Mục lục
[Dịch] Trạch Thiên Ký
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn cây lê trước điện, nhìn chút ít hoa lê rơi vào trên người Mục phu nhân, Trần Trường Sinh rất tự nhiên nhớ lại bức họa vài ngày trước nhìn qua.

Cây lê trên Quan Cảnh đài đã bị kiếm của hắn chém thành bụi bặm không thể nhận ra, câu chuyện về người trong bức họa thì hắn đã thông qua Lạc Lạc biết được.

Ngoài cảm động vì Lạc Lạc tình thâm ý trọng, hắn nghĩ tới chuyện Mục phu nhân vì để cho Lạc Lạc có thể tiếp nhận Ma Quân, dùng tâm tư cũng không thể nói là không sâu đậm.

Nàng hẳn là rất thương yêu nữ nhi duy nhất, vì sao trong chuyện hôn sự lại vô tình đến thế?

Nếu như phỏng đoán là sự thật, nàng cùng Bạch Đế ân ái nhiều năm tại sao lại máu lạnh như thế?

Nàng rốt cuộc là người như thế nào?

"Tương tộc tựa như thân thể cao lớn của bọn họ, trầm trọng nặng nề, hơn nữa lạnh như băng, giống như một tòa núi lớn không thú vị chút nào."

Mục phu nhân nói: "Giáo Hoàng đại nhân có thể không để ý tới sự hiện hữu của bọn hắn, lại tới đây, thủ đoạn quả nhiên rất cao minh."

Nàng đang khen ngợi Trần Trường Sinh, nhưng tầm mắt không rơi vào trên người của hắn, mà vẫn nhìn phương xa trong bóng đêm.

Bên kia hẳn là phía bắc.

"Lúc còn rất nhỏ, lão sư từng dùng một câu nói để khen ngợi sư huynh, đồng thời cũng để dạy dỗ ta, câu nói kia là thiên ngôn vạn ngữ, không bằng nhất mặc (nói ngàn vạn lời không bằng yên lặng)."

Trần Trường Sinh nói: "Từ đó lời nói của ta giảm bớt rất nhiều, nhưng vẫn là không bằng sư huynh, không nhịn được muốn nói chuyện, muốn nói chuyện với cá trong suối, muốn nói chuyện với sách trong miếu, mà mỗi lần như vậy, ta đều cảm thấy tự trách, cho đến hiện tại thời điểm ta cùng với Tam Thập Lục nói chuyện phiếm, vẫn thỉnh thoảng sẽ có cảm giác như vậy."

Mục phu nhân nói: "Hoàng Đế Bệ Hạ vốn chính là người câm."

"Sư huynh lúc ấy cũng an ủi ta như vậy."

Trần Trường Sinh trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Cho nên sau này ta sửa một chữ của câu kia, dùng câu này làm tôn chỉ."

Mục phu nhân hỏi: "Chữ gì?"

Trần Trường Sinh nói: "Thiên ngôn vạn ngữ, không bằng nhất trực."

Mục phu nhân chậm rãi nhíu mày, hỏi: "Trực của Vương Phá ư?"

Trần Trường Sinh nói: "Không sai. Ta không làm được chuyện giữ vững đạo tâm, nghĩ quá nhiều, nói quá nhiều, dễ dàng sai quá nhiều, đã như vậy, sao không trực tiếp một chút? Chỉ cần tin tưởng việc mình làm là có đạo lý , như vậy cứ thế mà làm là được."

Mục phu nhân nói: " Thử diệc nhất thị phi, bỉ diệc nhất thị phi (Nam Hoa Kinh – Trang Tử. Nghĩa là mặt này tồn tại đúng và sai, mặt kia cũng tồn tại đúng và sai)."

Trần Trường Sinh nói: "Nhưng ít ra Vương Phá cùng ta tin tưởng là có đúng sai."

Mục phu nhân nói tiếp: "Cho nên tối nay ngươi nói thẳng ra, đi tới trước mặt ta?"

Trần Trường Sinh nói: "Cầm kiếm thẳng, thường thường có thể tới được mục đích nhanh hơn."

Mục phu nhân cảm khái nói: "Ta cả đời tu đạo vô ngại, nhưng làm việc quả thật dễ dàng lay động, có lẽ đây là nhược điểm của nữ tử hay sao?"

"Mẫu thân..."

Lạc Lạc khẽ gọi một tiếng, muốn nói lại thôi.

Mục phu nhân khóe môi nhếch nhẹ, mang theo vẻ giễu cợt nói: "Nữ sinh hướng ngoại thật ra cũng là nhược điểm."

Lạc Lạc có chút khổ sở, không nói thêm nữa.

"Giáo Hoàng đại nhân nói không sai, làm việc quả thật cần thẳng thắng một chút."

Mục phu nhân nói: "Hôm đó ở trên Quan Cảnh đài, ta nên trực tiếp giết ngươi."

Lúc nói chuyện, nàng vẫn không nhìn Trần Trường Sinh, mà là nhìn phương xa trong bóng đêm.

Sâu trong đáy mắt của nàng có một vệt mỏi mệt cùng hối hận vô cùng mờ nhạt.

Nàng đang hối hận hôm đó không trực tiếp giết chết Trần Trường Sinh, hay là đang hối hận việc khác?

Nàng lúc này đang nhìn nơi nào?

Bên này bờ biển, bên kia dãy núi, bên kia mặt hồ, có một vách núi màu đen, trên núi tích lũy băng tuyết đã vạn năm.

Ánh mắt của nàng vẫn rơi ở chỗ này, hối hận dần dày đặc, tâm tình dần lạnh nhát, sát cơ dần tăng lên.

