so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn, nhưng cái cảm giác bị người khác ngấm ngầm mưu tính lại để cho Tô Trường An thấy uất nghẹn. Hắn không nói thêm gì nữa, dán mắt vào nam tử một hồi mới thu lại ánh mắt nói ra: "Ngươi nói đúng, việc làm ăn này ta thành giao."
Trong Ngọc Hành Các, Thiên Lam viện.
Sở Tích Phong đang nhìn lão giả trước mặt nửa nhắm con mắt rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Viện Trưởng, vì sao người không cho ta đi cứu hắn."
Ngọc Hành ngáp một cái hết hứng thú mà hỏi: "Không phải ngươi không thích tên tiểu tử Tô Trường An ngu dốt này sao?"
Sở Tích Phong ngẩn người mới nói thêm: "Trường An chỉ là cùng đao đạo của ta không hợp, không thể nói ngu dốt, hơn nữa hắn còn rất chăm chỉ. Lại nói thêm, mặc kệ hắn như thế nào không chịu nổi, ta dù sao cũng là giáo tập của hắn, cũng được xem là một nửa đồ đệ của ta. Ta có thể nào nhìn hắn thân ở hiểm địa đây?"
"Hiểm địa? Hắn treo lên đại kỳ của Thiên Lam viện ta, phóng mắt cả Đại Ngụy, ai thật sự dám tổn thương hắn?" Ngọc Hành lắc đầu, nói ra.
"Nhưng Long Tương Quân của Mẫu Đan Các cũng không phải hạng người bình thường, coi như không dám làm bị thương Tô Trường An, nhưng chung quy không tránh được phải ăn khổ sở?" Sở Tích Phong vẫn là cau mày nói ra.
"Năm tháng vô tình, ta không che chở cho hắn cả đời được, thiên hạ quá lớn, ngươi cũng không che cho hắn cả đời được. Nếm chút khổ sở mới biết giang hồ hiểm ác. Cuối cùng, cuối cùng thì hắn cũng phải một mình đối mặt với cái thế giới này mà thôi." Ngọc Hành như là đang thở dài, trong giọng nói hiếm thấy mang theo một chút khổ sở cùng đắng chát.
Sở Tích Phong như là cảm nhận được điều gì, y mở to mắt nhìn Ngọc Hành có chút không xác định được mà hỏi: "Viện trưởng, người..."
Nhưng Ngọc Hành lại lắc đầu, đã cắt đứt lời đến bên miệng của Sở Tích Phong.
"Sức người có hạn. Thiên hạ chúng sinh muôn nghìn, từ Vương Hầu Tướng lĩnh, cho tới người buôn bán nhỏ, cuối cùng cũng không tránh được một ngày này. Ta chỉ có thể cố hết sức kéo dài thêm chút thời gian, có thể che chở hắn một ngày, thì tốt một ngày."
Sở Tích Phong trầm mặc, hắn cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Đúng rồi, cái đứa bé Cỗ Tiễn Quân kia bố trí có ổn thỏa không?" Ngọc Hành chợt hỏi lại, hai con mắt như trước mông lung, dường như nói ra những lời kia cũng không liên quan đến lão.
Sở Tích Phong cố gắng làm cho bản thân lộ ra đầy đủ bình tĩnh nhưng lúc nói chuyện môi dưới hơi run vẫn là bộc lộ nội tâm không được như vậy: "Ưm, để cho nàng bên cạnh sương phòng của Tô Trường An rồi."
Trên mặt Ngọc Hành cuối cùng cũng xuất hiện chút thần sắc khác lạ, lão mang theo chút chế nhạo nói: "Tiểu tử này, cái khác không được, nhưng đào hoa lại không ít."
"Nhưng..." Sở Tích Phong có chút do dự, bộ dạng muốn nói lại thôi.
"Tích Phong, cứ nói đừng ngại."
"Chỉ là Tích Phong lo lắng dù sao Cỗ Tiễn Quân cũng là người của Cổ Hầu gia, thu vào nội viện Thiên Lam, chỉ sợ để cho Thánh Hoàng không vừa lòng."
"Đứa bé Tiễn Quân kia không như ngươi nghĩ." Ngọc Hành dừng lại một chút như đang suy nghĩ gì đó lát sau lại lên tiếng: "Nàng đối với Trường An... rất quan trọng."
"Rất quan trọng?" Sở Tích Phong có chút không hiểu.
"Ừ. Rất quan trọng." Ngọc Hành nhẹ gật đầu, nói xong câu này lão trở nên trầm mặc, con mắt híp lại thành một đường rất nhỏ.
Sở Tích Phong biết rõ Ngọc Hành sẽ không nói gì nữa nên y nhẹ nhàng cáo lui khỏi cửa phòng Ngọc Hành.
Y đi đến bãi đất trống bên ngoài lầu các, lúc này đã là ban đêm.
Bên ngoài lầu các của Ngọc Hành trồng mấy cây nhỏ cỡ một trượng tại trong gió đêm tháng ba chập chờn, dưới ánh sao thưa thớt vang lên sào sạt. Có lẽ vì Thiên Lam hiện tại quá mức vắng vẻ nên thanh âm kia mặc dù không lớn nhưng tai lại nghe rất rõ ràng. Bốn phía tường vây lầu các có chút loang lổ, xem ra là lâu rồi không có người chăm sóc.
Y không khỏi có chút hoảng hốt, nhớ tới năm đó lần đầu tiên y nhìn thấy Mạc Thính Vũ tại nơi này.
Khi đó Thiên Lam, Thất Tinh chiếu rọi. Người trong thiên hạ đều xem nó là thánh địa, nho sinh hay võ sinh vào được Thiên Lam đều rất vẻ vang.
Rồi làm sao có thể nghĩ đến, bất quá chỉ hơn mười năm quang cảnh, liền sa sút đến tình trạng như vậy.
Y không khỏi thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn về bầu trời đầy sao kia. Nhìn về phía bảy khỏa ngôi sao đã từng chiếu rọi Thiên Lam, cũng chiếu rọi cả Nhân tộc.
"Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Dao Quang, Khai Dương."
Y thì thầm trong lòng từng chữ một, như là nhớ lại cái gì, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười nhạt.
Y giống như lại thấy được sự thịnh thế kia.
Khi đó, Thất Tinh như đuốc, tinh diệu như ban ngày.
Thiên Xu gối binh, Thiên Quyền hoành đao.
Nam Man bất xâm, Bắc Yêu không nhiễu.
Đại Ngụy thong dong, anh hùng xiết bao.
==========
*đây là 2 câu đầu trong bài Kha Thư ca của Tây Bỉ Nhân
Nguyên văn:
Bắc Đẩu, Thất Tinh cao,
Kha Thư dạ đới đao.
Chí kim khuy mục mã
Bất cảm quá Lâm Thao.
Dịch thơ:
Bắc Đẩu bảy ngôi cao
Kha Thư tối vác dao
Đến nay phường giữ ngựa
Không dám vượt Lâm Thao.
Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997.
Kha Thư tên đầy đủ là Kha Thư Hàn, làm Tả Vệ Lang tướng đời Đường, một mình với cây thương nghinh đạo tặc Thổ Phồn không dám bén mảng lại vùng Thanh Hải, sau này thăng làm Tây Bình quận vương.