Hám Sơn?
Thiếu nữ áo đen nhíu mày, đưa tay muốn cầm lấy quyển sách cổ kia.
Không ngờ Trần Bình An lại kéo về phía sau.
Tại khoảnh khắc này thân thể thiếu nữ áo đen cứng đờ, lửa giận bừng bừng, giống như chưa từng bị người khác sỉ nhục như vậy.
Đường đường là Ninh Diêu, không nói đến cha mẹ nàng đều là đại kiếm tiên trên mười hai lầu, chính nàng từ khi sinh ra đã được khen là hạt giống kiếm tiên đỉnh cao nhất. Cho dù nàng đã rời khỏi nhà nhiều năm như vậy, cũng chỉ từng thua khi so kiếm hoặc đấu pháp với người khác, chưa từng có ai sỉ nhục nhân cách của nàng như vậy. Một quyển sách tồi tàn còn cần Ninh Diêu nàng dùng thủ đoạn thấp hèn để lật xem, coi trộm, chiếm giữ?
Ninh Diêu nắm chặt chuôi đao, nhíu cặp lông mày hẹp dài rất nổi bật.
Mắt nhỏ môi đỏ.
Có lẽ là hình dung vị cô nương này.
Thực ra nếu nhìn kỹ, dung mạo của Ninh Diêu rất đẹp, có điều khí chất anh minh quyết đoán trên người đã hoàn toàn lấn áp vẻ yêu kiều diễm lệ.
Nhưng câu nói tiếp theo của thiếu niên giày cỏ lại có hiệu quả biến thứ bình thường thành thần kỳ, khiến thiếu nữ thiếu chút nữa đã tái phát nội thương.
- Ninh cô nương, sách này vốn lấy từ nhà Cố Xán. Mặc dù tôi cảm thấy đây không phải là trộm, nhưng sau này vẫn phải trả lại cho Cố Xán. Có điều chúng ta là bằng hữu, cho nên bất kể trong quyển sách này viết gì, hi vọng Ninh cô nương xem xong thì giữ kín cho mình là được.
Thiếu nữ hít thở sâu một hơi, vỗ bàn trợn mắt nói:
- Xem cái gì mà xem, tự xem đi, ta không thích!
Câu nói tiếp theo của Trần Bình An càng khiến thiếu nữ cảm thấy dở khóc dở cười:
- Ninh cô nương, tôi không biết chữ, cô dạy tôi nhé?
Suy nghĩ của thiếu nữ áo đen xoay chuyển, chế giễu:
- Không sợ ta chiếm lợi của ngươi à? Ngươi nghĩ xem, Cố Xán rõ ràng là một kẻ nhận được rất nhiều phù hộ của tổ tiên, ngay cả phôi kiếm tự nhiên như Lưu Tiện Dương cũng không bằng được, trong trấn nhỏ ngàn năm qua cũng không mấy người có thể sánh ngang. Như vậy đồ gia truyền mà hắn cẩn thận cất giấu làm sao có thể kém được? Ngươi không sợ ta thấy tiền nổi lòng tham, độc chiếm bản bí tịch có giá trị liên thành này sao?
Một ngọn đèn dầu hơi chập chờn, dưới ánh sáng lờ mờ, thiếu niên giày cỏ khẽ mỉm cười, cũng không giải thích gì.
Thiếu nữ hừ lạnh, dịch sang một bên, ra hiệu cho thiếu niên giày cỏ ngồi bên cạnh mình. Kết quả Trần Bình An ở đối diện cả buổi vẫn không nhấc mông lên. Thiếu nữ vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ninh Diêu ta dùng một tay cũng có thể đánh một trăm tên như ngươi...
Nói đến đây thiếu nữ bỗng cười lên:
- Chẳng lẽ sợ ta làm gì ngươi sao?
Trần Bình An ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ, vừa thấp thỏm vừa khẩn trương.
Thiếu nữ Ninh Diêu vẫn đang đắm chìm trong ngữ cảnh của câu nói trước đó, càng lúc càng lún sâu, lẩm bẩm:
- Một tay đánh một trăm tên Trần Bình An, ừm, cách nói này dùng được trong rất nhiều trường hợp. Nếu gặp được ai đó, sau khi so tài thất bại dưới tay ta, ta sẽ bỏ lại một câu “thực lực của ngươi mới chỉ bằng ba ngàn tên Trần Bình An mà cũng dám đánh với ta”, cảm giác cũng không tệ. Còn nếu gặp phải một con hung thú hồng hoang, giao long hung dữ trong đầm lớn, ta sẽ tự nói với mình “con nghiệt súc này tương đương với ba vạn tên Trần Bình An, chạy mau”. Ha ha, được được...
Trần Bình An chỉ cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao thiếu nữ áo đen ngồi kề vai bỗng cười ngây ngô.
Thiếu nữ cười khiến cho thiếu niên nghèo rớt mồng tơi đột nhiên cảm thấy mình giống như một người có tiền.
Mà vào giây phút này thiếu niên và thiếu nữ cũng không ý thức được, trong tương lai dài đằng đẵng, câu nói đùa “một tay đánh một trăm tên Trần Bình An” này sẽ có trọng lượng và sức mạnh như thế nào.
Nhất là khi thiếu niên giày cỏ không còn là thiếu niên.
Càng về sau thì càng như vậy.
Cuối cùng Ninh Diêu khôi phục tinh thần lại, hắng giọng một tiếng, ngồi thẳng lưng, cầm lấy sách cổ nhanh chóng lật vài trang. Sau đó nàng đóng sách lại, ngón tay chỉ hai lần lên bìa mặt, quay đầu hờ hững nói với Trần Bình An:
- Đây là một bộ quyền phổ, quyền pháp tên là Hám Sơn. Nếu dựa theo quy củ của người giang hồ, ngươi có thể gọi nó là “Hám Sơn phổ”.
Vẻ mặt Trần Bình An đầy mong đợi:
- Sau đó thì sao?
Thiếu nữ áo đen cố nén xung động muốn trợn trắng mắt, cố gắng khiến cho mình trở nên nghiêm túc, mở ra một trang. Ngón tay mảnh khảnh mềm như cọng hành chỉ vào lời tựa, vừa trượt xuống vừa đọc:
- Quê nhà có con vật nhỏ gọi là kiến càng, không giống như những đồng loại nơi khác, nó dùng cả đời để vận chuyển đá núi vào nước.
- Quyền pháp của ta phân ra sống chết, không phân thắng bại, coi trọng thần thái tâm ý, không coi trọng chiêu thức. Khi luyện sáu thức của quyền này đến mức thành thạo, sát lực rất lớn, chạm vào một chút có thể khiến phủ tạng của người bị thương nặng ...
- Mặc dù “Hám Sơn phổ” chưa từng được xếp vào hàng ngũ quyền phổ cao cấp đương thời, nhưng ta vẫn luôn tin chắc, võ học trong thiên hạ nhất định có chỗ đứng của quyền pháp này. Hi vọng người có duyên phát huy được nó...
Ninh Diêu kìm nén tính tình, đọc từng câu lời tựa cho Trần Bình An nghe.
Một quyển sách mỏng, quyền pháp của cả bộ quyền phổ chỉ có sáu thế, nhưng lời tựa lại không ngắn.
Sau khi Ninh Diêu đọc xong lời tựa, liền đẩy quyền phổ tới bên cạnh Trần Bình An, vỗ vỗ vai hắn, nói lấy lệ:
- Cất cho kỹ đi, đừng để trộm mất.
Trần Bình An gật đầu, cẩn thận dùng hai tay đỡ lấy bộ quyền phổ cổ xưa kia.
Ninh Diêu nhìn thấy cảnh này lại buồn cười. Quyển sách đặt trên mặt bàn như vậy, có thể tự mọc chân chạy mất sao, hay là Trần Bình An ngươi sợ nó rơi xuống?
Tay phải Trần Bình An chà mạnh lên vạt áo, sau đó mới mở trang sách, nhìn qua từng chữ của lời tựa, sau đó là tranh và chữ phong phú đa dạng, khiến thiếu niên giày cỏ giống như rơi vào sương mù.
Ninh Diêu ngồi nghiêng người, khuỷu tay chống lên mặt bàn, nhìn bên mặt thiếu niên trêu chọc:
- Có phải cảm thấy mình đã phát tài lớn rồi không? Sau này đốn củi phải dùng rìu vàng, ăn cơm phải dùng chén vàng?