Có gió từ Tây Hải thổi tới, dưới bầu trời đêm vô số ngọn núi tuyết không có bất kỳ biến hóa nào, băng tuyết tích lũy vài ngàn năm trên núi lại tuôn rơi rơi xuống.

Băng tuyết bị gió rét xé nát, sau đó cuộn lên, gào thét ập tới vách núi và cây cối.

Tiểu Đức phất tay đem một cái cây đổ xuống chấn thành phấn vụn, ngẩng đầu nhìn phương hướng Bạch Đế thành, màu vàng trong mắt trở nên càng ngày càng rõ, lộ vẻ cực kỳ thô bạo. Kim Ngọc Luật đứng phía sau hắn, híp mắt nhìn phương hướng giống nhau, ánh mắt hàn lãnh hơn nữa phong duệ chí cực.

Bọn họ cảm nhận được gió biển ẩn chứa thần uy vô cùng, nhưng bọn hắn sẽ không lùi về sau một bước, mà đã chuẩn bị sẵn sang liều chết.

Bạch Đế ngay trong vách núi phía sau bọn họ.

Cấm chế trận pháp đã bị Trần Trường Sinh dùng Nam Khê trai kiếm trận dần dần mài ra một chỗ hiểm yếu, chỉ cần qua một thời gian ngắn, bọn họ có thể gặp được Bạch Đế, cho dù là phỏng đoán xấu nhất của bọn họ cùng Trần Trường Sinh trở thành hiện thực, ít nhất cũng có thể chứng minh âm mưu của Mục phu nhân.

Mục phu nhân không thể nào trơ mắt nhìn hình ảnh này xuất hiện.

Nàng nhất định sẽ ngăn cản mọi chuyện.

Tiểu Đức cùng Kim Ngọc Luật đã sớm đoán được điều này, đã chuẩn bị kỹ càng.

Trong những ngày này, thời điểm Trần Trường Sinh ngồi trước vách núi cùng cấm chế trận pháp đối kháng, bọn họ vẫn trầm mặc nhìn chăm chú vào bốn phía.

Bọn họ chờ vô số cường giả Yêu tộc như thủy triều tuôn ra , chờ Yêu tộc đại quân giống như một màn tuyết đen bao trùm cả tòa tuyết sơn.

Bọn họ chờ Mục phu nhân tự mình xuất thủ.

Giống như bây giờ.

Sau một khắc, băng tuyết từ đỉnh núi rơi xuống bỗng nhiên không còn, thanh âm gào thét cũng không còn, tất cả cũng trở nên an tĩnh.

Tựa như trước đó làn gió đến từ Tây Hải căn bản chưa từng xuất hiện, nó vẫn luôn ở trên biển truy đuổi mây bay.

Tiểu Đức cùng Kim Ngọc Luật liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu, nhưng không buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng thêm bất an.

...

...

"Nếu muốn giết ta, vì sao lại thay đổi chủ ý?"

Trần Trường Sinh cũng không biết chuyện đã xảy ra ở Lạc Tinh sơn mạch, nhưng hắn có thể cảm giác được khí tức của Mục phu nhân biến hóa.

Quan trọng hơn, lúc trước ở ngoài hoàng thành, Tương tộc tộc trưởng cùng cường giả Yêu tộc xé rách bóng đêm hiện thân cho thấy nàng thật sự đã động sát tâm, nhưng cuối cùng Tương tộc tộc trưởng cùng cường giả Yêu tộc không phát động công kích với Trần Trường Sinh, mà trầm mặc nhìn hắn đi vào hoàng thành.

Mục phu nhân cuối cùng thu hồi tầm mắt.

Nàng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Câu hỏi này của Giáo Hoàng đại nhân, nghe qua rất giống như một lời mời."

Trần Trường Sinh nói: "Nếu như ngươi có thể thừa nhận hậu quả mà nói."

Mục phu nhân trầm mặc một lát, nói: "Trừ vị lão sư kia của ngươi ra, còn có ai có thể thừa nhận được chứ?"

Trần Trường Sinh nói: "Nhưng vẫn có rất nhiều người muốn giết ta, có lẽ vì bọn hắn không có gì lưu luyến."

"Không có gì lưu luyến, tự nhiên không có chỗ cố kỵ."

Mục phu nhân nói: "Ta không thích nơi này, cho tới bây giờ vẫn luôn không thích, nhưng trong thiên địa, cuối cùng vẫn có thứ lưu luyến."

Lúc nói những lời này, nàng không nhìn Lạc Lạc, mà là nhìn Bạch Đế thành dưới bóng đêm.

Nhưng trên thực tế, có thể nàng đang nhìn chỗ xa hơn.

Thiên địa rộng lớn, vạn vật đều trong đó, Đại Tây Châu mặc dù xa xôi, cũng nằm ở bên trong.

Lạc Lạc cúi đầu, tâm tình càng thêm khổ sở.

"Thật ra những năm qua ta vẫn rất hâm mộ Thiên Hải, bởi vì vô luận từ cảnh giới, hay là tâm trí mà đánh giá, nàng đã đến rất gần cảnh giới tự do, thậm chí sự tồn tại của nàng có đôi khi sẽ làm ta hoài nghi một chút cách nhìn thuở nhỏ tạo thành."

Mục phu nhân nhìn Trần Trường Sinh nói: "Nhưng cuối cùng nàng vẫn chết ở trong tay của ngươi."

Trần Trường Sinh trầm mặc không nói.

Mục phu nhân cuối cùng nói: "Chuyện này cho ta một bài học, cũng giúp ta suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện. Nếu chúng ta tu chính là thiên đạo, mà thiên đạo vốn vô tình, như vậy nếu muốn lâu dài, cuối cùng đạt được đại đạo, liền cần tuyệt tình diệt tính."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK