Tô Tín gây xung đột với Cừu Bách Xuyên, lại đánh chết mấy tên bộ khoái Lục Phiến Môn, việc này làm Cừu Bách Xuyên cảm giác cực kỳ biệt khuất.
Cừu Bách Xuyên hắn làm thổ hoàng đế tại Ba Thục đạo đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn không xuống đài được.
Đặc biệt là Tô Tín giết mấy tên bộ khoái thủ hạ của hắn, đã làm uy thế của hắn trong Lục Phiến Môn bị hao tổn nhiều.
Những bộ khoái bình thường suy nghĩ rất đơn giản, ngươi dẫn người đi gây phiền toái với Tô Tín, kết quả người ta không làm sao, bản thân ngươi lại đầy bụi đất trở về, kết quả còn chết mấy huynh đệ, ngươi bảo thủ hạ sẽ nhìn Cừu Bách Xuyên như thế nào?
Tô Tín mạnh, Cừu Bách Xuyên thừa nhận việc này, nhưng hắn tọa trấn Lục Phiến Môn nhiều năm như vậy, hắn chưa từng gặp qua người ra bài không theo lẽ thường như thế.
Nếu như Tô Tín đấu tranh với hắn trong nội bộ Lục Phiến Môn, Cừu Bách Xuyên có chín thành chín nắm chắc, dùng tích lũy danh vọng và uy thế của hắn tại Lục Phiến Môn Ba Thục đạo có thể triệt để làm mất quyền lực của Tô Tín, làm cho hắn xám xịt quay trở lại Giang Nam đạo.
Nhưng không biết tại sao, Tô Tín hiện tại đi giúp Thục Vương phủ phát triển thế lực, Cừu Bách Xuyên không biết Tô Tín muốn làm gì, nhưng hắn biết rõ đợi đến lúc thế lớn của Thục Vương phủ hình thành thì hắn không có quả ngon để ăn.
Trước mắt hắn không thể dùng lực lượng Lục Phiến Môn Ba Thục đạo để đối phó Tô Tín, bởi vì nếu vậy thì không gọi là đấu tranh quyền mưu, mà là trực tiếp tạo phản.
Như Tô Tín giết mấy tên bộ khoái Lục Phiến Môn, chết cũng chết vô ích.
Tô Tín chính là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, trên người lại có một danh hiệu tuần sát sứ Lục Phiến Môn, địa vị cao hơn bọn họ không chỉ một hai lần.
Bọn họ dám rút đao với Tô Tín chính là dĩ hạ phạm thượng, chuyện này đưa tới trước mặt Lưu Phượng Vũ thì hắn cũng không thắng nổi.
Đương nhiên, Cừu Bách Xuyên cũng không thể bỏ qua như vậy được, hắn kinh doanh tại Ba Thục chi địa hơn hai mươi năm, trong tay nhân mạch không chỉ giới hạn trong nội bộ Lục Phiến Môn Ba Thục đạo.
Tại Ba Thục đạo, thế lực võ lâm có quan hệ không tệ với Lục Phiến Môn, mọi người bình an vô sự, Cừu Bách Xuyên có suy nghĩ muốn làm thổ hoàng đế, cho nên hắn rất ít quản các tông môn võ lâm, chỉ cần ngươi không gây ra nhiễu loạn lớn gì đó, ta sẽ không quản ngươi.
Cho nên những năm gần đây này, Cừu Bách Xuyên không có kết thù oán lớn gì với thế lực võ lâm Ba Thục đạo, thậm chí còn có chút giao tình.
Cừu Bách Xuyên cũng không cần những thế lực nhị lưu, hiện tại bọn họ có ý định quét tuyết trước cửa, không đi quản Tô Tín, huống chi bọn họ cũng không có thực lực đi quản.
Nếu bọn họ không muốn quản, như vậy Cừu Bách Xuyên cũng chỉ có thể đi cầu một người khác.
Vị kia thiếu nợ nhân tình của hắn, mà Cừu Bách Xuyên chưa dung tới, hiện tại hắn chuẩn bị vận dụng.
Cừu Bách Xuyên viết một phong thư giao cho một bộ khoái Lục Phiến Môn, nói:
- Đi, giao nó cho người Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Cừu Bách Xuyên muốn tìm người Sương Nguyệt Kiếm Lư hỗ trợ, nhưng kỳ thật những tiểu thế lực tam lưu không cam lòng gia nhập dưới trướng Thục Vương phủ cũng sớm tìm tới Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Thân là thế lực nhất lưu tại Ba Thục đạo, kỳ thật lịch sử Sương Nguyệt Kiếm Lư cũng không kém hơn Ba Thục Kiếm Các.
Chỉ có điều Ba Thục Kiếm Các lúc trước do hơn trăm vị đúc kiếm sư liên thủ sáng lập, mà Sương Nguyệt Kiếm Lư do một người sáng lập vẫn truyền thừa đến nay.
Hiện tại, trong thiên hạ có thể được xưng tụng là đúc kiếm đại tông sư, cả giang hồ có số lượng không nhiều hơn mười ngón tay, mà Sương Nguyệt Kiếm Lư có một vị.
Hiện tại chủ nhân Sương Nguyệt Kiếm Lư, ‘Kiếm Sư’ Lê Đạo An là một trong số đó.
Lê Đạo An không chỉ là đúc kiếm đại tông sư, hắn lại là võ giả Dung Thần Cảnh, hơn nữa tạo nghệ đúc kiếm cực kỳ cao siêu, thậm chí đã từng đến Trung Nguyên tìm cao thủ kiếm đạo của Dịch Kiếm Môn và Kiếm Thần Sơn đàm luận kiếm đạo, làm cho người hai phái phi thường thán phục.
Lê Đạo An trở lại Ba Thục đạo tiếp nhận Sương Nguyệt Kiếm Lư, đã từng đúc ra ba thanh trường kiếm Thiên cấp, bởi vậy danh chấn giang hồ.
Hơn nữa hắn ưa thích dẫn dắt hậu bối, một ít võ giả thiên phú kiếm đạo xuất sắc, bất kể là tán tu hay đệ tử tông môn.
Hắn đều đề điểm một hai, dùng tạo nghệ kiếm đạo của hắn đề điểm những người kia đều có đại thu hoạch, cảm kích Lê Đạo An không thôi, cho nên về sau Lê Đạo An mới được tôn xưng là ‘Kiếm Sư’.
Hiện tại Lê Đạo An đã lớn tuổi, năm nay thọ nguyên của hắn đã đem gần ba trăm tuổi, thậm chí khó có khả năng tự đúc kiếm.
Cho nên hiện tại hắn giao sự vụ trong Sương Nguyệt Kiếm Lư cho các đệ tử quản lý, hắn quanh năm bế quan ẩn cư, không để ý tới thế sự.
Sương Nguyệt Kiếm Lư dựa vào danh vọng Lê Đạo An lưu lại nên phát triển rất an ổn, địa vị trong Ba Thục đạo gần với Ba Thục Kiếm Các.
Vài người thế lực tam lưu tới trước Sương Nguyệt Kiếm Lư khóc lóc kể lể, làm ra dáng vẻ nếu ngươi không giúp đỡ chúng ta thì chúng ta không đi, người Sương Nguyệt Kiếm Lư cảm thấy khó xử.
Sương Nguyệt Kiếm Lư của bọn họ có thanh danh tốt trong Ba Thục đạo, cũng không thể ra tay đuổi người.
Rơi vào đường cùng người Sương Nguyệt Kiếm Lư đành phải đi thông báo Lê Đạo An.
Sương Nguyệt Kiếm Lư kiến tạo trong một sơn cốc, phía sau sơn cốc là một cái hồ nhỏ phong cảnh xinh đẹp, Lê Đạo An ẩn cư trong một gian nhà cỏ gần hồ nhỏ.