Thiếu niên không ngẩng đầu lên, cẩn thận ngẫm nghĩ những tranh vẽ và nội dung chữ viết như thiên thư kia, nói thẳng:
- Thực ra vừa rồi khi tôi nhìn thấy ánh mắt của cô, đã biết bản quyền phổ này không được tốt lắm. Nhưng không sao, đối với tôi thì nó đã đủ tốt rồi.
Ninh Diêu hơi nhướng mày, cũng nói thẳng vào vấn đề:
- Những thứ đồ mà ta biết, hoặc là từng nghe nói, quả thật đều rất tốt. Nhưng ngoài chúng ra thì ta chỉ phân biệt được đồ tốt đồ xấu, còn tốt đến đâu, xấu bao nhiêu thì rất khó nói.
Trần Bình An ngẩng đầu lên:
- Bản Hám Sơn phổ này là thuộc loại “tốt, nhưng không phải quá tốt” sao?
Ninh Diêu bực bội nói:
- Ta không biết làm sao để miêu tả bộ quyền phổ tồi tàn rốt cuộc tệ hại đến đâu!
Thiếu niên giày cỏ chớp chớp mắt, khóe miệng hơi nở nụ cười.
Hiển nhiên trong lòng hắn đã sớm hiểu rõ, chỉ trêu đùa thiếu nữ mà thôi.
Ninh Diêu đưa tay đẩy thanh đao ra khỏi vỏ hơn một tấc, dọa dẫm:
- Muốn bị chém đúng không?
Trần Bình An cúi đầu nhìn thanh trường đao vỏ xanh lá đeo bên hông nàng, từ đáy lòng khen ngợi:
- Rất đẹp.
Ninh Diêu thản nhiên tiếp nhận:
- Đao kiếm do Ninh Diêu ta tự mình lựa chọn, đương nhiên là không tồi!
Trần Bình An nhìn nàng, cảm thấy hâm mộ và bội phục sự tự tin của nàng. Tuy nàng chỉ ngang tuổi với mình, còn đang ở nơi đất khách quê người không quen thuộc, nhưng bất kể thế nào, dù là tình cảnh nào, nàng vẫn giống như một vầng mặt trời từ từ mọc lên, thế không thể cản. Từ sự cẩn thận dè dặt của Lục đạo trưởng khi giao tiếp với nàng, Trần Bình An tâm tư nhạy bén đã cảm nhận được điều này.
Trần Bình An không kìm được nói:
- Nếu ánh mặt trời có thể đổi thành tiền thì tốt biết mấy!
Ninh Diêu không hiểu chuyện gì, ngạc nhiên nói:
- Trần Bình An, có phải ngươi mê tiền đến phát điên rồi không?
Trần Bình An vội thay đổi đề tài, lật tới bức tranh quyền phổ thứ nhất:
- Ninh cô nương, có thể giúp tôi đọc một lần chữ viết trên bức tranh này không?
Ninh Diêu ngẫm nghĩ, cũng không từ chối mà chỉ hỏi:
- Có biết tại sao ta vừa nhìn đã biết bộ quyền phổ này chẳng ra gì không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Tôi cũng rất khó hiểu.
Thiếu nữ cười cười, dứt khoát ngồi xếp bằng trên ghế dài, nhìn thẳng vào thiếu niên, chỉ vào bộ quyền phổ đang mở ra kia, kiên nhẫn giải thích:
- Thông thường bí tịch võ học của quân nhân và phương pháp luyện khí của người tu hành đều có ba cách ghi chép. Loại thứ nhất là như bộ Hám Sơn phổ này, dùng sách giấy chất liệu bình thường, có thể bảo tồn được bao nhiêu năm còn phải xem vận may. Không nói đến binh tai nhân họa, trải qua năm tháng dài đằng đẵng ẩm ướt, kiến ăn... cũng sẽ dần dần hư hại tan biến, đúng không?
Trần Bình An tỉnh ngộ gật đầu.
Thiếu nữ nói tiếp:
- Cho nên trong phương thức dùng vật thật ghi lại chữ viết này, đã xuất hiện một quy củ ngầm, đó là coi trọng mức độ quý hiếm của chất liệu, tức là đồ vật ghi lại chữ viết phải tương xứng với giá trị nội dung văn tự. Chuyện này giống như ngươi sẽ không dùng cái hộp làm bằng gỗ du để đựng ngọc tỷ trấn quốc vậy.
Trần Bình An như có suy nghĩ.
Ninh Diêu hơi do dự, cuối cùng vẫn nói thẳng với thiếu niên:
- Loại tiếp theo là không dùng chữ viết, chú trọng tự mình dạy dỗ. Những thứ này phần lớn là ngón nghề đặc biệt của tông môn bang phái, thường không cho người khác xem, hoặc là có quy củ rườm rà như truyền nam không truyền nữ gì đó. Thậm chí rất nhiều đệ tử đích truyền, đệ tử thân cận cũng chưa chắc có thể nhận được toàn bộ chân truyền, ý nghĩa của chân truyền chính là như vậy.
Ninh Diêu thở dài:
- Còn một loại cuối cùng thì chỉ có thể lĩnh ngộ, không thể dùng lời, không thể nói cũng không nói được. Nếu muốn so sánh, trong hai thế lực đi vào trấn nhỏ chuyến này, núi Vân Hà của Thái Kim Giản có sự tích “nhìn biển mây”. Biển mây cuồn cuộn, hào quang mây mù rất đặc biệt, bao hàm linh khí, được nhân sĩ luyện khí của Đông Bảo Bình Châu các ngươi khen là “báu vật trên trời”. Một số mây mù có thể tự động biến ảo thành tổ sư gia các đời, nếu là người có cơ duyên sẽ có thể gặp gỡ giao lưu với nó. Còn trên đỉnh núi Chính Dương có kiếm khí dày đặc, nghe nói nếu ngẫu nhiên gặp được duyên phận, cũng sẽ xuất hiện kiếm linh của lão tổ các ngọn núi Chính Dương, diễn hóa kiếm đạo. Còn như có thể nhìn thấy hay không phải xem phúc phận lớn nhỏ, không xem thân phận sang hèn, cũng không nhìn tu vi cao thấp.
Cuối cùng Ninh Diêu nói:
- Đương nhiên ba phương thức trên cũng không phân chia cao thấp tuyệt đối. Phương thức thứ nhất nếu khắc chữ viết vào đĩa ngọc, hoặc là đất lành Trúc Hải, một trong bảy mươi hai đất lành, chuyên sản xuất một loại “trúc tẩy chữ” huyền diệu, vậy thì lại là chuyện khác. Trừ thứ này ra còn có vô số vật phẩm kỳ quái, chỉ cần ngươi đi đủ xa sẽ có thể gặp được niềm vui bất ngờ. Thế giới vô biên không thiếu cái lạ, sau này tốt nhất ngươi nên ra ngoài một chuyến, không cần hi vọng xa vời rời khỏi Đông Bảo Bình Châu, rời khỏi thiên hạ này, nhưng dù sao cũng nên cố gắng đi tới biên giới lãnh thổ vương triều Đại Ly.
Trần Bình An ậm ừ, rõ ràng tâm tư đều đặt lên bộ quyền phổ kia, chỉ vào một chữ nói:
- Ninh cô nương, chữ này đọc là gì?
Sự bực bội tích lũy đã lâu của thiếu nữ liền bộc phát:
- Cút!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
30 Tháng tám, 2022 01:03
Dịch giả cố lên, đừng drop nha. Trông từng ngày để đuổi kịp đến chương mình đang đọc. Lâu lâu mình vẫn vào check tốc độ ra chương và đẩy ít kim phiếu ủng hộ. Mấy bạn đang đọc thì đừng bỏ, sau càng ngày càng hay á.
29 Tháng tám, 2022 12:07
Uớc gì ngày 1 chương a!!!
16 Tháng tám, 2022 16:06
mấy chương gần đây vài đoạn đọc hơi rối não
28 Tháng bảy, 2022 19:28
Ra chương nào xào chương đó khổ quá :((
25 Tháng bảy, 2022 20:57
Kiếm Đến (kiếm lai-剑来)
group Kiếm Lai trên FB, mọi người có thể lên FB tìm
16 Tháng bảy, 2022 21:00
rất mong admin dịch nhanh hơn 1 chút ạ . cảm ơn dịch giả nhiều
14 Tháng bảy, 2022 20:17
mình thấy truyện này chỉ cuốn đoạn đầu khi nvc ở trong thôn thôi, tác viết rata hay rất kĩ rất nhiều hố, nhưng mà sau khi ra khỏi thôn thì tác viết cứ đều đều và không còn hấp dẫn như đoạn đầu nữa. có lẽ cái này gọi là đầu voi đuôi chuột.
07 Tháng bảy, 2022 09:25
Truyện hay quá, k giống mấy truyện tu tiên khác
04 Tháng bảy, 2022 07:33
Đánh nhau hay mà đứt đoạn cay quá aaaaa
29 Tháng sáu, 2022 13:37
Bố cái thằng ngu chuyên gia cắn càng
26 Tháng sáu, 2022 11:30
Cảm ơn dịch giả nhiều, truyện hay mong là sớm đuổi kịp convert
26 Tháng sáu, 2022 08:56
Não tàn thì cút, chưa thấy chi tiết nào nói c nhỏ kia là trúc cơ ?? Trong trấn nhỏ thì có quy tắc kh đc dùng thuật pháp, người ngừoi như nhau chỉ hơn nhau ở sức mạnh thuần tuý, nhỏ đó so đc với Bình An từ nhỏ tới lớn rèn luyện cực khổ ?? Cộng thêm ra tay đột kích bất ngờ khiến nó rơi vào thế hạ phong, đỡ kh đc thì chết, tưởng tu hành đc chút tu vi là cao ngạo à ?? Đọc tr thì kh hiểu, bỏ qua tình tiết, đọc lướt rồi ngồi phán xét, rõ đần
23 Tháng sáu, 2022 19:03
Bằng hữu bên dưới cay mấy fan bộ này hay sao mà chê từ bản cv sang dịch thế??
21 Tháng sáu, 2022 11:14
hẳn là vô tri :)))
21 Tháng sáu, 2022 10:10
Lục đạo thần tiên tu hành cả vạn năm không bằng 1 cây kiếm vô tri :)). Cây kiếm nó hắt xì 1 cái chết như ra . Truyện quá đề cao vật vô tri vô tình .
21 Tháng sáu, 2022 09:50
Truyện vẽ vời cho có vẻ nguy hiểm nhưng thực tế nhìn nhận một chút là thấy truyên não tàn .
Main ngu cố chấp, muốn giết ai thì giết lại được bảo kê đi đến đâu ghét ai là kêu bảo kê ra xử.
21 Tháng sáu, 2022 09:42
Đọc đến đoạn cầm mảnh sứ đâm chết nhỏ kia là drop rồi, nhảm shit, 1 đứa trúc cơ thiên tài bị thằng nhóc người phàm giết như giết gà .
con nhỏ cầm kiếm thì chả bị áp chế gì hết cầm đao kiếm chém người um sùm lại không bị trục xuất. Đến khi bị ông kia chưởng 1 cái thì Tề Tĩnh xuan xuất hiện trục xuất cái 1. mang tiếng Thánh Nhân mà hám gái , gái bị oánh là xuất hiện liền .
09 Tháng sáu, 2022 15:15
Truyện hay quá.Cám ơn bác dịch
03 Tháng sáu, 2022 07:05
Ông Thạo chạy cơm mà nạp có liền, uy tín lớm :))
28 Tháng năm, 2022 12:17
Chắc chờ 5 năm nữa may ra
25 Tháng năm, 2022 14:50
Phía dưới mỗi chương có phần tặng phiếu, bạn nạp vàng mua phiếu rồi tặng cho người dịch là được. Nhưng nghe đồn là máy nạp chạy bằng cơm nên có thể sẽ phải chờ. Nếu có thắc mắc gì bạn có thể hỏi trên group facebook của Tàng Thư Viện hoặc nhắn tin cho admin trên đấy.
25 Tháng năm, 2022 10:14
truyện nhiều hố vãi
21 Tháng năm, 2022 02:39
cùng câu hỏi :))
18 Tháng năm, 2022 11:02
Truyện hay thế này đọc bản dịch mới sướng :heart_eyes:
17 Tháng năm, 2022 17:58
vẫn chờ đuổi kịp tác để nhảy hố
BÌNH LUẬN FACEBOOK