Lê Đạo An tướng mạo rất bình thường, khí chất trên người bình thản tường hòa, hắn giống như lão nhân bình thường.
Hắn chỉ mặc áo vải thô rộng thùng thình, ngồi bên cạnh hồ nước vừa nghe người Sương Nguyệt Kiếm Lư bẩm báo, vừa nấu trà.
Chấp chưởng chân chính của Sương Nguyệt Kiếm Lư hiện tại chính là mấy đệ tử thân truyền của hắn, bọn họ phụ trách một sự việc, bởi vì Sương Nguyệt Kiếm Lư vẫn dùng đúc kiếm làm chủ, mấy đệ tử của hắn không có xung đột gì quá lớn.
Đại đệ tử Lê Đạo An Đổng Nguyên Khê nói chuyện xảy ra với Lê Đạo An, hắn hỏi:
- Sư phụ, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có phải nên đi ngăn cản Tô Tín và Thục Vương phủ hay không?
Lê Đạo An không có trả lời bọn họ, hắn chỉ cầm ấm trà đã nấu xong và rót vài ly trà, đưa cho bọn họ mỗi người một ly sau đó mới chậm rãi nói:
- Ta không sống được mấy năm nữa, sau này Sương Nguyệt Kiếm Lư sẽ giao cho các ngươi quản lý, cho nên phải làm gì, hẳn là các ngươi quyết định mới đúng, nói suy nghĩ của các ngươi cho ta nghe.
Mấy đệ tử Lê Đạo An nghe xong ánh mắt tỏa sáng.
Ngày bình thường bọn họ cũng không có làm ra hành động tranh quyền đoạt lợi, nhưng bọn họ rất để ý vị trí chủ nhân Sương Nguyệt Kiếm Lư.
Hiện tại ý của Lê Đạo An rõ ràng là dùng chuyện này kiểm tra bọn họ, ai đáp phù hợp tâm ý Lê Đạo An, nói không chừng sau này vị trí chủ nhân Sương Nguyệt Kiếm Lư là của mình.
Đổng Nguyên Khê nói trước:
- Sư phụ, ta vẫn cho rằng chúng ta nên quản việc này, Tô Tín gần đây dẫn theo Thục Vương phủ hung hăng càn quấy trong Ba Thục đạo, nếu như bỏ mặc bọn họ tùy ý khuếch trương chỉ sợ ngay cả Sương Nguyệt Kiếm Lư chúng ta cũng không làm gì được bọn họ.
Thân là đại đệ tử Sương Nguyệt Kiếm Lư, Đổng Nguyên Khê có tu vi Hóa Thần Cảnh đỉnh phong, hắn cũng muốn phát dương quang đại Sương Nguyệt Kiếm Lư lần nữa.
Hắn có khả năng luyện khí bình thường nhưng có thiên phú không tệ ở phương diện võ đạo.
Cho nên Đổng Nguyên Khê làm người cấp tiến, hắn nghĩ đến Sương Nguyệt Kiếm Lư nên đi lộ tuyến Ba Thục Kiếm Các, mặc dù bản thân có đúc kiếm đại sư và đúc kiếm đại tông sư, như vậy cũng có thể bồi dưỡng được võ giả thuộc về mình.
Giống như bây giờ, cho dù ngươi luyện chế ra bao nhiêu binh khí cũng chỉ làm áo cưới cho kẻ khác mà thôi, bởi vì kiếm cuối cùng sẽ thuộc về người khác.
Nhị đệ tử Hứa Cửu của Lê Đạo An nói:
- Ta cho rằng chúng ta không nên nhúng tay vào việc này thì tốt hơn, nói thật chúng ta biết rõ đức hạnh của những tiểu tông môn tam lưu kia. Xảy ra chuyện lúc này mới nhớ tới Sương Nguyệt Kiếm Lư chúng ta, tại sao bình thường không thấy bọn chúng hiếu kính? Những người này vừa xảy ra chuyện thì tìm đến chúng ta, thực cho rằng Sương Nguyệt Kiếm Lư chúng ta đều là Bồ Tát sống? Huống chi Tô Tín và Thục Vương phủ làm việc quá phận nhưng bọn họ cũng hiểu quy củ, cũng không có động tới thế lực nhị lưu, cũng không dám động tới Sương Nguyệt Kiếm Lư của chúng ta. Nếu như thế, tại sao chúng ta lại vì những tiểu thế lực tam lưu này mà trở mặt với Thục Vương và Tô Tín?
Đổng Nguyên Khê lắc lắc đầu nói:
- Sư đệ nói lời ấy sai rồi, bởi vì cái gọi là bì chi bất tồn mao tương yên phụ? Thục Vương phủ khuếch trương tới trình độ nhất định, khó chắc bọn họ sẽ không đi đánh những thế lực nhị lưu. Nếu bọn họ đối phó hết những thế lực nhị lưu, có lại đối phó chúng ta không? Cho nên việc này không thể không phòng.
Hai tên đệ tử Lê Đạo An đều là võ giả Hóa Thần Cảnh, còn có hai võ giả Hóa Thần Cảnh tuy không phải đệ tử của hắn nhưng cũng đều là vãn bối của Lê Đạo An, mấy người tranh chấp không ngớt, cũng không có thảo luận ra kết quả.
Lúc này có một đệ tử đưa phong thư cho Lê Đạo An, xem hết phong thư này, Lê Đạo An thở dài một hơi nói:
- Nhân tình lúc trước cũng nên trả lại, Nguyên Khê, ngươi phụ trách đi Thục Vương phủ nói chuyện với Tô Tín đi, chỉ cần hắn chịu thu tay lại, chúng ta cũng nguyện ý không ra mặt.
Lúc trước Cừu Bách Xuyên mới tới Ba Thục đạo, hắn lựa chọn đối sách không phải như Tô Tín trấn áp toàn bộ Giang Nam đạo trực tiếp áp bách Ba Thục đạo, mà là lựa chọn ra tay áp bách tiểu tông môn, hắn lựa chọn kết giao và nịnh nọt thế lực Sương Nguyệt Kiếm Lư và Ba Thục Kiếm Các.
Lúc trước đệ tử Sương Nguyệt Kiếm Lư đắc tội với người võ lâm Trung Nguyên, Sương Nguyệt Kiếm Lư ở tại Ba Thục xa xôi, cũng không có chút lực ảnh hưởng nào với võ lâm Trung Nguyên.
Cuối cùng vẫn do Cừu Bách Xuyên ra mặt mượn mặt mũi Lục Phiến Môn mới dẫn người này an toàn quay về, cho nên Sương Nguyệt Kiếm Lư mới thiếu nợ nợ nhân tình.
Hiện tại Cừu Bách Xuyên tự mình phái người đưa tin, nhân tình này cũng phải trả lại.
Đổng Nguyên Khê gật đầu, việc này hợp ý của hắn, hắn lập tức dẫn môn hạ đệ tử đi Thục Vương phủ tìm Tô Tín.
Đệ tử Đổng Nguyên Khê theo đạo lý là đồng lứa với Tô Tín, nhưng võ giả trên giang hồ chỉ dùng thực lực phân chia.
Tô Tín hiện tại là Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư, là người bình khởi bình tọa với Đổng Nguyên Khê, một đệ tử Thần Cung Cảnh đến không đủ sức nặng.
Cho nên Đổng Nguyên Khê cố ý viết phong thư giao cho đệ tử, ngữ khí cũng không có liều lĩnh.
Lần này Sương Nguyệt Kiếm Lư bọn họ khuyên nhủ, hoặc là ép Tô Tín thu tay lại, mà không phải muốn khai chiến với Tô Tín, đương nhiên không nên nóng tính làm việc sự lớn hơn.